Lời nói kia của Hứa Gia Ninh cứ một mực bám rễ trong lòng Lâm Sơ Tuệ.
Những ngày này ở cùng Tiêu Diễn, cô đích xác cảm thấy chút kỳ lạ từ cậu ấy.
Đồng thời từ trước đến nay cô đã cảm thấy là lạ, cậu nam sinh khiến trái tim tất thảy các thiếu nữ trong trường rung động, thích thầm sao có thể crush một đứa con gái chây ì, không ước mơ, không cố gắng, chả khác gì con cá ướp muối (*).
(*) Chỉ mấy người không có chí tiến thủ, chây ì, lười suy nghĩ, lười phấn đấu.
Nếu như Hứa Gia Ninh không nói láo, vậy ba…
Lâm Sơ Tuệ đứng ngồi không yên, cô muốn làm cho rõ sự thực.
Chín giờ tối, cô đổi một bộ quần áo thể thao, tối màu, tết tóc đuôi ngựa, trang bị cẩn thận như một gã đạo chích chuẩn bị ra ngoài làm ăn, rón rén ra khỏi phòng.
Hứa Gia Ninh ngồi trên sân thượng đọc thuộc lòng thơ cổ, thấy cô lén lén lút lút xuống lầu, lên tiếng gọi: “Định đi đâu? Ba dượng thân yêu của cậu đã hạ lệnh cho tôi giám sát sát sao tình hình học tập của cậu. Xong bài tập chưa mà ra ngoài?”
“Hôm nay có ít bài tập khó, tôi đi tìm Tiêu Diễn giảng bài cho.”
Hứa Gia Ninh kéo cả người cả balo của cô vào thư phòng: “Đâu, đưa đây anh trai tốt giảng cho cậu.”
“Không, không, không cần, tôi tiện đường qua cửa hàng nhà cậu ấy mua đồ ăn khuya luôn. Tôi đói.”
Hứa Gia Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: “Trước kia cậu từng nói, cậu ta và chị gái sống cùng nhà, còn mở một cửa hàng đồ hầm đúng không?”
“Ừ. Hai người thay phiên bán hàng, hơn nữa… cửa hàng cũng rất đông khách. Ngày nào đi qua cũng thấy một hàng người dài xếp trước cửa.”
“Đi thôi.” Hứa Gia Ninh xách Lâm Sơ Tuệ như một con mèo ra khỏi cửa, “Tôi đi cùng cậu.”
“Hả, tại sao cậu lại muốn đi cùng tôi.”
“Đói bụng, muốn ăn đêm.”
“Hứa Gia Ninh chở Lâm Sơ Tuệ đến khu phố ăn đêm, hôm nay Tiêu Diễn không có ở tiệm, chỉ có một mình chị Thiển đang bận rộn trong quầy.
Tiêu Diễn không ở đây, khách cũng không đông như mọi ngày.
“Chị! Tiêu Diễn đâu rồi ạ?”
Nhìn thấy Lâm Sơ Tuệ, Tiêu Thiển nhoẻn miệng cười: “Hôm trước thằng bé trông quán đến tận nửa đêm, hôm nay chị cho nó về nhà nghỉ trước.”
“A, em muốn tìm cậu ấy giảng mấy đề, vậy em qua nhà tìm cậu ấy vậy!”
“Ừ đi đi, đoán chừng giờ thằng nhóc ấy vẫn đang ở nhà ôn bài đó.”
Ánh mắt Hứa Gia Ninh như có như không rơi xuống người Tiêu Thiển, sau đó hệt như bã kẹo cao su dính chặt lấy không buông.
Lâm Sơ Tuệ giật giật áo cậu ta: “Đi thôi ông anh, đi tìm học thần nào.”
Hứa Gia Ninh nói: “Tôi không cần hỏi bài cậu ta, tôi đi ăn khuya mà, cậu muốn hỏi thì tự đi mà hỏi.”
“Không phải huynh đài đây nhận lệnh từ phụ thân đại nhân giám sát chặt chẽ hành tung của tiểu muội hay sao?”
“Có học thần giám sát cậu còn chưa đủ sao?”
Tên ngụy quân tử này. Được rồi, cậu ta không đi vậy thì kệ cậu ta, Lâm Sơ Tuệ nhảy lên xe đạp của Hứa Gia Ninh phi đi.
Hứa Gia Ninh đến trước tiệm, gãi gãi đầu, nói với Tiêu Thiển: “Tôi muốn mua 1 phần đồ hầm.”
“Được, em muốn ăn gì, chị làm cho em.”
“Tùy đằng ấy, tôi thế nào cũng được.”
“OK.” Tiêu Thiển nhiệt tình lựa đồ ăn cho cậu, sau đó quay người đổ nước dùng nóng hôi hổi lên.
