Bờ biển về đêm chỉ còn tiếng thủy triều lên xuống, hải đăng chiếu rọi mặt nước nơi xa, gió biển thổi lướt qua cô, thổi tới hàng đèn nhỏ dọc hàng rào, bóng đèn nho nhỏ như bị hoảng hốt khe rung động rồi lại bình tĩnh như cũ.
Tri Hiểu đứng ở phía trước ngây ngốc, lẳng lặng nhìn mặt biển như ẩn như hiện, nhìn ánh sáng trong suốt chiếu tới tận chân trời.
Cố Hoài trong phòng bếp bận rộn, đôi khi sẽ truyền đến một vài tiếng động nhỏ, mùi hương từ phòng bếp bay ra, chỉ chốc lát đã bị gió biển thổi tan đi.
Anh đem đồ ăn bưng lên, thấy Tri Hiểu đang rướn người ra ngoài cửa sổ, đem một cái khăn choàng tới cho cô: “Ăn trước đã.”
Anh đem cửa sổ đóng lại, ngăn gió lạnh lại bên ngoài, bò bít tết trên bàn vẫn đang nóng hổi, Cố Hoài ngồi ở bên cạnh cô tỉ mỉ giúp cô cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ.
Từ cửa sổ nhìn ra, những bóng đèn nho nhỏ trên hàng rào giống như tinh linh vậy, rất xinh đẹp: “Nơi này tốt thật!”
Cố Hoài đem bò bít tết đã cắt xong đẩy đến trước mặt cô, cười đến ôn nhu: “Em thích thì về sau chúng ta sẽ ở nơi này.”
“Là nhà của anh sao?”
Anh khẽ ừ một tiếng, làm như nhớ tới cái gì, đứng dậy trở về phòng bếp, một lát sau bưng tới một ly sữa bò nóng đặt ở trước mặt cô, lúc này mới trả lời: “Khi xem nhà cảm thấy hẳn em sẽ thích, cho nên liền mua.”
Nhớ lại mấy ngày này bọn họ ở bên nhau, mỗi giờ mỗi khắc Tri Hiểu đều hưởng thụ sự sủng nịch của Cố Hoài, mà cô lại không làm được gì cho anh, cô đột nhiên cảm thấy thịt bò trong miệng đã không có hương vị gì.
Tri Hiểu đem bò bít tết trước mặt Cố Hoài kéo về chỗ mình, cẩn thận cắt từng miếng, Cố Hoài nhẹ nhàng nhìn cô một cái, cười hỏi: “Làm gì vậy?”
Cô nhíu mày: “Em nói sẽ đối tốt với anh, lại căn bản không có làm cái gì cho anh cả, bây giờ em muốn bắt đầu đối tốt với anh.”
Đem bò bít tết cắt xong một lần nữa đẩy trở về, Tri Hiểu tươi như hoa nhìn anh: “Anh ăn đi!”
Cố Hoài cong môi xoa mặt cô: “Tiểu gia hỏa còn biết đối tốt với anh, hiếm có!”
Tri Hiểu đứng dậy vào phòng bếp lấy ra một cái ly, đem nửa ly sữa bò của mình đổ cho anh: “Anh cũng uống đi.”
Cố Hoài cười cười, nhận ly sữa bò của cô: “Mau ăn đi, sắp nguội rồi.”
Ăn xong cơm tối, Cố Hoài ôm Tri Hiểu nằm ở trên sô pha xem phim, ngoài phòng còn lập loè ánh đèn, gió biển thổi qua hiên nhà, chuông gió leng keng kêu lên, cô thích ý dựa vào trong lòng Cố Hoài, chậm rãi ngủ thiếp đi.
*
Đường số 15 phía Nam, nơi này là nơi những người giàu có tụ hội, biệt thự cao cấp ở khắp nơi, siêu xe tràn lan, giống như trong không khí cũng toát ra hương vị quyền quý, dù làm giúp việc ở đây cũng bằng bao nhiêu người vất vả lăn lộn ngoài kia.
