Bởi vì Thích Sơn Vũ đã đồng ý với Liễu Dịch là kéo dài thời gian nên không thể nào nuốt lời được. Cậu cảm thấy bây giờ mình như đang luyện tập lại toàn bộ câu hỏi lúc học lớp điều tra hình sự ở trường công an lại một lượt.
Tuổi tác của bố Tô Nhuế Nhuế tầm năm mươi, là một người kinh doanh về đại lý xuất nhập cảng.
Ông ta vốn có phẩm chất “hòa khí sinh tài lợi” của thương nhân nên dù ông ta có thể nhìn ra được vị cảnh sát trẻ này đang nói mấy lời thừa thãi với mình, nhưng ông ta không bày ra thái độ gì mấy, chỉ nhẫn nhịn mà hợp tác nói năng vòng vèo với Thích Sơn Vũ. Nhưng cho dù hỏi như thế nào, ông ta vẫn không chịu tiết lộ điều kiện từ phía nhà trường, hơn nữa thái độ từ chối nghiệm thi của cô con gái mới chết cũng rất kiên quyết.
Nhưng bà vợ kế của ông ta lại không có tính kiên nhẫn và thái độ đúng mực như vậy.
Từ khi người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn nhuộm đỏ kia nhìn thấy Thích Sơn Vũ đi vào trong phòng trò chuyện. Cho đến khi họ ngồi lên ghế sô pha, đối diện với nhau, nói câu “Vẫn còn mấy vấn đề cần hỏi hai vị” để bắt đầu thì bà ta đã có biểu hiện kháng cự và bực bội một cách rõ ràng.
Bà ta chưa ngồi được hai mươi phút đã bắt đầu nhìn đông ngó tây, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra xem thời gian. Từ biểu cảm đến động tác tay chân đều toát ra bốn chữ “Còn chưa xong hả?”.
Nhưng mà ba mươi phút trôi qua, sau khi uống nước mà Lý Cẩn đưa đến thì mẹ kế của Tô Nhuế Nhuế bắt đầu đi vệ sinh mười phút một lần. Tuy nhiên bà ta vẫn không quên nhắc họ phải nhanh chóng ký tên để đưa thi thể của con kế đến nhà tang lễ.
Lúc mẹ kế của Tô Nhuế Nhuế ra khỏi nhà vệ sinh lần thứ ba, bà ta phát hiện bên cạnh cảnh sát Thích cao to đẹp trai xuất hiện thêm một cậu thanh niên đẹp trai mặc áo choàng trắng. Khi anh nhìn thấy bà ta đi vào thì đứng dậy nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói hơi khàn khàn mà giới thiệu: “Xin chào, tôi họ Liễu, là pháp y phụ trách vụ án của con gái hai người.”
“Sao lại có pháp y?”
Người phụ nữ tóc xoăn nhuộm đỏ kia nhíu mày, giọng điệu rất mất hứng: “Sao lại phức tạp thế hả? Không phải nói là không giải phẫu rồi sao? Sao các người lại xem thường ý muốn của người nhà mà làm loạn thế hả?”
“Đừng vội.”
Nụ cười trên mặt Liễu Dịch vẫn rất dịu dàng, anh đưa tay làm động tác “mời ngồi”, ra hiệu cho bà ta ngồi xuống.
“Chúng tôi có một số phát hiện mới muốn nói với ông và bà nhà. Hai vị nghe xong rồi quyết định cũng không muộn.”
Đôi mắt phượng của anh cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười vừa lịch sự vừa phong lưu làm cho người phụ nữ ba mươi tuổi kia bị thu hút, vì vậy nên bao nhiêu bất mãn của mẹ kế Tô Nhuế Nhuế cũng bị nuốt trở lại. Hai gò má bà ta ửng hồng, biểu cảm thể hiện “Tạm thời nghe xem cậu nói cái gì”, rồi không nói lời nào mà ngồi về vị trí cũ.
“Là như thế này.”
Liễu Dịch rút hai tấm hình ra khỏi tập tài liệu rồi bày ra trước mặt bố mẹ Tô Nhuế Nhuế: “Mời hai vị xem cái này.”
Người đàn ông trung niên cầm lấy tấm ảnh, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong thì sắc mặt hơi chuyển xanh, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.