Hứa Gia Ninh lẳng lặng nhìn dáng dấp của cô, so với cô gái trẻ say rượu hôm đó, hoàn toàn khác biệt. Ngày ấy Tiêu Thiển mặc trang phục có mấy phần quyến rũ, thành thục, trong nét trong trẻo có vẻ phong tình, kiều diễm.
Nhưng hôm nay gặp lại, cô mặc một thân quần áo giản dị, rộng rãi, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng nhìn vừa mộc mạc, tự nhiên lại không mất đi sự xinh đẹp, diễm lệ.
Cậu lấy di động, lén lút chụp một tấm hình, ai dè quên chưa tắt âm thanh điện thoại. 2 tiếng “tách tách” vang lên thanh thúy.
Hứa Gia Ninh: …
Đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ.
Tiêu Thiển đang bận bịu tay chân, đúng lúc này xoay người, thuận theo tầm mắt nhìn về phía cậu ta.
Khoảnh khắc đó Hứa Gia Ninh hận không thể độn thổ ngay lập tức, khuôn mặt trắng trẻo vì xấu hổ mà đỏ bừng.
“Em chụp chị đó à?”
“Nghe… nghe…. nghe nói hóa đơn từ…. từ 50… trở lên... có thể chụp ảnh.”
Học sinh xuất sắc của Eton cho dù diễn thuyết trước hơn ngàn học sinh tại London vẫn có thể giữ dáng vẻ thong dong, bình tĩnh, lúc này không những mặt đỏ như gấc chín mà còn mắc bệnh cà lăm.
“Phát sinh đơn hàng từ 50 tệ trở lên có thẻ chụp ảnh là A Diễn nhà chị.”
Tiêu Thiển giải thích: “Và dịch vụ đó chỉ áp dụng với A Diễn thôi.”
“A. Là tôi… tôi… không đúng… vậy…vậy…”
Tiêu Thiển nhìn cậu thiếu niên mặc bộ quần áo trắng sữa đơn giản, bộ dạng ngoan ngoãn, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ có giáo dưỡng, không giống mấy tên nhóc thích đùa bỡn, khinh bạc con gái. Vừa bị cô trêu chọc 2 cậu mặt đã đỏ lên, luống ca luống cuống vô cùng đáng yêu thì nhịn không được bật cười nói: “Hơn nữa đơn hàng này của em đâu có đủ, vậy chị sẽ cho thêm đồ cho đủ 50 tệ nhé. Mà chỉ được chụp 1 tấm thôi, nhớ chụp cho thật đẹp đó.”
Hứa Gia Ninh như bị thôi miên ngờ nghệch gật đầu: “Được lấy đủ 50 tệ đi.”
“Ăn hết không đó?”
“Ăn… ăn hết.”
Tiêu Thiển lấy thêm đồ ăn cho cậu: “Đừng đứng ngốc ngoài đó mãi thế, vào tiệm ngồi đi.”
Hứa Gia Ninh vào phía bên trong tiệm, ngồi xuống cái ghế nhỏ gần chỗ Tiêu Thiển đứng, thấy cô bận bận rộn rộn tối mắt tối mũi trong bếp liền chạy qua muốn giúp cô.
Tiêu Thiển cũng không khách khí, hoàn toàn xem cậu ta như đứa em trai nhỏ tùy ý sai sử: “Thế em giúp chị rửa đống bát trên bàn đi.”
Hứa Gia Ninh gật gật đầu, cầm chồng bát đi đến vòi nước bên cạnh xối thẳng nước xuống.
“Nhóc! Em đã rửa bát bao giờ chưa?” Tiêu Thiển thấy cậu ta lóng nga lóng ngóng, không giống người hay làm việc nhà, nhỏ giọng nhắc nhở: “Rửa chén phải dùng nước rửa chén, lấy bùi nhùi kì cọ cho sạch không phải cứ xả nước cho hết giàu mỡ là được đâu.”
“A. Ồ.”
Hứa Gia Ninh đổ đầy nước rửa chén vào bát, cọ lung ta lung tung một hồi, sau đó lại xả nước xối xả cho hết bọt.
“Ở nhà em không giúp ba mẹ làm việc nhà à?”
“Ba tôi nói chỉ cần chuyên tâm vào việc học, không cần lãng phí thời gian ở mấy việc này. Ba nói chỉ cần tôi có tiền đồ, giàu có, những việc nhà này… tự khắc có người làm, hoặc thuê người giúp việc.”
Tiêu Thiển nở một nụ cười nhạt: “Nhóc hạnh phúc lắm đó. Thôi ngồi chờ ở đó đi.”
Hứa Gia Ninh mẫn cảm phát hiện ra, nụ cười nhạt kia có thâm ý, đột nhiên trong lòng thoáng khó chịu.