Cố Ninh mời bác sĩ tư nhân về dưỡng bệnh ở nhà, mỗi lần bác sĩ tới đều bị giận chó đánh mèo, giống như cô ta bị thương là do vị bác sĩ này vậy.
Đáng thương cho vị bác sĩ gia đình, mỗi lần khám xong đều kiệt sức, đồ đạc trong phòng Cố Hoài mỗi ngày đều được thay mới, đều là thành quả của Cố Ninh.
Trong vòng lại vang lên tiếng đổ vỡ, người hầu đứng ở ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám đi vào.
Đến khi bên trong vang lên tiếng nói khàn khàn: “Vào đây cho tôi!”
Người hầu cúi đầu bước vào, quy củ nói: “Tiểu thư có gì phân phó ạ!”
“Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân đang cùng mấy vị thái thái chơi mạt chược.”
Cố Ninh cười lạnh từ trên giường đi xuống, một chân đá văng mấy thứ chắn đường: “Đi gọi mẹ tôi tới, nhanh lên!”
“Vâng, tiểu thư chờ một lát.”
Khi Tần Hải Lan trở về trên mặt có chút không vui, hôm nay chơi mạt chược vận may không tốt lắm, còn có đứa con gái cứ liên tục giục về nhà. Nhất thời lửa giận công tâm, trên đường bà liền lấy người hầu ra trút giận, tát một cái mạnh trên mặt cô gái trẻ tuổi, rất nhanh trên mặt cô gái liền hiện rõ vết năm ngón tay đỏ ửng.
Lúc đó bà mới hòa hoãn hơn chút, bây giờ không giống năm đó, tức giận có thể trút giận lên người khác, đây chính là việc ngày thường của bà, mà bà cũng làm rất tốt.
Trở về biệt thự, bà cũng không định đi gặp Cố Ninh ngay, ngược lại là tắm rửa xong xuôi rồi đắp mặt nạ, Cố Ninh không đợi được mẹ, tất nhiên lại bắt đầu tìm người hầu trút giận.
Khi Tần Hải Lan chậm rì rì đi tới, Cố Ninh lại bò về trên giường giả khóc, bà cũng không định dỗ dành gì, thong thả ung dung ngồi ở mép giường: “Ở với mẹ còn giả vờ cái gì?”
Cố Ninh từ trên giường nhích tới gần bà: “Mẹ, Cố Nho Sinh nói như thế nào? Ông ta có xả giận cho con không?”
Tần Hải Lan hừ một tiếng, ngắm móng tay mới làm xong của mình: “Xả giận cho con? Chúng ta có thân phận gì chứ? Cố Hoài chính là con của ông ta, tuy nói không quan tâm, nhưng trước sau vẫn là con trai ruột, là con trai đó con hiểu không? Còn con thì chỉ là con gái.”
Chỉ bởi vì cái này, Cố Hoài xem thường cô ta, Quý Minh Y chán ghét mẹ con họ, ngay cả Cố Nho Sinh cũng trở nên xa cách hơn, chỉ có Cố Ninh là không nhận ra sự khác nhau giữa mình và Cố Hoài.
“Sao vậy được? Không thể động tới Cố Hoài, vậy ả Tri Hiểu thì có thể chứ!”
“Cũng không thể.”
Tần Hải Lan hạ tay xuống, ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, trên gương mặt mỹ lệ có vài phần khinh thường: “Con thì có thân phận gì? Cô ta lại có thân phận gì? Cũng chỉ là Cố Hoài nhất thời ham vui thôi, bây giờ đương nhiên không thể động tới cô ta, bởi vì có Cố Hoài che chở, chờ về sau nó chán rồi, con muốn xả giận như thế nào mẹ đều đồng ý.”
“Ý mẹ là con phải giận không chỗ phát?”
