“Hiếm khi thấy cậu hút thuốc đấy.”

Mặc dù An Bình Đông cảm thấy bất ngờ, nhưng anh ấy vẫn đưa bao thuốc lá cùng bật lửa cho Liễu Dịch.

Liễu Dịch nở nụ cười, không trả lời lại mà lấy một điếu ra khỏi bao thuốc rồi bật lửa, hít sâu một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói.

Bình thường rất ít khi anh hút thuốc, chỉ có những lúc cảm thấy mệt mới hút thuốc để tinh thần tỉnh táo.

Dáng vẻ Liễu Dịch hút thuốc rất gợi cảm, đôi mắt phượng khép hờ, đôi môi khẽ cong cong chậm rãi nhả ra từng làn khói trắng, ngón tay kẹp thuốc lá khẽ rung một cái làm cho tàn thuốc rơi vào trong một túi vật chứng rỗng. Lúc anh gạt tàn thuốc thì cổ tay áo trượt xuống một đoạn, để lộ vết đỏ sậm trên cánh tay cùng cổ tay.

Mỗi hành động của Liễu Dịch đều bị Thích Sơn Vũ và Lý Cẩn nhìn thấy.

Hai người họ, một người thì nhớ lại họa hồi tối mình gây ra, trong lòng thầm cảm thấy áy náy, còn người kia nhìn pháp y Liễu một cách say đắp, cứ như sợ bỏ lỡ mất một khoảnh khắc nào của anh. Đương nhiên Thích Sơn Vũ và Lý Cẩn đều chú ý đến vết bầm rõ rệt trên cổ tay của anh.

Nếu đã là người cùng giới thì ai cũng biết cái thú vui “đặc biệt” đó. Mặc dù Lý Cẩn không phải là một tay ăn chơi lão làng nhưng cậu ta cũng nghe được không ít chuyện từ đám bạn của mình, hơn nữa cậu ta còn học pháp y nên dù cho chuyên môn chưa được cao nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn ra được xuất xứ của vết bầm trên tay Liễu Dịch là do bị trói.

(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com)

Sắc mặt Lý Cẩn lập tức tái mét. Lúc mà cậu ta đoán ra được nguồn gốc của dấu vết đó thì cậu ta liền tưởng tượng ra cảnh tượng nhạy cảm mà nhân vật chính lại là người mình thầm yêu.

- Chẳng lẽ lại là tên Michael gọi đến cho Liễu Dịch lúc anh ấy chở mình về đúng là người yêu của anh ấy sao? Hơn nữa còn chơi thể loại điên cuồng thế này nữa?

Lý Cẩn vừa tưởng tượng ra cảnh tượng kích thích trong mấy bộ phim người lớn, vừa cảm thấy hoảng hốt, cậu ta lại nhìn về phía cậu người yêu cũ mới chia tay cậu ta không lâu trước đây.

Rõ ràng là cậu ta vẫn nhớ sáng nay Thích Sơn Vũ đến đây cùng với Liễu Dịch, mặc dù Liễu Dịch giải thích là trùng hợp gặp Thích Sơn Vũ ở bên ngoài nên tiện đường chở, nhưng quần áo của hai người đều có mùi rượu, nếu như nói là trùng hợp thì thực sự khó mà tin cho được!

… Chẳng lẽ…

Hình như Thích Sơn Vũ cảm giác được Lý Cẩn đang nhìn mình, cậu cũng nhìn lại cậu ta một cái, cậu có thể nhìn ra được sự thù hằn trong ánh mắt long lanh của cậu bạn trai cũ.



Thích Sơn Vũ cũng không hiểu sao Lý Cẩn nhìn mình hằn học như vậy, nhưng cậu chỉ quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như không phát hiện ra tâm tình kích động của đối phương.

Mười phút sau, chủ nhiệm lớp mười hai ban một của người chết Tô Nhuế Nhuế cũng chậm rãi đi đến.

“Năm sau là thi đại học rồi nên các em học sinh phải chịu áp lực rất lớn, khả năng chịu đựng của con gái thường yếu hơn nên chắc nhất thời nghĩ quẩn thôi, đây cũng không phải là chuyện lạ lùng gì…”

Cô Trần là một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, dáng người không cao lắm, người hơi gần, tóc được búi gọn ở sau đầu, đeo một chiếc kính không gọng, mặc một bộ đồ tây nửa đen nửa trắng, giọng nói thì the thé, tốc độ nói rất nhanh còn giọng điệu lại rất nghiêm túc, rất đúng với hình tượng từ trước đến nay của đa số “chủ nhiệm trường trung học”.

Theo lời bà ta miêu tả thì cô gái Tô Nhuế Nhuế mới chết kia thì mặt mũi bình thường, tính cách hướng nội, khép kín, không thích giao tiếp với bạn bè, thành tích không tốt cũng chẳng tệ, không có người bạn nào thân thiết cả, càng chưa từng trêu chọc người nào. Nói tóm lại cô ấy là một học sinh bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí có thể nói là một đứa trẻ không có chút đặc điểm nào để cho người ta ghi nhớ. Chín mươi phần trăm Tô Nhuế Nhuế này chết trong hồ là vì áp lực không thi đậu đại học, nên mới chọn cách nhảy hồ tự tử.

“Cô nhóc ấy có bị bạn học bắt nạt không?”

Cô chủ nhiệm Trần Ngọc vừa nghe thấy câu hỏi đó của cảnh sát An, giọng điệu cao chót vót của bà ta càng trở nên chói tai hơn nữa: “Không có chuyện đó! Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Bà ta nhanh chóng phân bua: “Lớp chúng tôi là lớp chọn, học sinh lớp tôi đều có thành tích rất tốt, tuyệt đối sẽ không bắt nạt bạn bè.”

Thích Sơn Vũ nghe thấy lời của bà ta thì lập tức nhíu mày.

Cậu vừa định nói thành tích học sinh như thế nào thì liên quan gì đến chuyện bọn trẻ có bắt nạt bạn bè hay không, nhưng Liễu Dịch ngồi bên cạnh hút thuốc đã nhanh hơn cậu một bước, cười khẩy mà nói: “Nói như vậy thì vết thương trên người cô nhóc đều là cô nhóc tự ngã à?”

Giọng điệu của Liễu Dịch nồng nặc mùi chế giễu và nghi ngờ, sắc mặt cô Trần lập tức trở nên u ám, bà ta hung tợn mà liếc xéo cậu pháp y mặc áo khoác trắng kia một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, che giấu vẻ khó chịu của mình mà nói: “Các em học sinh còn nhỏ, lâu lâu xảy ra xung đột cũng là chuyện rất bình thường…”

Bàn tay sau lưng bà ta khẽ siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay: “Đúng rồi, quãng thời gian này bọn trẻ còn có cuộc thi thể thao, tôi nhớ là khả năng vận động của Tô Nhuế Nhuế không tốt lắm, có thể là lúc tập luyện đã làm cho mình bị thương.”

Liễu Dịch nhướn mày, lười nhác mà dùng đôi mắt phượng của mình nhìn thẳng vào bà cô chủ nhiệm đang ăn ốc nói mò kia, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng mà đáp trả một câu: “Cô nghĩ tôi không kiểm tra ra được là có phải do tự ngã hay không sao?”

Nghe thấy câu nói này, rõ ràng cơ thể Trần Ngọc khẽ run rẩy, nhưng mà An Bình Đông có vặn hỏi gì thêm nữa thì bà ta vẫn khăng khăng ý kiến của mình- Tô Nhuế Nhuế không chịu được áp lực học tập nên mới chọn tự sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play