Trước kia cậu ta chưa từng hoài nghi bất kỳ lời nào của ba mình.
Ông nói hoàn toàn chính xác, thời gian của cậu rất quý giá, cần dùng vào những việc có ý nghĩa, những thứ lớn lao như học tập, mở mang hiểu biết… chứ không phải lãng phí vào mấy thứ việc vặt trong nhà này.
Cậu ta luôn kiêu ngạo, tự phụ mình thông minh, giỏi giang hơn người, nhưng khoảnh khắc thấy ý cười nhạt kia, Hứa Gia Ninh lại cảm thấy bản thân quá ngu ngốc.
Đồ đầu heo!
Hứa Gia Ninh như đang hờn dỗi, lẳng lặng cầm một cái bát khác lên, lấy chút nước rửa bát dùng sức cọ, đến khi cái bát trắng tinh, bóng loáng mới chịu dừng lại.
Tiêu Thiên thấy vậy, tranh thủ chưa có thêm khách, chạy qua giật lấy cái bát trong tay cậu ta: “Đứa bé này, chẳng phải chị bảo cậu bỏ xuống rồi sao? Ở đâu có đạo lý sai sử khách hàng chứ?”
“Tôi muốn làm.” Hứa Gia Ninh cắn răng, nghiêm túc nói: “Nếu làm không tốt tôi có thể học. Một lần vẫn không tốt làm lần thứ hai, thứ ba nhất định sẽ tốt.”
Tiêu Thiển nhíu mày nhìn cậu thiếu niên trước mặt, thoáng nhìn có vẻ là một cậu nhóc nhã nhặn, ôn hòa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ cố chấp.
Thái độ này còn như thể đang hờn dỗi với cô.
Thú vị đó!
Cô không khuyên bảo cậu nhóc cứng đầu này nữa, đặt bát đồ ăn đã chuẩn bị xong cho cậu lên bàn sau đó tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình.
“Cảm ơn, Tiểu Thiển!” Hứa Gia Ninh bưng bát ngồi trên ghế nhỏ: “Tôi gọi Tiểu Thiển được không?”
“Không thể! Thật không lễ phép chút nào cả. Nhóc nên xưng hô như A Diễn và Tiểu Sơ, gọi chị 2 tiếng Chị Thiển.”
“Vậy gọi là Thiển Thiển đi.”
Tiêu Thiển ném khăn xuống thớt: “Nghe Tiểu Sơ nói nhóc ở nước ngoài về? Hay là do không phát âm chuẩn được chữ ‘chị’?”
“Tôi không muốn gọi là chị.”
“Sợ chị ăn thịt cậu hay cướp của cậu cái gì à? Biết chị đây bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Biết, đằng ấy nói đằng ấy 30.”
“Ngốc.” Tiêu Thiển yếu ớt cười: “Chị cậu 25, nhưng dù thế nào vẫn lớn hơn tuổi cậu.”
“6 tuổi thôi mà, làm tròn lên (*) cũng có thể coi là cùng lứa.”
Nguyên văn: 四舍五入 tiếng trung có nghĩa là làm tròn số (sìshěwǔrù - bốn bỏ năm lên).Đây là cụm tiếng trung thuộc chuyên ngành Kế toán.
“Tiểu Sơ nhỏ hơn nhóc bao nhiêu tuổi?”
“1 tuổi lẻ 3 tháng.”
“Nhỏ hơn có 1 tuổi mà cũng bắt con bé gọi là anh sao?”
Mặt Hứa Gia Ninh đã đỏ như thùng thuốc nhuộm, nhưng vẫn tỏ vẻ lắc đầu: “Không, không cay.”
Tiêu Thiển quay người, mở tủ lạnh, lấy một lon cocacola, đưa cho cậu ta: “Xấu hổ cái gì, chị cũng đâu chê cười cậu?”
Hứa Gia Ninh vội vàng mở nắp lon cocacola tu hết phân nửa.
Dòng nước mát thuận theo chiếc cổ thon dài chảy xuống, bên dưới là hầu kết lớn nhấp nhô.
Tiêu Thiển nhìn cậu nhóc, ánh mắt càng lúc càng từ ái giống như quả thực coi cậu nhóc này thành em trai nhà mình.
“Nhóc, sao lại đến đây tìm chị?”
“Tôi…” Hứa Gia Ninh đặt lon cocacola xuống, rút khăn lau miệng, nhịn cơn ợ hơi, cố gắng giữ hình tượng nói: “Vì muốn gặp.”
“Sao lại muốn gặp chị?”
“Không biết, Lâm Sơ Tuệ nói muốn đến tìm Tiêu Diễn, tôi cũng muốn… cũng muốn đến gặp đằng ấy, nên cứ vậy theo tới thôi.”