“Đúng.”, Tần Hải Lan lại cúi mặt xuống, cả đời này bà tính kế xảo diệu thế nào thì con gái bà lại ngu ngốc thế ấy, chỉ luôn kéo chân bà, bà chợt cười lạnh: “So với tự tìm phiền toái, còn không bằng con giả đáng thương để cha con đồng tình với con, sớm cho con tới công ty làm việc, có được thực quyền mới là quan trọng nhất, con hiểu không?”
Cố Ninh có chút sợ Tần Hải Lan, cứ cảm thấy người mẹ này đôi khi thật âm u, bị bà lạnh lùng nhìn chằm chằm, Cố Ninh rụt cổ, chậm rãi gật đầu.
Tần Hải Lan lập tức vui vẻ hơn nhiều, thân mật vỗ vỗ tay cô ta: “Đợi chút ba con trở về ăn cơm, biểu hiện cho tốt.”
Bà phân phó người hầu giúp Cố Ninh chỉnh trang, tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Khi Cố Nho Sinh trở về, Tần Hải Lan đã mang theo Cố Ninh và người hầu chờ ở ngoài phòng.
Dưới ánh đèn, trông bà ôn nhu tới lạ, nhận lấy áo khoác của Cố Nho Sinh, thân mật ôm cánh tay ông: “Anh cũng mệt rồi, em làm xong cơm chờ anh rồi!”
Cố Nho Sinh gần đây đều ở nước ngoài, mới vừa về nước đã thấy tin tức kia, ông nhìn thoáng qua Cố Ninh, không nói chuyện, lập tức đi vào trong phòng.
Cố Nho Sinh không nói nhiều lắm, đa số thường chỉ xụ mặt, bởi vì là người làm ăn, số lần Tần Hải Lan và Cố Ninh gặp ông không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần trở về, Tần Hải Lan nhất định sẽ giúp ổng thoải mái dễ chịu hưởng thụ vài tháng, đây là bản lĩnh của người phụ nữ này, cũng là sự ôn nhu săn sóc mà Quý Minh Y cả đời cũng không học nổi.
Ông thích phụ nữ ôn nhu, không thích cường thế thủ đoạn như Quý Minh Y, ở trong lòng ông, cho dù là có thủ đoạn, cũng phải giấu đi không để ông nhìn thấy.
Tần Hải Lan rất thông minh, bà ta hiểu được như thế nào sẽ làm cho ông vui, bằng không với người như ông ta, muốn phụ nữ thế nào chả có. Nhưng mỗi khi về nước, vẫn sẽ trở lại bên cạnh Tần Hải Lan.
Tần Hải Lan cẩn thận săn sóc giúp ông gắp đồ ăn, dặn dò ông cái gì nên ăn nhiều hơn, cái gì ăn ít đi, Cố Nho Sinh ngẫu nhiên sẽ đáp một tiếng, hơn phân nửa đều chỉ vùi đầu ăn cơm.
Cố Ninh múc một chén canh đưa tới trước mặt ông: “Ba, ăn canh đi ạ!”
Cố Nho Sinh dừng một chút, buông đũa nhìn qua: “Con chọc Cố Hoài giận rồi?”
Cố Ninh ngây thơ mờ mịt gật đầu, vành mắt lập tức đỏ lên, đáng thương nói: “Vâng, con làm anh không vui, là Cố Ninh không phải, con sẽ xin lỗi anh.”
Cố Nho Sinh cúi đầu ăn cơm, không chạm vào chén canh kia: “Đừng có gọi nó là anh, nó không thích con gọi như vậy.”
Dưới bàn ăn, tay Cố Ninh hung hăng nắm chặt, trên mặt lại cười đơn thuần tới lạ: “Vâng, con nghe ba cả!”
