Mặc dù dáng đi của Liễu Dịch rất tự nhiên, nhưng thực ra anh đã hoa mắt chóng mặt, đôi chân dần mất đi thế thăng bằng. Giờ anh phải huy động toàn bộ nơ-ron thần kinh mới có thể bước thành một đường thẳng, để cho người khác không cảm thấy anh có gì khác lạ.

Lúc Liễu Dịch vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc, đột nhiên một cánh tay vươn ra cầm lấy hộp dụng cụ pháp y trong tay anh.

Liễu Dịch ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thích Sơn Vũ đang âm thầm cầm hộp dụng cụ giúp anh, anh nhịn không được mà nhíu mày, sắc mặt có chút kinh ngạc.

“Anh ổn không?”

Thích Sơn Vũ cầm chiếc hộp dụng cụ nặng trịch thay cho Liễu Dịch là vì khi cậu nhìn thấy vết bầm sau ống tay áo của anh, cậu liền nhớ lại sáng nay anh có oán trách là tay sắp tàn phế đến nơi rồi.

Lúc Thích Sơn Vũ vừa cầm lấy hộp dụng cụ thì tay anh đã sượt qua mu bàn tay của Liễu Dịch, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cậu đã cảm nhận được bàn tay của anh lạnh một cách bất thường, hơn nữa còn có mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Liễu Dịch càng trở nên tái nhợt, anh nhìn chằm chằm vào Thích Sơn Vũ một lúc, đột nhiên nở một nụ cười, mắt phượng cong cong mà hỏi: “Không biết hút thuốc, thế có biết lái xe không?”

Nhìn thấy Thích Sơn Vũ thành thật gật đầu, anh lại nói tiếp: “Vậy làm phiền cậu lái xe đưa chúng tôi về Viện nghiên cứu với.”

Liễu Dịch nói xong rồi hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai Thích Vũ Sơn, nhỏ giọng để không cho người khác nghe thấy: “Đầu hơi choáng, đừng để mấy người khác biết.”

Nghe thấy Liễu Dịch nói như vậy, sắc mặt Thích Sơn Vũ lập tức thay đổi: “Cần phải đến bệnh viện không?”



“Không cần, chỉ là bị cảm chút thôi.”

Liễu Dịch tùy ý khoát tay một cái, sau đó vỗ vai cảnh sát Thích: “Trong phòng làm việc tôi có thuốc trị cảm, quay về uống chút là khỏe rồi.”

Thích Sơn Vũ im lặng một lúc rồi nhẹ giọng “ừ” một tiếng, không nói thêm lời nào mà xách hộp dụng cụ đi theo sau Liễu Dịch, đi xuống tầng rồi đi đến bãi đậu xe.

Mặc dù Liễu Dịch và Thích Sơn Vũ đều không cảm thấy đoạn đối thoại vừa nãy của họ có chỗ nào không hợp lý, nhưng khi trong mắt Lý Cẩn đang lén lút nhìn chằm chằm mấy hành động qua lại của hai người họ thì cậu ta cảm thấy mấy hành động này vô cùng mờ ám.

Cậu thực tập sinh này đi sau cùng, khó chịu mà nhìn chằm chằm về hai người đang thì thầm thân mật với nhau ở phía trước, trong đầu cậu ta đang có vô số suy đoán táo bạo. Giờ khi nhìn thấy Thích Vũ Sơn, một người mà cậu ta đã từng xem là nam thần rồi sống chết theo đuổi, cậu ta chỉ cảm thấy cậu bạn trai cũ này của mình rất đáng nghi- Có khi nào dáng vẻ Liễu Hạ Huệ, không động phàm trần trước đây đều là giả vờ không? Hay là vì anh ấy xem thường cậu nên luôn không muốn tiến thêm một bước với cậu?

Não bộ của Lý Cẩn xoay vòng, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, khuôn mặt thanh tú đã tức giận đến mức đỏ ửng, lửa giận trong mắt cứ như hóa thành vô số mũi tên mà bay vèo vèo đến đâm thẳng vào lưng Thích Sơn Vũ.

Nhưng mà Thích Sơn Vũ lại không có mắt sau lưng, cũng không hơi đâu mà đi quan tâm đến Lý Cẩn đang làm cái gì, vì vậy nên cậu không chú ý đến khuôn mặt đầy oán niệm của cậu bạn trai vừa chia tay chưa đến hai mươi tư giờ của mình.

Đi đến bãi đậu xe, Thích Sơn Vũ thông báo cho người hợp tác với mình một tiếng rồi bước lên xe BMW của Liễu Dịch, chuẩn bị làm tài xế đưa Liễu Dịch và hai cậu học sinh của anh về Viện.

Dọc đường đi, trừ Giang Hiểu Nguyên vẫn luôn phấn khích vì lâu lắm mới được ra hiện trường, thì ba người còn lại rất yên tĩnh.

Liễu Dịch thì choáng đầu nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn để cho hai cậu học sinh phải lo lắng; Thích Sơn Vũ vốn có tính cách ít nói, nên chỉ chuyên tâm vào lái xe, lâu lâu ngoảnh sang quan sát biểu hiện của Liễu Dịch; còn Lý Cẩn thì vì yêu mà phát điên, cả quãng đường chỉ nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trước mặt, trong đầu toàn là suy đoán về quan hệ của hai người.



Chỉ có mỗi Giang Hiểu Nguyên đang hăng hái, nói năng liên hồi, mọi người đều không có tâm trí đâu để quan tâm lời cậu ta, nên cảm thấy cậu ta rất phiền.

Liễu Dịch cố chống đỡ không được mười lăm phút, cuối cùng thẳng tay bật radio để ngăn lại vô số câu hỏi của cậu học sinh đang hăng hái kia, rồi không thèm để ý đến Giang Hiểu Nguyên nữa.

Radio đang phát một chương trình nhạc tình cảm, MC nam dùng giọng nói dịu dàng đọc một bức thư của người nghe, nội dung cũ rích, đơn giản là bạn trai ngoại tình với cô bạn thân.

Sau khi đọc xong thư, MC nam bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc của mình đối với khán giả, sau khi an ủi thêm mấy câu, khuyên cô ấy nên nghĩ thoáng lên rồi nói tiếp: “Tiếp theo đây xin gửi bài “Bóng đèn điện”* đến những người có trải nghiệm giống như cô ấy.”

(*Bài “Bóng đèn điện”, “电灯胆” của Stephy Tang (Đặng Lệ Hân), có bản cover của Châu Thâm ở trên Youtube.

Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com)

Giai điệu rất êm dịu, giọng nữ rất êm tai, ca từ ca từ cũng vô cùng xúc động, nhưng Lý Cẩn vừa nghe thấy bài hát phát lên thì sắc mặt càng thêm phần khó coi, cậu ta cảm thấy trái tim của mình đã bị chọc thành cái sàng rồi.

Nhất là câu “Tôi cố ý làm chiếc bóng đèn điện, để đến một ngày nào đó hai người chia ly thì tôi sẽ không ngần ngại mà xen vào giữa”, cậu ta cảm thấy con mẹ nó bài này là đang nói lên tâm tư của tên Thích Sơn Vũ sao?

Lý Cẩn vừa suy nghĩ, vừa hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Thích Sơn Vũ đang ngồi ở ghế lái.

… Rõ ràng là tối qua người này còn gặp gỡ với mình, nhưng không biết từ lúc nào đã lẳng lặng quyến rũ chủ nhiệm Liễu mà cậu ta hằng mong nhớ rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play