Đôi mắt Tiêu Thiển cong cong như vầng trăng khuyết, chăm chú nhìn cậu ta, đến mức Hứa Gia Ninh cảm thấy bối rối, thẹn thùng quay mặt sang một bên.
“Nhóc không phải là… thích chị rồi đó chứ?”
Hứa Gia Ninh xưa nay không phải kiểu người ngại ngùng, dễ xấu hổ. Vừa hay từ bé đã được gửi ra nước ngoài học, đối với chuyện yêu đương cậu ta cực kỳ thoải mái, thích là thích, không có gì không dám nói ra miệng.
Hứa Gia Ninh buông đũa, ánh mắt sáng rực lại thành kính nghiêm túc, thẳng thắn hỏi: “Thiển Thiển đã có bạn trai chưa.”
“Có rồi.”
Hứa Gia Ninh dùng sức ho vài tiếng, gắng gượng nuốt cấu ‘Tôi có thể trở thành bạn trai Thiển Thiển được không?’ về.
Mặt đã đỏ hơn thùng thuốc nhuộm.
Tiêu Thiển nhìn ra tâm tư của cậu nhóc, nhưng cũng không quá để trong lòng.
Mấy cậu trai mới lớn như Hứa Gia Ninh cô hiểu rất rõ.
Tiêu Thiển ý thức được bản thân mình xinh đẹp, có sức hấp dẫn, những năm gần đây người theo đuổi cô không ít, nào đàn ông, nào đám thiếu niên, nào trẻ, nào đứng tuổi, nào giàu có, nào nghèo hèn… nhiều không kể xiết.
Nhưng những người này phần lớn chẳng qua đều nhất thời hứng lên mà thôi, hết hứng sẽ tự rút lui.
Tiêu Thiển lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ, từ bé đã thiếu cảm giác an toàn, tùy thời tùy chỗ đều đặt việc mưu sinh lên đầu, suy nghĩ tỉnh táo, lý trí.
Cô cần cho mình một tương lai chắc chắn, ổn định.
“Nhóc, em nghĩ mình hiểu chị sao?”
“Chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ dùng toàn tâm toàn ý lý giải Tiểu Thiển.”
Tiêu Thiển nhàn nhạt nở nụ cười, nụ cười phong tình vạn chủng, đúng là nét quyến rũ của phụ nữ chẳng hề liên quan đến tuổi tác, ở cô gái này có một thứ khí chất người ta rời mắt không nổi.
“Xin lỗi, chị không thể cho cậu cơ hội, vì nhóc à cậu còn quá nhỏ.”
Hứa Gia Ninh không giống những người từng thổ lộ với cô, nếu là người khác, một cô gái từ nhỏ đã thiếu thốn cảm giác an toàn như Tiêu Thiển có lẽ sẽ vẫn tạm thời đồng ý.
Nhưng Hứa Ninh và Tiêu Diễn đều là những đứa em trai mà cô yêu quý, cho nên Tiêu Thiển không lưu tình thẳng thắn từ chối.
“Nhóc cậu đẹp trai như thế, khí chất lại sạch sẽ, nhã nhặn, chắc hẳn có không ít cô gái theo đuổi, thổ lộ. Đi kết giao với những người cùng tuổi đi, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp thế này, nếu yêu đương sẽ rất ngọt ngào.”
Hứa Gia Ninh biết trận chiến này không đơn giản, cũng biết giữa họ có cách biệt tuổi tác, sẽ khó vượt qua được.
“Tôi sẽ dốc toàn lực thi đỗ một đại học tốt, có tiền đồ riêng, không cần dựa dẫm vào gia đình. Nhưng điều này cần một chút thời gian, chị không cần chờ tôi.”
Cậu ta siết chặt tay, rũ mắt, chân thành nói: “Tôi không biết thích một người là như thế nào, cũng chưa từng thích ai, nhưng chỉ cần nghĩ đến chị…”
“Ngưng.” Tiêu Thiển thấy thái độ thành khẩn, tha thiết của cậu thiếu niên, lập tức lên tiếng cắt ngang: “Chị cho phép nhóc thổ lộ sao?”
Ánh mắt Hứa Gia Ninh nóng bỏng chăm chú nhìn cô, tựa như đã hạ quyết tâm không đụng phải tường nhất định không quay đầu lại: “Chị có thể lựa chọn không nghe nhưng tôi muốn nói.”
Tiêu Thiển biết con trai ở cái tuổi dậy thì bồng bột cứng đầu này rất dễ không khống chế được cảm xúc.
Cô vươn tay nắm cằm Hứa Gia Ninh, nhẹ nhàng nhấc lên, xích lại gần nhìn cậu.
Hứa Gia Ninh ngửi được mùi hương đặc trưng trên người cô, đó là khí tức mềm mại của phụ nữ cùng với mùi trái cây ngòn ngọt.
Cậu nhìn, nhìn chăm chú, một tấc cũng không nỡ dịch chuyển, hầu kết khẽ lăn tăn.
“Chúng ta cùng lắm mới gặp nhau 1 lần mà thôi, cho nên nhóc… đến cùng là thích tôi hay muốn có tôi?”
Chất giọng cô trầm thấp gợi cảm, tấm chiếu mới trải ái tình như Hứa Gia Ninh làm sao chịu được loại kích thích này, cảm giác như thể hồn phi phách tán.
Cậu cố gắng trấn định, thành thật đáp: Thích… cũng muốn.”
Khóe miệng Tiêu Thiển lãnh đạm cong lên, rất không khách khí đẩy mặt cậu ta ra, bá đạo đáp: “Vậy thì cố mà nhịn. Bởi vì chị đây không thích nhóc con.”
…
Lâm Sơ Tuệ gõ gõ cửa phòng Tiêu Diễn. Rất nhanh đã có người ra mở cửa phòng.
Ánh sáng lờ mờ giống như chỉ mở duy nhất một cây đèn bàn, Tiêu Diễn cởi trần, phía dưới quây một chiếc khăn tắm bản lớn màu trắng, tóc cắt ngang trán vẫn còn ướt nguyên từng giọt từng giọt chảy xuống, đọng lại trên da thịt trắng nõn.
Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng mặt, chăm chăm nhìn nửa thân trên tinh tế của cậu.
Tiêu Diễn thấy cô gái ngoài cửa, thoáng kinh ngạc, sau đó “Phanh” một tiếng, nhốt Lâm Sơ Tuệ ở bên ngoài.
Mấy phút sau, cửa phòng lần nữa mở ra. Tiêu học thần đã thay một bộ quần áo thể thao tối màu mặc ở nhà, tóc vẫn còn ướt, cậu ta cầm một chiếc khăn lông sạch lau sơ qua.
“Sao lại đến đây?”
Nghe Hứa Gia Ninh nói xong chuyện kia, Lâm Sơ Tuệ cơ hồ không thể chờ được đến ngày mai, lập tức muốn gặp Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn nhìn đồng hồ treo tường, nhàn nhạt nhắc: “Nữ thần, hiện tại đã là 10 giờ tối rồi, cậu nhất định phải đến chỗ tôi hỏi bài tập à?”
“Sao? Không tiện à?” Thấy Tiêu Diễn có ý muốn đuổi người, Lâm Sơ Tuệ rướn người ngó vào trong phòng: “Không phải cậu thừa dịp chị Thiển không có nhà, đem bạn gái về… chơi đó chứ?”
Tiêu Diễn thấy ai đó tự nhiên như ruồi, chẳng có chút ngại ngùng của thiếu nữ, đi thẳng vào nhà mình, cũng không so đo, tránh sang một bên, để mặc cô.
“Không làm được bài nào, đưa đây tôi xem. Giảng xong thì cậu lập tức cút về ngủ cho tôi.”
Lâm Sơ Tuệ ngồi trên sofa, lật sách bài tập, đưa bài mình không làm được cho cậu xem: “Chỗ này, chỗ này cả chỗ này nữa.”
Tiêu Diễn liếc nhìn đề một chút, sau đó lấy nháp, nhanh chóng viết xuống.
Ánh mắt Lâm Sơ Tuệ liếc nhìn thùng rác trong góc nhà, toàn là giấy, cô tò mò hỏi: “Sao trong thùng rác nhiều giấy vệ sinh thế? Cậu quét dọn nhà cửa à?”
Ngòi bút đang lướt trên mặt giấy đột ngột dừng lại, rõ ràng nét mặt Tiêu học thần đột ngột mất tự nhiên trông thấy, cộc lốc đáp: “Ừ.”
“Cậu dọn dẹp, lau chùi nhà cửa mà lại dùng giấy vệ sinh á? Lãng phí quá! Cậu không biết dùng khăn lau cho tiết kiệm sao?”
“Sở thích cá nhân.”
“Đầy quá rồi, tí về tiện tôi mang ra thùng rác cho.”
“Không cần!” Tiêu Diễn không kiên nhẫn giật giật bím tóc của cô: “Chú ý nghe giảng đi.”
“Vâng. Xin rửa tai lắng nghe.”
Tiêu Diễn kiên nhẫn giảng giải tường tận trình tự suy luận và cách giải cho cô: “Hiểu chưa?”
“Rồi.”
“Học thuộc cách giải rồi?”
Lâm Sơ Tuệ gật đầu.
Cậu ta gõ gõ đầu cô: “Chỉ cần học thuộc cách làm 1 bài thì có tác dụng gì, trong đề thi không những sẽ thay đổi giá trị, còn biến tấu đề khác đi.”
