Xe tới nửa đường bỗng dừng lại, bánh xe phanh gấp ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai, Phương Tư Lâm nhanh chóng ổn định lại thân thể: “Minh Hòa, làm sao vậy?”

“Hai người tự bắt xe trở về, tôi đột nhiên có chút việc!”

“Chuyện gì?”

Tô Minh Hòa không kiên nhẫn nói: “Xuống xe đi! Nhanh lên!”

Tô Dập mở cửa đi ra ngoài đầu tiên, rời khỏi điều hòa bên trong xe, khí trời lạnh lẽo lập tức vây lấy hắn, Phương Tư Lâm kéo lại áo choàng lông chồn rồi cũng xuống xe, chiếc xe lập tức chuyển bánh đi thật xa.

“Mẹ, mẹ đi về trước, con có việc!”

“Aiz, từ từ, con có chuyện gì chứ?”

Tô Dập không để ý, bắt một chiếc xe ngồi vào: “Bác tài, đuổi kịp chiếc xe phía trước kia, nhanh lên!”

Tô Minh Hòa dừng xe bên ngoài một biệt thự cao cấp, bảo vệ ở cửa thấy ông ta thì có chút ngoài ý muốn, vội vàng đẩy cửa: “Tô tiên sinh mời vào!”

Đây là tổ ấm tình yêu lúc trước của ông ta và Quý Minh Y, nhưng đã lâu không tới đây rồi, nếu không phải gặp chuyện của Tri Hiểu, ông ta có lẽ sẽ không trở lại nữa.

Quý Minh Y ngày thường đều ở đây một mình, trước kia còn gắn bó keo sơn với Tô Minh Hòa, mấy năm nay mâu thuẫn càng ngày càng nhiều, đến bây giờ ông ta gần như không tới nữa, Quý Minh Y cũng thành thói quen, chỉ là đột nhiên nhìn thấy Tô Minh Hòa, trong lòng bà vẫn kích động khó tả.

“Minh Hòa, rốt cuộc ông cũng nhớ tới tôi!”

Sau khi bảo vệ gọi điện nói với bà, bà nhanh chóng từ trên lầu xuống dưới, phân phó người hầu đi chuẩn bị bữa tối.

Tô Minh Hòa ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề: “Đưa băng ghi âm cho tôi!”

“Ghi âm cái gì?”

“Còn giả ngu!”, ở chỗ Tri Hiểu ăn một bụng tức, Tô Minh Hòa bây giờ liền phát tiết trên người Quý Minh Y, đột nhiên rống ra những lời này, làm bà sợ tới mức run run.

Là băng ghi âm về vụ tai nạn xe cộ mười hai năm trước, khi đó Quý Minh Y suy đoán vụ tai nạn xe có quan hệ với Tô Minh Hòa, cố ý nói cho ông ta, lấy cái này uy hiếp để ông ta ở bên bà.

Tô Minh Hòa với bà nhiều năm qua vốn chính là đôi uyên ương đoản mệnh, nếu không phải vì bảo vệ bản thân, sao ông ta có thể cam tâm bị một người đàn bà uy hiếp?

“Băng ghi âm để ở nơi rất an toàn, chỉ cần ông thường xuyên đến chỗ tôi, tôi sẽ không đưa ai cả!”

Quý Minh Y vẫn còn vọng tưởng lấy được sự thương hại và cảm tình của ông ta, mà Tô Minh Hòa thì không muốn tiếp tục chơi với bà nữa: “Đưa tôi! Nhiều năm qua tôi đã tận tình tận nghĩa rồi!”

Quý Minh Y kinh ngạc nhìn ông ta: “Cái gì là tận tình tận nghĩa? Tô Minh Hòa! Tôi vì ông mà rạn nứt với con trai, ông lại vợ con hòa thuận, bây giờ tôi chỉ còn một mình ông, nếu cả ông cũng mất đi, vậy tôi thật sự là trắng tay rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”

“Bà! Đồ điên này! Bà có biết là Tống Tử Du còn sống hay không? Cô ta chính là đứa con gái bên cạnh con trai bà đấy! Cô ta chính là Tri Hiểu, cô ta không chỉ muốn hủy diệt tôi! Cô ta sẽ hủy diệt cả con trai bà!”