Người phụ nữ tóc đỏ chỉ nhìn thoáng một cái, bà ta lập tức hét lên một tiếng, cứ như hai tấm ảnh đó là hai con nhện sống vậy. Bà ta bật ngược về sau, cách ra xa khỏi hai tấm ảnh kia.
“Đây là cái gì?”
Bởi vì quá sợ hãi nên giọng nói mẹ kế của Tô Nhuế Nhuế cũng trở nên the thé: “Cậu muốn dọa chết chúng tôi à?”
“Đây là dấu vết tìm được trên thi thể của Tô Nhuế Nhuế.”
Liễu Dịch vẫn nở nụ cười như cũ, nhẹ nhàng xoa tay.
Anh đưa cho hai vợ chồng kia tấm ảnh hai chỗ có vết bầm phát hiện trên cổ Tô Nhuế Nhuế.
Mặc dù không nhìn thấy mặt hay là cổ một cách rõ ràng, nhưng trong mắt người thường chưa từng nhìn thấy thi thể thì làn da tái nhợt, những sợi tóc lòa xòa ở phía sau cùng với những vết thương ứ đọng ở bên trên cũng đã làm cho người ta nổi da gà, hoàn toàn không có dũng khí để xem tiếp.
“Vậy, vậy thì sao?”
Người phụ nữ tóc đỏ ôm ngực, dáng vẻ tức giận, nhìn qua có vẻ vẫn chưa hoàn hồn là trừng mắt nhìn Liễu Dịch, giọng nói vẫn đang run rẩy: “Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”
“Tôi nói thẳng luôn.”
Liễu Dịch cong môi mà nhìn bà ta: “Tôi phát hiện dấu vết có người dùng tay bóp trên cổ con gái anh chị.”
Thích Sơn Vũ ngồi bên cạnh Liễu Dịch cũng không ngờ pháp y Liễu lại có thể phát hiện ra manh mối quan trọng như vậy chỉ trong một tiếng đồng hồ. Khi nghe thấy những lời này thì đôi mắt cậu cũng mở to, sau đó rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu cảm, che giấu đi sự ngạc nhiên nơi ánh mắt.
“Dấu vết bóp… bóp sao?”
Bố mẹ của Tô Nhuế Nhuế giật mình mà nhìn nhau, sau khi hai người hiểu được hàm ý trong lời của Liễu Dịch thì đồng thời nhìn Thích Sơn Vũ: “Nhưng mà, đồng chí cảnh sát nói với chúng tôi là Nhuế Nhuế chết chìm mà?”
“Đúng là thi thể Tô Nhuế Nhuế được phát hiện trong hồ của trưởng học, nhưng nguyên nhân cái chết thì vẫn chưa thể chắc chắn có phải là do chết chìm hay không.”
Liễu Dịch mỉm cười mà giải thích cho họ.
“Điều quan trọng là, dấu vết trên hai tấm hình này có thể chứng minh được cô ấy đã từng bị một người khác bạo lực.”
Anh ngừng lại một chút, để cho hai người ngồi trước mặt một chút thời gian để tiêu hóa thông tin này, sau đó lại mỉm cười mà bắt đầu nói một chuyện khác.
“Tháng bốn năm ngoái, tại thành phố T của tỉnh S, cậu học sinh họ Triệu học lớp 6 đã liên tục bị bạn bè bạo lực, một hôm cậu đang cố tránh né thì bất cẩn rơi xuống tầng, sau khi không cấp cứu kịp thời thì đã tử vong. Sau này ba người bị tòa án tuyên án phải bồi thường cho người nhà người chết một trăm vạn, bên nhà trường cũng phải chịu trách nhiệm vì không quản lý tốt mà bồi thường hơn năm mươi vạn.”
Liễu Dịch để ý đến sắc mặt của bố mẹ Tô Nhuế Nhuế, đợi họ dần có biểu cảm bừng tỉnh thì mới nói tiếp: “Tôi không biết nhà trường đã đưa ra điều kiện gì với hai vị, nhưng mà tôi cảm thấy nến có thể tìm được bằng chứng chứng minh Tô Nhuế Nhuế đã từng bị bạn học bạo hành mà tự sát chứ không phải vì áp lực học tập thì…”
Anh không nói hết câu mà nở một nụ cười với bố mẹ Tô Nhuế Nhuế: “Tôi nghĩ chắc hai vị đã hiểu được ý của tôi rồi nhỉ?”
…
(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT