“Cai thuốc! Tôi sẽ cho cậu chép bài!”

Thời điểm Tiêu Diễn nói câu này, da đầu Lâm Sơ Tuệ thoáng căng lên.

Cô xấu hổ đến độ muốn đào một cái hố mà nhảy xuống, mồ yên mả đẹp luôn.

“Nếu là việc này! Vậy thì thôi. Tôi cũng không cần chép bài nữa!” Cô thẹn quá hóa giận: “Đứng nhất toàn khối có gì hơn người! Thành tích học tập tốt có thể trêu đùa người khác sao?”

Tiêu Diễn bị bộ dạng tức giận của cô chọc cười: “Tôi trêu đùa cậu lúc nào??”

“Cậu vẫn luôn trêu đùa tôi.”

Bỗng nhiên gương mặt anh tuấn kia cúi xuống, chậm rãi tới gần.

Lâm Sơ Tuệ hồi hộp đến độ quên mất cả thở, thân hình không ngừng lùi ra sau, bối rối nói: “Làm… làm cái gì đó!”

Tiêu Diễn tiến sát lại, tay chậm rãi buông xuống, thò vào trong túi của cô.

Lâm Sơ Tuệ cho rằng cậu ta muốn hôn mình, sợ hãi mím chặt môi, hai mắt nhắm nghiền.

Không ngờ, cậu ta chỉ rút bật lửa và hộp thuốc lá từ trong túi của cô ra, tiện tay ném lên bàn.

Hồi lâu, Lâm Sơ Tuệ mới mở mắt ra.

Tiêu Diễn nghiêng người ngồi trên ghế, khóe miệng không tự giác tràn ra ý cười, như gió như trăng (1).

[1] Nguyên văn là “Tế nguyệt thanh phong”: Đại loại hình dung 1 người vừa đẹp đẽ lại phóng khoáng.

“Cái này… mới gọi là trêu đùa.”

Lâm Sơ nhìn hộp thuốc lá trên bàn, biết là mình hiểu lầm, khuôn mặt càng đỏ ửng lên: “Tiêu Diễn, bản nữ thần quyết định ghét cậu!”

“Ừ. Không sao cả.” Ngón tay thon dài của cậu vuốt vuốt trên hoa văn tinh xảo của chiếc bật lửa, thản nhiên nói: “Cái này tịch thu.”

Lâm Sơ Tuệ bĩu môi, tỏ vẻ bà đây không thèm: “Thích cầm thì cứ cầm đi.”

Bà đây thiếu gì tiền mua một cái bật lửa.

Lâm Sơ Tuệ khó chịu dời ánh mắt, cúi đầu cặm cụi ăn mấy món hầm nóng hổi trước mặt.

Hương vị không tệ, vị rất đậm đà, lại còn thơm vô cùng.

Nhưng mà…

Ăn được đến miếng thứ ba, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ ửng lên vì cay.

Tiêu Diễn nhàn nhạt liếc Lâm Sơ Tuệ một cái: “Cay à?”

“Ừm. Hơi cay.”

“Tôi không bỏ thêm ớt, có lẽ do gia vị nước sốt hơi cay sẵn, nhưng không cay lắm đâu.”

“Tôi...”

Hô hấp của Lâm Sơ Tuệ bắt đầu dồn dập, mồ hôi ứa ra, hai má nóng lên, đầu lưỡi khó chịu: “Tôi… không ăn được cay… một chút cũng không ăn được. A...”

Tiêu Diễn kiên quyết bê bát đồ ăn đi, không ngờ bị Lâm Sợ Tuệ cản lại như thỏ con bảo vệ cà rốt: “Cậu làm gì vậy?”

“Tôi làm bát khác cho cậu!”

“Không thích.” Lâm Sơ Tuệ kiên trì gắp một miếng thịt bò, bỏ vào miệng: “Lỡ cậu cố ý cho ớt vào bát kia, thì chẳng phải là hại tôi phải mua thêm một chén nữa à.”

Tiêu Diễn thấy trán cô đổ mồ hôi hột đầm đìa, cuối cùng không đành lòng, nói: “Tôi làm cho cậu thêm bát nữa, không lấy tiền.”

“Không… không phải chuyện tiền… chỉ là… a... Tôi không thích lãng phí. Ba tôi nói lãng phí là tội lớn.”