“Thật là khó mà.” Cô nhăn trán nũng nịu nói: “Học hành đúng là khổ cực.”
Nhìn cánh môi anh đào đỏ hồng, nét mặt xinh xắn động lòng người của ai đó, Tiêu Diễn thoáng mê mẩn, nhịp tim không cẩn thận lạc mất vài nhịp, cậu hít một hơi thật sâu, nhẫn lại nói: “Tôi giảng thêm cho cậu lần nữa. Chú ý nghe cho kỹ.”
“Được.”
Tiêu Diễn kiên nhẫn giảng lại lần hai, cách làm logic dễ hiểu, hơn nữa Tiêu Diễn có cách làm riêng, rất dễ tiếp cận, dù là một đứa thiểu năng cũng có thể nghe hiểu.
Trước đây Lâm Sơ Tuệ vẫn cảm thấy với trình độ mây trôi trên cả mây trôi của học thần, nếu bổ túc cho cô, chắc chắn Lâm Sơ Tuệ một chữ cũng không nghe hiểu.
Nhưng mà càng về sau càng nhận ra, học thần đúng là học thần, dù là vấn đề phức tạp, đau đầu nhất cũng được cậu ta đơn giản hóa để mức dễ nhất, đem nó bóc tách, giải thích rõ ràng, rành mạch.
Chí ít thời điểm Hứa Gia Ninh giảng đề này cho cô luôn dùng mấy thứ lập luận phức tạp, phô trương, nói như bắn rap, khiến Lâm Sơ Tuệ 1 chữ cũng không hiểu.
Cho nên giá tiền để Tiêu Diễn phụ đạo một môn dù có cao trên trời, thậm chí còn cao hơn mời gia sư nhưng vẫn có người tình nguyện tìm cậu ta.
Lâm Sơ Tuệ lề mà lề mề hơn 40 phút, cuối cùng cũng làm xong mấy đề vừa được giảng cho. Tiêu Diễn nhìn đồng hồ, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Không còn sớm nữa.”
Lâm Sơ Tuệ lấy từ trong túi ra một hạt dẻ cười đặt lên bàn cậu ta, vui vẻ nói: “Cảm ơn học thần. Tặng cậu.”
Tiêu Diễn nhìn cô gái tươi tắn, rực rỡ bên cạnh, cố gắng đè nén những cảm xúc đang không ngừng bành trướng trong lòng, nhàn nhạt nói: “Không ăn, mau đi về đi.”
“Ăn một cái đi mà. Tôi cố ý mang từ nhà qua đó.” Nói rồi Lâm Sơ Tuệ vui vẻ lột vỏ đưa cho cậu: “Nào nếm thử đi.”
“Tôi ăn xong cậu sẽ đi?”
“Hừ chỉ muốn mau mau chóng chóng đuổi tôi đi thôi.”
“Bởi vì cậu tới cực kỳ không…”
Không đúng lúc. Không phải lúc.
Tiêu Diễn cố nén dục niệm, cúi đầu chậm rãi cắn hạt dẻ kia,
Lâm Sơ Tuệ cảm giác được đầu ngón tay thoáng mát lạnh, còn có xúc cảm mềm mại như lông ngỗng khi đôi môi Tiêu Diễn chạm nhẹ lên. Cô ngẩn người.
Cô chỉ… chỉ đưa cho cậu ta thôi? Tên này… tên này nghĩ cô muốn đút cho cậu ta ăn sao?”
Mấu chốt là, người kia còn ngoan ngoãn ăn.
Trong nhất thời hứng trí bừng bừng, ma xui quỷ khiến bóc thêm một hạt nữa đút cho cậu ta.
Tiêu Diễn cũng không muốn dây dưa lâu với cô, chỉ muốn bà nội này mau mau rời đi, ở thêm một giây, đối với cơ thể cậu đều là “tra tấn” cực hạn.
Lâm Sơ Tuệ thấy Tiêu học thần ngoan ngoãn để cô đút đồ ăn, nét mặt cao lãnh, kiêu ngạo chẳng khác gì mấy ông tướng mèo “hạ mình” ăn đồ ăn chủ nhân đút cho.
Có hơi thụ sủng nhược kinh.
Tâm trạng… đang tốt sao?
Lâm Sơ Tuệ lại yên lặng, bóc hạt thứ ba.
“Lâm Sơ Tuệ, thôi được chưa?”
“Ăn nốt đi.”
Tiêu Diễn im lặng không lên tiếng, lột sạch mấy hạt dẻ cười trên bàn ăn hết: “Giờ chịu đi về chưa?”
Lâm Sơ Tuệ thoáng nghi hoặc, cô tin Hứa Gia Ninh, cảm thấy có khi nào đêm đó sau khi chơi bút tiên xong, linh hồn ba được triệu hồi đã nhập vào Tiêu Diễn, cho nên cố tình thử xem.
