Lúc này, cậu cảm thấy tay mình bị người ta vỗ một cái, cậu vừa quay đầu lại thì thấy một đôi mắt phượng tinh xảo.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo choàng trắng, thấp hơn cậu vài centimet, chiếc khẩu trang xanh mà ngành y dùng để phòng độc đã che phân nửa mặt anh, chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng rực như sao, hình dáng mắt cũng vô cùng đẹp, mắt hai mí sâu thẳm, lông mi dài cong vút, đuôi mắt nhỏ dài, lúc nhìn người khác thì cảm giác xinh đẹp thêm bội phần.

Ánh mắt người đó liếc qua mặt Thích Sơn Vũ một chút, nhưng đôi mắt của anh rất sâu, Thích Sơn Vũ không nhìn ra được đôi mắt đó đang có cảm xúc gì.

“Cho qua.”

Ánh mắt người đàn ông mặc áo choàng trắng buông mi mắt xuống, lạnh lùng mà nói hai chữ.

Nói xong thì anh đi lướt qua vai Thích Sơn Vũ, đưa theo hai người trợ thủ trẻ tuổi cũng mặc áo choàng trắng đi đến chỗ cống nước có đoạn tay bị đứt.

Từ trang phục của người đàn ông đó có thể đoán ra được chắc anhlà một pháp y, nhưng mà Thích Sơn Vũ lại cảm thấy rất lạ mặt.

“Ây da, chủ nhiệm Liễu, cậu đến rồi!”

An Bình Đông lại nhận ra cậu thanh niên đó mà giơ tay lên, có vẻ thân quen mà chào hỏi anh.

Người pháp y trẻ tuổi kia gật đầu với An Bình Đông một cái, sau đó lấy một chiếc kính viền đen từ trong túi ra rồi đeo lên mắt, co một chân lại, ngồi xổm xuống đất, sau đó đeo một đôi găng tay, chỉ huy cho hai người trợ thủ vớt đoạn tay đứt trong cống nước lên.

Thích Sơn Vũ vô thức mà tập trung nhìn vào mặt của người pháp y trẻ tuổi đeo kính kia.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lúc đoạn tay đứt kia được vớt lên, từ góc độ của Thích Sơn Vũ thì vừa khéo thấy được đôi mắt sau tấm kính mỏng của vị pháp y kia khẽ cong lên thành hai hình mặt trăng khuyết- rõ ràng là anh ta đang nở nụ cười ở dưới lớp khẩu trang.

Nụ cười này thực sự là không đúng lúc, Thích Sơn Vũ vô thức mà ngẩn người.



Trong đầu cậu chợt liên tưởng đến lúc còn đang học ở Đại học Công an, lúc đó mấy cô đàn chị hay kể lại mấy câu chuyện “Truyền thuyết giang hồ”, từ những chuyện xưa kinh điển của trường học cho đến những hiện tượng kỳ bí khó giải thích, đủ thể loại chuyện khác nhau.

Đa số truyện đều liên quan đến một thể loại, đó chính là các lời đồn kỳ lạ liên quan đến mấy người làm bên pháp y, ví dụ như xem dao phẫu thuật như dao ăn, bình tĩnh ngồi trước xác chết đang thối rữa cao độ mà cắt bò bít tết các kiểu, chỉ nghe thôi đã làm cho người khác sởn cả da gà.

Nhưng mà mấy câu chuyện truyền miệng này thì nghe thì nghe thôi, chứ Thích Sơn Vũ chưa từng tin nó là sự thật.

Trong nhận thức của cậu thì pháp y chỉ là một ngành trong hàng vạn ngành nghề, cũng coi như là có chút đặc thù hơn các ngành khác, nhưng không thể nào làm ra mấy hành vi quái dị của mấy người quái gở đó được.

Nhưng mà vừa nãy, cậu lại thực sự chứng kiến một người pháp y xa lạ ngồi trước mặt mình, nở một nụ cười quái dị dưới lớp khẩu trang…

Ngay lúc Thích Sơn Vũ đang ngẩn người, đoạn tay gãy đã được lôi ra khỏi cống nước, mùi hôi thối từ khúc bị nước bẩn tách rời lập tức trở nên nồng nặc hơn.