Lâm Sơ Tuệ là tiểu thư nhà giàu, chưa bao giờ phải lo cơm áo gạo tiền, các khoản tiêu vặt hàng tháng còn chẳng bao giờ dùng hết. Nhưng cô biết, cậu bạn cùng lớp này của mình, tiền chi tiêu mỗi năm đều phụ thuộc vào học bổng. Mà học bổng cũng chỉ vừa vặn chi trả cho các khoản học phí, nhưng chi phí khác đều phải dựa vào tiền đi làm thêm.

Lâm Sơ Tuệ nhìn bát đồ hầm lớn trước mặt. Nào thịt bò, dạ dày bò… đều là đồ ăn ngon.

Cô không phải người tinh tế, nhưng thần kinh cũng chưa thô đến mức không nhận ra sự tỉ mỉ này.

Cô tiếp tục ăn như hổ đói. Kỳ thực nước hầm có hơi cay, nhưng cũng không đến mức không chịu đựng được. Chủ yếu là từ nhỏ Lâm Sơ Tuệ đã không ăn cay, cho nên mới hơi khó thích ứng mà thôi.

Tiêu Diễn nhìn cô thật lâu, một lát sau cuối cùng vẫn đưa tay qua cầm bát của cô lên, nói: “Thôi đừng ăn nữa…”

“Nè…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Tiêu Diễn cầm đũa thản nhiên ăn nốt phần còn lại trong bát.

Dáng vẻ cậu ta khi ăn rất nhã nhặn, cũng vô cùng tự nhiên, không chút ghét bỏ, giống như không hề để ý đây là đồ cô vừa ăn qua.

“Cái này… mà cũng kêu cay?”

Lâm Sơ Tuệ run lên.

Hiện tại cay không còn là vấn đề nữa!

“Đấy là đồ tôi ăn dở đó!”

“Sợ cậu lãng phí thức ăn.”

“Nhưng… quan hệ của chúng ta thân thiết đến vậy à?!”

“Hử?”

Khuôn mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng không thôi, một phần vì cay, một phần vì bối rối: “Cậu ăn đồ tôi đang ăn dở, vậy không phải là… hôn gián tiếp sao?”

Tiêu Diễn ngẩng đầu, sâu thẳm nhìn cô một cái, đôi mắt đẹp đẽ còn nhiễm một chút ánh sáng dịu nhẹ, không còn cứng nhắc, lạnh lẽo mới nãy nữa..

Đứng trước ánh mắt thu hút ấy, Lâm Sơ Tuệ có chút rối loạn, thân thể như có một luồng điện chạy qua, cả người tê dại.

Hồi lâu sau, mới thấy cậu con trai đối diện dương khóe miệng, nhàn nhạt mỉm cười: “Cậu là nữ thần của tôi mà.”

“...”

Tiêu Diễn đứng dậy đi đến bên bàn, làm một bát đồ hầm khác cho Sơ Tuệ.

Lâm Sơ Tuệ rút điện thoại di động, gửi vào group liên tiếp mấy chiếc meme hoảng loạn tột độ

Lục Trì: [Sơ Ca mỗi ngày nổi điên trên mạng một lần kìa.]

Lâm Sơ Tuệ: [Học thần thích tôi thật rồi anh em ạ. Không không chỉ đơn giản là thích đâu, phải dùng từ chết mê chết mệt mới đúng… A mị lực đáng chết này của tôi!]

Lục Trì: [Cậu ta cầu hôn cậu à?]

Lâm Sơ Tuệ: [A, thế thì chưa! Nhưng mà… nhưng mà cậu ta thừa nhận tôi chính là nữ thần của cậu ta! Còn muốn… còn muốn hôn môi với tôi á]

Lục Điềm Bạch: [Xứng với học thần đương nhiên chỉ có thể là nữ thần! Không hổ là bạn thận của tôi, đỉnh quá đi.]

Lục Điềm Bạch đã diễn vai “phụ vương” của Lâm Sơ Tuệ cả vạn năm rồi, lúc nào cũng khiến lòng hư vinh của cô vỡ òa vì vui sướng.

[Khụ… khiêm tốn khiêm tốn.]

Lục Trì: [Chị nữ thần ơi! Bài tập của học thần đừng quên chia sẻ cho anh em nhé!”

Lâm Sơ Tuệ: [Không có tiền đồ.]

Cô soạn xong tin nhắn, lại liếc trộm bóng lưng Tiêu Diễn, tranh thủ thời gian rón rén lật sách bài tập của cậu ra, lén lút chụp lại. Tiếng “tách tách tách” liên tiếp vang lên.