Cố Nho Sinh cẩn thận đánh giá khuôn mặt Cố Ninh, bộ dáng rất giống Tần Hải Lan, bảy phần mảnh mai, ba phần diễm lệ, đưa ra ngoài cũng có thể làm ông hãnh diện, thanh âm ông bỗng nhiên nhu hòa vài phần: “Con cùng nữ bác sĩ kia là sao?”
Tần Hải Lan tiếp lời nói: “Em đã hỏi qua rồi, Ninh Nhi nói là giúp bạn trút giận, nó cũng là một lòng vì bạn bè, ai ngờ bị một tiểu minh tinh tép riu lừa gạt, nữ bác sĩ kia là cô gái Cố Hoài thích, em sẽ để Ninh nhi đi xin lỗi.”
Khi nói câu cuối cùng, Cố Nho Sinh lại nhíu mày: “Về sau ít cùng những người giới giải trí kết giao thôi. Còn xin lỗi thì không cần, nữ bác sĩ kia hẳn cũng là một người phụ nữ có tư tâm, nếu Cố Hoài thích, tạm thời đừng động tới.”
Tần Hải Lan và Cố Ninh cụp mắt trả lời: “Dạ biết rồi.”
Tuy rằng bản khắc Cố Nho Sinh lạnh nhạt, nhưng ông đối với Cố Hoài lại rất coi trọng, ngày thường cũng thường chú ý anh, đối với Tri Hiểu, ông tạm thời cho rằng là Cố Hoài nhất thời yêu thích mới mẻ.
Dùng cơm chiều xong, Tần Hải Lan phải đi hầu hạ Cố Nho Sinh ngủ, Cố Ninh từ trước đến nay đối với Cố Nho Sinh không có cảm tình gì, chỉ coi ông là cái máy ATM, nhưng Tần Hải Lan từng giáo huấn cô ta.
Truyện Huyền HuyễnBọn họ cái gì cũng không có, chỉ có dựa vào Cố Nho Sinh mới có thể ở xã hội thượng lưu này đứng vững gót chân.
Sự thật cũng đúng là như thế, tuy rằng mấy phu nhân danh môn coi thường mẹ con bọn họ, nhưng vì Cố Nho Sinh mà vẫn hạ mình tới kết giao với bọn họ, tâm hư vinh lúc này, bất cứ thứ gì cũng khó có thể bằng được.
Tần Hải Lan câu lấy Cố Nho Sinh cùng lên lầu, Cố Ninh đứng ở dưới lầu nhìn thân ảnh hai người càng lúc càng xa, ánh mắt đơn thuần vô hại dần dần trở nên ác độc...
*
Sóng biển đánh vào bờ cát, thanh âm thủy triều lên xuống chui vào lỗ tai, Tri Hiểu nhíu mày, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng che tai cô, thấp giọng hỏi: “Ồn lắm sao?”
Tri Hiểu nhắm mắt lại chui vào lòng anh, đụng tới cơ bụng săn chắc của anh, mơ hồ sờ soạng một phen: “Có chút.”
Thân thể mềm mại tới gần anh, bụng dưới Cố Hoài như có một ngọn lửa bùng lên, Tri Hiểu cảm giác không thoải mái lắm, cau mày lẩm bẩm: “Thứ gì vậy?”
Cố Hoài bất đắc dĩ cười nhẹ: “Em nói xem?”
Anh xoay người ôm chặt cô gái trong lòng, khẽ hôn vàng tai cô, nhẹ giọng thử: “Hiểu Hiểu, có thể không?”
Tri Hiểu mặt đỏ tim đập, khẩn trương nắm chặt mép chăn, rốt cuộc, chậm rãi gật gật đầu.
Gió biển lại nổi lên, tiếng chuông gió thanh thúy dễ nghe, cửa sổ ở ban công bị thổi bung ra, đâu đó ở bãi biển an tĩnh vang lên tiếng thở dốc, theo từng trận thủy triều lên xuống, thanh âm từ phòng trong truyền ra thật lâu không ngừng.