“Sao rồi, chủ nhiệm Liễu, có nhìn ra được manh mối gì không?”

An Đông Bình nhíu mày, một tay bịt lấy mũi mà đứng ở phía sau ba cậu thanh niên mặc áo choàng trắng, ồm ồm mà hỏi một câu.

“Ừm, đúng là nhìn ra được một chút.”

Vị pháp y họ Liễu kia như đã sớm quen với mùi hôi thối này rồi, nên giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí là không nghe ra được có sự thay đổi nào trong giọng nói.

“Da ngón tay đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng trương phình, nhăn nhúm, đây là điển hình của da phụ nữ khi giặt giũ, theo suy đoán thì chắc đã ở trong nước mấy tiếng rồi.”

Cái gọi là “da phụ nữ khi giặt giũ” là chỉ việc người ngâm trong nước trong một thời gian dài, da sẽ giống như tay của người phụ nữ khi giặt đồ, trắng bệch, sưng tấy và nhăn nhúm lại.



Đoạn tay kia có mấy vết thương loang lổ, nhưng mà nó đã ngâm trong nước mấy tiếng, nên vết máu bên ngoài vết thương đã bị rửa trôi sạch, điều này sẽ có chút thuận lợi hơn trong việc khám nghiệm pháp y.

“Bên ngoài da có nhiều vết thương, bên ngoài miệng vết thương không thẳng, có thể thấy được dấu răng cưa, chắc là do dấu vết bị chuột gặm. Đầu ngón tay bị mất, rìa chỗ bị đứt có dấu vết bị cắn xé hình vòng cung, chắc là bị chó cắn đứt.”

Người đàn ông mặc áo choàng trắng nói, sau đó dùng một chiếc nhíp nhẹ nhàng chỉ vào chỗ bị cắt đứt, sau đó kẹp lấy sợi mạch ở bên chỗ xương bị gãy, rồi kéo nhẹ ra một cái.

“Còn chỗ này thì vết thương lại khá bằng phẳng, phát hiện ra một số vết kim loại ma sát ở trên xương cổ tay và xương cẳng tay, hơn nữa chiều sâu mà về rộng của vết thương cũng không tương đồng với nhau, cá nhân tôi cho rằng công cụ phân thây chắc là một chiếc cưa hình cung và trọng lượng hơi nhẹ, hơn nữa còn dễ tuột khỏi tay.”

Người pháp y kia nói rõ ràng từng câu từng chữ, cẩn thận mà đưa đầu nhọn của chiếc nhíp vào trong nơi sâu nhất của móng tay, sau đó gắp ra một sợi nhất nhỏ màu đen, khẽ đưa lên trước mắt mọi người: “Còn có cái này nữa, mấy người nhìn đi.”

Thích Sơn Vũ, An Bình Đông và cả hai người trợ thủ đều theo phản xạ mà ghé đầu lại gần một chút, muốn cẩn thận nhìn xem cái vật không dài đến hai centimet kia là cái gì.

Vật đó là một sợi keo dán màu đen hơi trong suốt, rất nhẹ, rất mỏng, sau khi bị ướt thì co lại, khi bị người pháp y này kẹp lấy thì hơi rung rinh.

“Chủ nhiệm, đây là gì vậy?”

Người trợ thủ trẻ tuổi hơn một chút nghi ngờ mà hỏi.

“Nếu như tôi đoán không sai thì chắc là túi nilon đen dùng để đựng rác.”

Anh vừa giải thích vừa cẩn thận đặt sợi nilon màu đen hơi trong suốt kia vào trong túi đựng vật chứng.

“Vì vậy nên tôi nghĩ chắc đoạn tay gãy này là do chó hoang hay gì đó lấy từ trong bãi rác ra.”

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người Thích Sơn Vũ và An Bình Đông, đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp sau thấu kính hơi cong lên: “Chắc gần đây có nơi thu gom rác chứ? Chắc hôm nay trời mưa nên sẽ trễ giờ, chắc giờ xe tác vẫn chưa đưa nó đi đâu, nhanh bảo người lật tung lên xem, xem có thể tìm được “linh kiện” nào nữa không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play