Lục Trì: [Móa! Có đáp án bài tập thật luôn! Đệch hai người đang ở cạnh nhau à?]

Lâm Sơ Tuệ: [Đúng thế! Cậu ta đang nấu bữa tối cho tôi nè!]

Lục Trì: [OMG]

Lục Điềm Bạch: [OMG +1]

Chương Thừa Vũ: [Cơm nước xong xuôi, vậy bước kế tiếp sẽ là… *meme thơ ngây vô số tội*]

Lâm Sơ Tuệ quay cuồng với những hình ảnh gắn mác 18+ lướt nhanh trong đầu, bối rối nói: [Phải làm sao để cậu ta hết hy vọng, đừng yêu tôi bây giờ? Dù sao cậu ấy đối với tôi rất tốt! Tôi không muốn làm tổn thương người ta]

Lục Trì: [Nhóm huynh đệ thân thiết hơn chân tay của bà muốn đưa cho bà một kiến nghị vẹn cả đôi đường, muốn nghe không?]

Lâm Sơ Tuệ: [Muốn.]

Lục Trì: [Hi vọng bà hi sinh bản thân, cứu giúp chúng sinh, tạo phúc cho tam giới… À đúng rồi, nhân tiện chụp cả bài tập tiếng Anh với kiến thức tổng hợp nữa nha.]

Lâm Sơ Tuệ gửi 1 sticker đá bay Lục Trì.

Đúng lúc này, trong group [Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành], một tài khoản lạ hoắc nhảy ra: [Idiot! ATSM*!]

*ATSM: Ảo tưởng sức mạnh :v

Avatar của tài khoản lạ kia là cậu thiếu niên áo trắng, mặt trời chênh chếch phía sau lưng chiếu lên bóng dáng của cậu ta, tạo ra hình ảnh ôn hòa có chút mơ hồ.

Liếc nhìn qua còn nghĩ là ảnh của một anh chàng người mẫu đẹp trai nào đó.

Nhưng sau khi ấn vào tấm ảnh kia, Lâm Sơ Tuệ phát hiện ra, con mẹ nó, không phải Hứa Gia Ninh thì là ai!

Chỉ có cái tên sính ngoạinày mới dùng ảnh nghệ thuật để làm ảnh đại diện.

Lâm Sơ Tuệ: [@All! Anh em nào add tên sính ngoại này vào thế!!???]

Lục Trì: [Lục Điềm Bạch.]

Rất nhanh, Lục Điềm Bạch còn chọc vào “nỗi đau” của Lâm Sơ Tuệ: [Ừ thì… Tôi nghĩ cậu ấy là anh trai bà, nên….]

Lâm Sơ Tuệ: [Tôi không có anh, hiện tại hay sau này đều như thế.]

Lục Điềm Bạch: [Xin lỗi bạn yêu, đáng lẽ tôi lên bàn trước với bà. Tôi xóa cậu ta khỏi nhóm giờ đây.]

Lâm Sơ Tuệ: [Được rồi! Cứ coi như tên đó không tồn tại đi.]

Đột nhiên màn hình hiện lên một lời mời kết bạn Wechat, là Hứa Gia Ninh.

Lâm Sơ Tuệ thẳng thừng từ chối, tên này không bỏ cuộc lại tiếp tục gửi lời mời kết bạn, đồng thời gửi đến một tin: [Add đi, nói xong rồi xóa.]

Lâm Sơ Tuệ nhắn lại: [Có chuyện gì?]

Hứa Gia Ninh: [Cậu đang ở nhà Tiêu Diễn?]

Lâm Sơ Tuệ: [Mắc mớ gì đến cậu?]

Hứa Gia Ninh: [ Đề nghị cậu lập tức về nhà.]

Lâm Sơ Tuệ: [Không muốn về]

Hứa Gia Ninh: [Tôi đề nghị cậu về ngay lập tức, nếu không ngày mai cẫu sẽ rất thảm đó. Tin tôi đi!]

Lâm Sơ Tuệ: [Ha ha!]

Bà Phương còn không làm gì được cô, tên “người nhà mới” này có thể làm gì chứ?

Lâm Sơ Tuệ không muốn nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ở trong nhà của ba, Hứa Gia Ninh thì thôi đi… nhưng chú Hứa… Ông ấy là người muốn thay thế vị trí của ba Lâm…

Lâm Sơ Tuệ không biết phải làm thế nào để sinh hoạt chung dưới một mái nhà với ông ấy cả.

Cô không muốn phá hư hạnh phúc mới của mẹ, đương nhiên cô cũng biết, bản thân mình không phải người nhẫn tâm được như vậy.

Cô vui hay buồn đều thể hiện rõ ràng trên mặt.

Sau khi trở về nhà, nhìn gia đình ba người hòa thuận, ấm áp vui vẻ đó, cô chắc chắn sẽ trở thành kẻ phá hoại bầu không khí.

Chẳng bằng không về nữa.

Hứa Gia Ninh: [Tùy cậu, tôi chỉ đưa ra lời khuyên như vậy thôi.]

Hứa Gia Ninh: [Đúng rồi! Thằng cha mê cậu ấy! Câu thứ 3 hình như cậu ta làm sai rồi! Đáp án đúng phải là C.]

Lâm Sơ Tuệ lập tức tắt màn hình để khỏi phải nhìn mấy lời chán ghét của tên khó ưa họ Hứa này.



Tiêu Diễn làm cho Lâm Sơ Tuệ thêm một phần đồ hầm, lần này một chút ớt cũng không bỏ vào, nhưng cậu vẫn cho thêm một thìa dầu hạt cải, và chút tiêu, chắc hương vị sẽ không bị kém đi.

Tiêu Diễn đóng gói cẩn thận gói một phần đồ hầm lại, cất gọn vào túi, đưa cho cô, từ tốn nói: “Đã muộn rồi, đừng ở đây nữa! Mang về mà ăn.”

Lâm Sơ Tuệ lấy điện thoại di động ra, buồn buồn nói: “Không mang tiền mặt! Cậu add wechat tôi đi, tôi sẽ trả cậu bằng ví điện tử.”

Tiêu Diễn nhìn biểu tượng bắt mắt trên màn hình điện thoại, im lặng một lát, cuối cùng vẫn rút điện thoại ra quét mã QR.

Lâm Sơ Tuệ thêm cậu vào Wechat, trước tiên lướt một vòng newfeed của cậu ta, bài đăng gần nhất là hai năm trước.

Một bức ảnh bầu trời hoàng hôn sắp tắt, nhưng màu ráng đỏ đã ngả về màu đen trắng, hòa dần vào màn đêm, có hơi giống một đài tưởng niệm.

Mà status đơn giản hai chữ: Thật xin lỗi.

Newfeed kì quái thật.

Tiêu Diễn đi thong thả sau lưng, nhàn nhạt hỏi: “Xem xong rồi?”

Lúc này Lâm Sơ Tuệ mới để ý, ông tướng này vẫn đang chờ cô thanh toán tiền.

Cô ngay trước mặt người ta, còn nghiền ngẫm nghiên cứu tài khoản Wechat của họ, thật là kì cục quá…

Lâm Sơ Tuệ ngượng ngùng hỏi: “Hai bát bao nhiêu tiền?”

Ban đầu Tiêu Diễn không có ý định thu tiền của cô, nhưng nếu không tính… thì không biết cô gái ngờ nghệch này sẽ tưởng tượng ra bao nhiêu tình tiết ngôn tình không ngờ được trong cái đầu nho nhỏ kia.

“Nhìn tấm biển này.” Cậu ta thuận miệng nói: “Với hóa đơn trên 50 có thể chụp chung với tôi một kiểu ảnh.”

Lâm Sơ Tuệ chuyển cho cậu ta 49 đồng: “Cảm ơn tôi không có nhu cầu.”

Tiêu Diễn đưa đồ ăn đã đóng gói cẩn thận cho cô.

Lâm Sơ Tuệ đi ra khỏi tiệm thì nhận được điện thoại của mẹ.

“Lâm Sơ Tuệ có phải con không còn coi mẹ là mẹ của con nữa không!”

Nghe thấy giọng nói của bà, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Trước đó con cũng đã đồng ý để chú Hứa đến sống cùng hai mẹ con mình. Hiện tại lại giở trò giận dỗi, con cũng sắp thành sinh viên đại học rồi! Có thể đừng cư xử trẻ con như thế được không?”

“Tối nay con không về nhà, vậy thì đi luôn đi khỏi về. Mẹ coi như không có đứa con như con!”

Lâm Sơ Tuệ vốn đang chuẩn bị bắt taxi về nhà, nghe thấy thế, bước chân lập tức dừng lại.



“Ông ấy có thể ở trong nhà.” Cô bình tĩnh nói: “Nhưng các người có thể đừng ngủ trên giường của ba, dùng phòng của ba không?”

Câu nói này như một con dao hung hăng đâm thẳng vào trái tim Phương Ấu Di.

Cô thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở run rẩy của mẹ.

“Tít!!!”

Bà lập tức cúp điện thoai. Thanh âm tút tút tút máy móc, truyền đến dồn dập như thể thay mẫu thân biểu đạt sự phẫn nộ.

Lâm Sơ Tuệ buông thõng tay, bất đắc dĩ nhìn về phía trăng rằm tròn trịa nơi chân trời.

Tốt thật… hỏng bét cả rồi…

Tiêu Diễn dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng, kéo cửa cuốn đi về, cũng đã khá muộn.

Vừa quay đầu, đã thấy một cô gái nhỏ ngồi chống tay, cúi đầu bên cầu thang, bên cạnh còn đặt một hộp đồ ăn nhanh trống không.

Cô giống một chú chim gõ kiến, tóc rũ xuống.

Nhìn bóng lưng đơn bạc, lẻ loi ấy, Tiêu Diễn giơ tay sờ lên ngực, trong lòng rung rẩy đau đớn.

Lâm Sơ Tuệ nghe được động tĩnh, ngáp dài một cái, hai mắt mơ màng nhìn về phía Tiêu Diễn.

“À cái đó… chỗ này của cậu, một đêm bao nhiêu tiền?”

Tiêu Diễn im lặng một lát, thẳng thừng cự tuyệt: “Chỗ này không phải nhà nghỉ! Cũng không có giường ngủ.”

“Không sao, tôi ngủ trên bàn cũng được. Một đêm thôi mà.”

“Không được.” Tiêu Diễn lạnh lùng ra lệnh: “Muộn rồi! Về đi!”

“Không đồng ý thì thôi.”

Cậu ta không chịu chứa chấp cô, cô đành tìm tạm quán net nào đó nghỉ một tối vậy. Bình thường có thể gọi cho anh em nhà họ Lục đi cùng, nhưng hôm nay ba mẹ họ đi công tác về, không tiện rủ đi.

Lâm Sơ Tuệ đứng dậy, lững thững nhai kẹo cao su rời đi.

Bóng lưng đơn bạc kia cùng với bóng dáng người trong hỏa hoạn như hòa làm một.

Cậu ta trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn phi xe đạp đuổi theo, chặn đường Lâm Sơ Tuệ.

Lâm Sơ Tuệ sau một thoáng bất ngờ, không khách khí hỏi: “Sao nữa?”

“Trong tiệm không có ai, cũng không có chỗ nghỉ.” Cậu dùng ánh mắt ra hiệu cô ngồi lên xe: “Lên đi, về nhà tôi.”

Lâm Sơ Tuệ liên tiếp lùi mấy bước: “Tôi không đi!! Cậu nghĩ hay thật!”

“Chị gái tôi cũng ở nhà.”

Lâm Sơ Tuệ nghĩ đến chị gái Tiêu Thiển xinh đẹp, thân thiện, do dự một chút, đáp: “Vậy được. Tôi ngủ cùng với chị Thiển.”

Tiêu Diễn cười nhạt nói: “Không thì cậu muốn ngủ với ai?”

“...”

Lâm Sơ Tuệ vịn eo Tiêu Diễn, ngồi sau xe cậu.

“Phí ăn ở 300, cân nhắc chúng ta là chỗ quen biết, câu là là bạn cùng bàn với tôi, chỉ thu cậu 250.” Cậu thản nhiên nói: “Không phục vụ bữa sáng.”

“Oa, nhà cậu là khách sạn 5 sao à??? Phí ăn ở mắc như vậy! Còn không cho ăn sáng!”

“Vậy cậu ra khách sạn ở đi.”

Lâm Sơ Tuệ bĩu môi, tự nhủ trong lòng: Bà đây mà mang chứng minh thư theo người thì sao phải rơi vào tay cậu chứ?

“Được được được, 250 thì 250. Trong tầm tay của bản cô nương.”

Đã 10 giờ tối, gió đêm có chút lạnh, con đường này người đi lại không nhiều, thi thoảng có tiếng xe rít gào vọng lại.