“Ông nói cái gì? Tử Du còn sống!”, bà ta không thể tin được Tri Hiểu chính là đứa bé ngơ ngác ngồi ở trên sô pha năm đó.

Khó trách! Khó trách Cố Hoài khẩn trương như vậy, khó trách Cố Hoài mâu thuẫn như vậy, thì ra đều là bởi vì cô ta là Tống Tử Du sao?

Quý Minh Y đột nhiên lại nhớ về Cố Hoài, nhớ tới chuyện mình đã làm, thật sự có chút sợ rằng Tri Hiểu sẽ tổn thương Cố Hoài: “Tôi nên làm như thế nào?! Ông nói tôi nên làm như thế nào?”

“Đem băng ghi âm cho tôi, tôi đi đối phó cô ta!”, ông ta vươn tay, nhăn mày đầy vẻ không kiên nhẫn.

Nhưng Quý Minh Y quá hiểu ông ta, lúc này đem băng ghi âm giao cho ông, không chỉ tất cả mọi người sẽ xong đời mà ngay cả bản thân bà, ông ta cũng tuyệt không bỏ qua.

“Tôi sẽ không đưa!”

“Chát!”, một cái tát hung hăng đánh vào mặt bà, Tô Minh Hòa phẫn nộ tới cực điểm: “Đưa tôi!”

“Cho dù ông đánh chết tôi cũng vô dụng, băng ghi âm không ở trên người tôi, bị tôi giấu đi rồi! Nếu tôi có mệnh hệ gì, chứng cứ lập tức sẽ giao cho Cố Hoài, đến lúc đó ông xong rồi!”

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ này! Tôi thật hận không thể giết bà ngay lập tức!”

Năm đó vì tư dục bản thân, bà ta bán đứng bạn bè đổi lấy tình yêu. Bây giờ lại vì chính mình mà muốn bán đứng ông ta, Tô Minh Hòa chưa từng chán ghét một người phụ nữ như bây giờ, gương mặt xinh đẹp này làm ông ta buồn nôn, cảnh tượng ân ái ngày xưa càng làm cho ông ta cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Ông ta một chân đá đổ bàn trà, xoay người định đi, Quý Minh Y hai mắt rưng rưng: “Ông có từng yêu tôi hay không?”

Bọn họ vốn là một đôi tình nhân, bởi vì liên hôn thương nghiệp mà phải chia xa, nhưng Quý Minh Y quá chấp nhất, cho dù phải cô phụ người khác cũng muốn thành toàn cho bản thân.

Nhưng bà đã đánh giá quá cao cảm tình Tô Minh Hòa dành cho bà, cho rằng ông ta cũng phấn đấu quên mình như bà, cho nên sau nhiều lần dụ dỗ không có kết quả, bà bắt đầu tìm kiếm nét bút nghiêng, dù biết như vậy sẽ làm ông ta chán ghét.

Tô Minh Hòa cười lạnh: “Chưa từng!”

Giọt nước mắt từ từ lăn xuống, Quý Minh Y lần này không giữ ông ta lại, căn phòng trống rỗng tràn ngập tuyệt vọng bi ai, nhóm hầu gái dừng bước, bởi vì quý phu nhân trên sô pha kia đang bất lực khóc thút thít, thân hình gầy yếu cuộn lại một chỗ.

Đây rõ ràng là hình ảnh làm người đồng tình, rồi lại làm người cảm thấy mọi chuyện đều là xứng đáng với bà.

Tô Dập trốn ở góc hồi lâu, hai chân hắn đã đông cứng vì lạnh, Tô Minh Hòa nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra, nói với bảo vệ: “Về sau không để phu nhân ra khỏi cửa nửa bước!”

Chuyện cha mình ngoại tình với Quý Minh Y, Tô Dập và Phương Tư Lâm đều biết. Nhưng đây cũng chỉ là trò chơi tình yêu của đám người giàu có, người như bọn họ chưa bao giờ đặt trong lòng, Phương Tư Lâm chẳng có bao nhiêu quyến luyến với Tô Minh Hòa, tất nhiên cũng sẽ không để ý.

Nghe thấy Tô Minh Hòa phân phó như vậy, Tô Dập do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắn cho Tri Hiểu một tin nhắn.