Ba cô ghét nhất là ăn hạt các loại hạt, trong số đó ghét nhất là hạt dẻ cười, vừa là ghét ăn, vừa do dị ứng với các loại hạt, khi còn nhỏ Lâm Sơ Tuệ trêu ông, lúc ba há miệng chuẩn bị cắn bánh ngọt, Lâm Sơ Tuệ nghịch ngợm nhét một hạt dẻ cười vào miệng ba. Ông lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Nếu như Tiêu Diễn thật sự là ba cô, không thể thoải mái ăn hết nắm hạt dẻ cười như thế mà không việc gì.
Rốt cuộc giữa ba và Tiêu Diễn chẳng có chút quan hệ nào cả.
Cũng đúng 2 người không hề giống nhau. Tiêu Diễn là tên vắt cổ chày ra nước, yêu tiền như mạng, còn ba cô lại là mẫu đàn ông hào phòng, không coi trọng vật chất, tiền tài với ông chỉ là vật ngoài thân. Cũng có lẽ do hoàn cảnh gia đình mà hình thành tình tình như thế.
Trước kia ông bà nội bỏ nhiêu tâm tư, công sức cho ba cô một môi trường học tập tốt nhất, để tương lai kế thừa sản nghiệp gia tộc, nhưng ba cô cứ khăng khăng muốn theo đuổi đam mê là một lính cứu hỏa. Bởi vì đây là niềm yêu thích cả đời của ông.
Ba cô và Tiêu Diễn quá khác biệt, căn bản không thể là cùng một người.
Nhưng mà, Lâm Sơ Tuệ vẫn cảm thấy không cam tâm. Hứa Gia Ninh không phải kiểu tùy tiện nói đùa, đặc biệt sẽ không lấy chuyện này ra để đùa cô.
Hôm đó đã xảy ra những chuyện gì, Lâm Sơ Tuệ nghĩ kỹ lại lần nữa, không muốn dễ dàng buông bỏ tia hi vọng cuối cùng.
“Học thần, cuối tuần này cậu rảnh không?”
“Có việc gì?”
“Ừ. Sinh nhật tôi, muốn mời cậu tham dự.”
Tiêu Diễn trừng mắt, đôi lông mi dài thoáng run lên: Sinh nhật cậu là ngày 14/12 cơ mà. Còn lâu mới tới.”
Lâm Sơ Tuệ ngạc nhiên đáp: “Cậu cũng không phải ba tôi. Sao biết được.”
Tiêu Diễn bình tĩnh giải thích: “Xem qua thẻ căn cước của cậu nên biết thôi.”
Lâm Sơ Tuệ nghĩ đến bức ảnh xấu đau xấu đớn trên thẻ căn cước, lập tức nản lòng thoái chí, bất lực vỗ trán.
“Tôi nhớ nhầm, là sinh nhật Lục Trì, chúng tôi đã chuẩn bị xong một bữa tiệc nhỏ. Chắc chắn sẽ khiến cậu ta ngạc nhiên.”
“Lần trước ở CLB Tạ Đình không phải mới tổ chức sinh nhật cho Lục Điềm Bạch sao? Tôi vẫn còn nhớ chẳng lẽ cậu lại quên được?”
Lâm Sơ Tuệ cố đấm ăn xôi nói: “Đúng thế, nhưng cuối tuần này mới là sinh nhật Lục Trì.”
“Theo tôi được biết 2 người họ là anh em sinh đôi.”
“Ừ.”
Khóe miệng Tiêu Diễn giật giật: “Sinh đôi nhưng sinh nhật lại cách nhau 2 tháng?”
“...”
Sau khi bị ai đó không thương tiếc vạch trần, Lâm Sơ Tuệ thẹn quá hóa giận, thở phì phò nói: “Cậu không muốn đi thì cứ từ chối thẳng, sao phải kiếm cớ này nọ?”
Tiêu Diễn cười nhạt nói: “Là cậu kiếm cái cớ quá ngốc nghếch, nhìn đâu cũng thấy sơ hở,”
“Tôi cố tình thế đó, làm gì được nhau nào?”
“Tự mình nói dối, bị vạch trần lại tức giận. Sao cậu lại xấu tính vậy hả?”
Lâm Sơ Tuệ tức giận nhìn Tiêu Diễn, cằm hếch lên nhưng mặt lại đỏ nựng, mất hết cả khí thế.
Tiêu Diễn kìm lòng không đăng đưa tay, chọc chọc cái má đang phình lên.
Cô thuận thế tóm chặt cổ áo cậu, gắt gỏng: “Nè, Tiêu Diễn, đừng có coi thường người khác nhé?”