Chiếc xe đạp thong thả lăn bánh, trăng sáng lơ lửng treo phía trước, bầu trời cao vời vời.

Lâm Sơ Tuệ nhìn bóng lưng Tiêu Diễn, bả vai cậu ấy rất rộng, mặc dù chỉ mặc một chiếc áo phông đơn bạc nhưng có thể cảm thấy rõ tầng cơ bắp rắn chắc phía dưới.

“Lão Lâm nhà tôi cũng thích đi xe đạp lắm. Cũng thích chở tôi nữa. Từ nhà trẻ, đến tiểu học rồi cấp hai, đều là ba chở tôi đi học… Bóng lưng cậu đi xe, nhìn rất giống cha tôi đấy.”

“Ai đi xe đạp cũng vậy mà, có gì khác đâu.”

Lâm Sơ Tuệ cố chấp nói: “Dù sao cũng rất giống!”

Tiêu Diễn nhìn bóng dáng dưới trăng kia, đáy lòng thoáng chốc cũng mềm mại dịu dàng theo.

Một đoạn đường dài, tán lá cây long não hát nghêu ngao trong gió, lay động dưới ánh trăng. Lâm Sơ Tuệ nhẹ nhàng ôm lấy eo Tiêu Diễn, tựa trán lên lưng cậu.

"Cậu đừng nghĩ lung tung. Tôi ôm cậu không phải vì tôi thích cậu!"

"Tôi cũng không nghĩ thế!"

Qua tấm áo đơn bạc, Tiêu Diễn có thể cảm nhận được trọng lượng đang tựa lên lưng mình, phảng phất như thể hồi ức nặng nề, xót xa bên trong.

“Ba tôi, thực ra… là do tôi hại chết.”

Cậu hơi nghiêng đầu.

Giọng mũi rất nặng, còn có chút đè nén: “Không biết ba nghe từ đầu việc tôi yêu đương! Còn nói người kia thành tích kém, tác phong không tốt, không sớm thì muộn cũng sẽ làm hư tôi, vì vậy ba ép tôi chia tay.”

“Chiều hôm ấy, tôi và ba vốn hẹn nhau đi viện Hải Dương học, bởi vì việc này, tôi hờn dỗi không chịu đi với ba. Sau đó bên đội báo có nhiệm vụ khẩn cấp… ba lại quay lại tham gia cứu hộ.”

“Nếu hôm đó tôi chịu ngoan ngoãn nghe lời ba, thì thời điểm đó hai ba con đã đến viện Hải dương vui vui vẻ vẻ trải qua một buổi chiều yên bình… hết thảy những việc sau đó… cũng đã không xảy ra.”

Nếu như, trần đời đâu có lắm nếu như như vậy.

Trái tim trong ngực Tiêu Diễn nhè nhẹ nhói lên.

“Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt thất vọng ba nhìn tôi chiều hôm đó. Nếu như biết đó là lần cuối cùng được nói chuyện với ba, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Giọng nói của cô gái nhỏ mang theo sự nghẹn ngào, đè nén. Những lời này cô chưa từng nói với bất kỳ ai, một mực che giấu đáy lòng đang rỉ máu, đau đến mức khiến cô không thở nổi.

Sau này mẹ cô bước khỏi bóng tối, bắt đầu một cuộc sống mới, ông bà nội cũng từ nỗi đau thoát ra, không phải vì họ không yêu ba, mà là vì họ không mắc nợ gì đối với người đã ra đi cả.

Nhưng cô thì có..

Lần cãi cọ kia đã trở thành vết thương lòng nhức nhối không thể tiêu tán.

“Xin lỗi!” Cô cực lực đè nén giọng nói nghẹn ngào, cắn răng thì thầm: "Con xin lỗi, ba! Ba là người ba tốt nhất thế giới này!"

Nếu như ba có thể nghe được thì tốt biết bao.

Tiêu Diễn bình ổn cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Cậu biết, cảm xúc trong thân thể mình hiện tại là của một người khác.

Trong bóng đêm đen đặc, Tiêu Diễn trầm giọng nói: "Ba sẽ không trách cậu đâu!"

Lâm Sơ Tuệ vẫn đang thút thít cúi gằm mặt, đột nhiên ngẩng lên, hai mắt đã sớm ướt lệ: "Sao cậu biết được?"

"Vì… là ba ba đây!"

......

Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 2%.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play