“Quý Minh Y bị cha tôi giam lỏng, bọn họ có lẽ có bí mật gì đó!”

Tri Hiểu đem tin nhắn đưa cho Cố Hoài xem, anh chỉ chú ý tên người gửi, nhăn mày: “Vẫn liên hệ với Tô Dập sao?”

Cô ôm chặt anh: “Còn ghen à?”

Anh biết, Tri Hiểu và Tô Dập coi như thanh mai trúc mã của nhau, cái này làm Cố Hoài có một chút cảm giác nguy cơ, Tri Hiểu kéo khóe miệng anh: “Cười một cái đi!”

Cố Hoài nhìn cô, ánh mắt dần dần nóng rực, Tri Hiểu thở dài: “Trên thế giới này anh không nên ăn dấm của Tô Dập nhất, hắn ta với em chính là có huyết hải thâm thù!”

Anh thích nghe Tri Hiểu giải thích với anh, thanh âm cô khi nói chuyện mềm mại ôn nhu, ngọt ngào như kẹo bông gòn, ánh mắt nhìn anh cũng thanh triệt ôn hòa, giống một đứa trẻ không rành thế sự.

Tay Cố Hoài từ eo cô vòng lên trên, đặt sau cổ cô, lòng bàn tay ôn nhu vuốt ve vành tai cô, anh vừa chạm vào, tai cô liền đỏ lên.

Anh ôm cô vào lòng, tai Tri Hiểu áp vào ngực anh, từng nhịp tim trầm ổn hữu lực đan xen vọng vào tâm trí cô.

Anh lẩm bẩm, giọng nói ôn nhu: “Hiểu Hiểu, anh rất yêu em!”

“Em biết!”, cô ôm chặt anh, hy vọng vòng tay nhỏ bé của mình có thể làm anh thấy an toàn: “Cố Hoài, từ nay về sau em sẽ luôn bên cạnh anh!”

Tri Hiểu rất ít nói lời thân mật, phần lớn đều là Cố Hoài dụ dỗ cô nói, nói xong, anh lại thuận thế đem quần áo cô lột sạch.

Lần này cũng không ngoại lệ!

*

Cố Hoài cuối cùng vẫn tới gặp Quý Minh Y, nếu không phải Tri Hiểu hy vọng biết được bí mật của hai kẻ này, anh tình nguyện vĩnh viễn không gặp lại người mẹ trên danh nghĩa này nữa!

Vốn dĩ từ khi anh sinh ra tới giờ, căn bản chưa từng nhận được thứ gọi là thân tình, càng miễn bàn tới tình thương của mẹ, trước khi gặp Tri Hiểu anh ở nước ngoài tự lực cánh sinh bao nhiêu năm, sau khi gặp Tri Hiểu anh cũng vẫn một thân một mình. Cố Nho Sinh và Quý Minh Y chưa từng cho anh tình thương, ở trong ấn tượng của anh gần như không tồn tại mấy chữ tình phụ mẫu.

Biệt thự trống trải, Quý Minh Y một mình ngồi ở trên sô pha hút thuốc, trên người bà trùm một cái chăn, gục xuống đầu, chỉ có từng vòng khói phả ra kia đang nhắc nhở mọi người, bà vẫn là một người sống.

Cửa sổ xung quanh đóng kín mít, bà thường hay nhìn trần nhà mà rơi lệ, hôm nay cũng không có gì khác biệt.

Bà ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống mặt: “Con xem, ông ấy sợ mẹ chạy trốn, phòng bị tới mức này!”

Cố Hoài trầm mặc ngồi ở một bên sô pha, trên bàn bừa bãi toàn tàn thuốc, gạt tàn đã đầy từ lâu, hình ảnh này đúng là vừa suy sút lại tuyệt vọng.

Anh vô cảm nhìn người trước mặt: “Bà và Tô Minh Hòa có bí mật gì?”

“Con chính là vì cái này mà tới?”

Quý Minh Y như uống say, lắc đầu hai cái, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Hoài, hàm ý lên án, kỳ thật bà có tư cách gì lên án Cố Hoài đây? Trước nay bà chưa một lần hoàn thành nghĩa vụ của một người mẹ!

“Nếu không phải vì cái này, tôi không muốn gặp lại bà!”, Cố Hoài lạnh lùng, lời nói càng lạnh hơn, giống như hai người xa lạ vậy.

Quý Minh Y cảm thấy đúng là quá bi ai: “Con vì cô ta mà tới gặp mẹ, vì cô ta tới hỏi bí mật của mẹ. Cố Hoài, con yêu cô ta như vậy sao?”

“Đúng vậy!”

“Con sẽ không sợ cô ta sẽ hận con sao?”

“Sợ!”

Quý Minh Y vừa lòng cười: “Vậy con trở về đi, đừng hỏi bí mật gì nữa!”

“Hiểu Hiểu muốn tôi làm cái gì, tôi nhất định sẽ làm cái đó!”

Lúc này Quý Minh Y thật ghen tị với Tri Hiểu, bà ném tàn thuốc trong tay xuống, lạnh giọng chất vấn: “Chẳng phải sợ cô ta sẽ hận con sao? Chẳng phải sợ mất đi cô ta sao? Chẳng phải sợ hai đứa vĩnh viễn không thể ở bên nhau sao? Con vẫn còn muốn giúp cô ta?”

“Đúng vậy!”

Nhưng anh tuyệt đối không cho phép Tri Hiểu rời khỏi anh.

Mà anh cũng tin tưởng, Tri Hiểu sẽ không hận anh.

Quý Minh Y lẳng lặng nhìn anh, đây là người thân cận nhất của bà, lại cũng là người xa lạ nhất, không dùng chút tình cảm vẫn có thể ép bà tới khó thở, bà chậm rãi ngồi xuống một lần nữa, bậc lửa châm điếu thuốc khác: “Mẹ cho rằng người lạnh nhạt như con sẽ chẳng yêu ai, có thể nói cho mẹ biết sao con lại yêu cô ta không?”

Bà đợi hồi lâu mà Cố Hoài không nói gì, Quý Minh Y trào phúng cười, nói cái gì mà yêu, còn không phải chỉ là như vậy thôi sao!

Lung lay đứng dậy, bà chuẩn bị lên lầu ngủ một giấc, phía sau lại đột nhiên vang lên thanh âm ôn nhu của Cố Hoài.

“Tôi thích cô ấy lương thiện, kiên cường, dũng cảm!”

“Các người chỉ nhìn thấy vẻ nhu nhược xinh đẹp của cô ấy, lại không biết cô ấy đã từng trải qua những gì, cô ấy từng bị đánh bị chửi, bị làm nhục, cô ấy đã từng trải qua những ngày tuyệt vọng nhất, mất đi người thân quan trọng nhất. Nhưng cô ấy vẫn là cô ấy, lương thiện, thuần khiết, ôn nhu, không bởi vì sự tàn bạo của năm tháng mà đánh mất đi nội tâm tốt đẹp, không bởi vì thói đời bất công mà trở nên tuyệt vọng!”

“Cô ấy vẫn bước đi dưới ánh nắng, trong lòng không hề hoang tàn, cô ấy hướng tới cuộc sống tốt đẹp, nỗ lực hướng về phía trước.”

“Cô ấy so với bất kì ai trong chúng ta đều thản nhiên, sạch sẽ, thuần túy hơn cả. Cô ấy như vậy, tôi yêu vô cùng, cũng sẽ yêu rất lâu, tới khi sinh mệnh chấm dứt.”

Từ ngoài cửa sổ bỗng lọt vào tia sáng chiếu lên người Quý Minh Y, bà lặng lẽ rơi lệ, lại không biết vì cái gì.

Nhìn Cố Hoài yêu một người như vậy, bà đột nhiên sinh ra sự kiêu ngạo xen lẫn tự hào, có lẽ bà vẫn chưa quên mình là một người mẹ…

Bà thong thả đi về phía trước, giọng nói khàn khàn: “Đúng là bị các con đánh bại rồi, đồ các con muốn ở…”

Khi Cố Hoài từ biệt thự ra ngoài đã tiến vào phạm vi theo dõi của Tô Minh Hòa, nhìn phương hướng anh lái xe rời đi, Tô Minh Hòa lập tức nói: “Đuổi theo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play