Tiêu Diễn đỡ lấy cần cổ mềm mại của cô, kéo Lâm Sơ Tuệ lại gần sát mình., trong chất giọng trầm thấp có sự kiềm chế và đèn nén “Cái này mà nói là coi thường? Vậy là cậu chưa từng thấy qua cảnh coi thường chân chính rồi.”
Khoảng cách giữa hai người quá gần, ở khoảng cách này nhìn ngũ quan anh tuấn của Tiêu học thần đã là vô cùng sát thương lại còn phải đối mặt với đôi con người đen huyền sâu thẳm, lấp lánh thứ khí tức nguy hiểm, bí ẩn của cậu ta…
Quả là…
Quả là….
Lâm cô nương có thể lực mạnh thế, mạnh nữa đối diện với combo song sát này lập tức từ sư tử hóa thỏ con, sợ hãi co rúm người lại, bối rối nhìn cậu ta.
Đôi lông mi dài thoáng động, bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất vô cùng, vành mắt cô nóng lên.
Chỉ có đối mặt với thiếu niên này, cô mới có thể cảm nhận được sự mất mặt, thất thố, khổ sở…
Lâm Sơ Tuệ tránh thoát khỏi tay cậu. cầm balo của mình lên, rời đi, trước khi bỏ về còn hờn dỗi lẩm bẩm: “Không đến thì không đến.”
Nhìn bóng lưng đơn bạc, tinh thần sa sút của cô, Tiêu Diễn không đành lòng: “Tôi không nói không đi, nhưng có một điều kiện.”
“Đầu tháng sau toàn trường tổ chức giải thi viết văn. Cậu phải tham gia.”
“Giải thi? Viết văn?” Lâm Sơ Tuệ kinh ngạc, lắp bắp: “Tôi… tại sao lại muốn tôi tham gia? Có tiền thưởng à?”
“Không có, nhưng nếu đoạt giải, sẽ có giấy khen.”
“Không phải cậu nói không có tiền thưởng thì không quan trọng hay sao?”
Tiêu Diễn đứng lên, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên ngũ quan tinh xảo càng khiến cậu thiên niên thêm đẹp đẽ, diễm lệ: Tóc đen, mắt đen, da trắng môi đỏ… hoàn hảo không gì sánh được.
“Đối với tôi mấy cái hư vinh đó không quan trọng, bởi vì muốn có dễ như trở bàn tay. Nhưng đối với cậu lại quan trọng, bởi vì cậu là học sinh cá biệt trong nhóm cá biệt.”
“...”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi người kia, Lâm Sơ Tuệ nắm chặt tay.
Tiêu Diễn nhìn cô, nói: “Học sinh kém cùng bàn, không muốn tiếp tục bị chủ nhiệm lớp xem thường nữa đúng không?”
Lâm Sơ Tuệ cúi đầu suy nghĩ một lát, quả thực là thế.
Mỗi lần lão Tần nhắc đến tên cô đều làm bộ dạng khinh miệt đến điều, như thể cả đời này cô mãi mãi chỉ là thứ bùn nhão không trát nổi tường chẳng khá lên được.
Trước kia Lâm Sơ Tuệ có thể không quan tâm, nhưng bây giờ cô lại có chút quan tâm.
“Được. Tôi đồng ý với cậu sẽ tham gia cuộc thi này. Vậy cậu nhớ cuối tuần đến đó.”
“Một lời đã định.”
…
Trên đường về nhà, Lâm Sơ Tuệ hỏi qua Lục Điềm Bạch về giải thi viết văn sắp tới.
Đề tài là: Viết về điều mà bạn cảm thấy vô cùng trọng yếu trong đời mình. Viết xong trước đầu tháng nộp lại cho ủy viên của ban tổ chức là được.
Tùy tiện viết một bài để ứng phó còn được, nhưng mà để có thể giành được giải thưởng quả là không dễ dàng.
Cô nhắn tin cho Tiêu Diễn ---
[Học thần tôi nên viết về cái gì, lấy tiêu đề gì đây?]
Tiêu Diễn cầm hộp giấy vệ sinh vào phòng, tiếp tục việc đang làm dở, thuận tay rep lại: [Nhất định phải viết về một đề tài có ý nghĩa mới có thể giành được giải.]
[Cậu có cái đề tài nào ổn không? Gợi ý coi.]
Đối với ý kiến của học thần, Lâm Sơ Tuệ đánh giá rất cao, cũng kỳ vọng khá lớn.
Tiêu Diễn: [Tỷ như <Bạn học cùng bàn lấy việc giúp đỡ người khác làm vui của tôi>, <Bạn cùng bạn --- Bạch nguyệt quang trong lòng tôi>, <Ngốc nghếch may mắn gặp được người bạn cùng bàn là học thần>.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT