Đợi cho những lớp khác đều đi hết, xe của ban ba mới khoan thai chạy chậm tới.

Thái Chân và cô Chung mỗi người một bên, hướng dẫn các học sinh xếp thành hàng một lần nữa, lên xe theo thứ tự.

Vị trí trong xe có tổng cộng là năm mươi bốn, cả lớp năm mươi người đi lên, thêm cô, hướng dẫn viên nữa là đủ.

Tiêu Mặc và Tần Hoan được xếp ngồi chỗ thứ hai ngược từ dưới lên, Tiêu Mặc gần cửa sổ. Hàng cuối cùng là đám Diệp Hiểu Hiểu. Diệp Hiểu Hiểu từ lúc lên xe cũng không hề chịu yên tĩnh.

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Để giảm bớt sự nhàm chán trong thời gian mấy tiếng đồng hồ, tối hôm qua tớ dám ở dưới đường truyền với tốc độ siêu thẻ 25kb tốn gần cả đêm mới tìm được một thứ tốt, mọi người cảm thấy hứng thú không?”

Cậu ta nói xong rồi dừng, đứng dậy tiến về trước, thò đầu chen vào giữa Tần Hoan và Tiêu Mặc, “Anh Tần, anh Mặc này, các cậu muốn đổi chỗ sang đây coi không?”

Tần Hoan từ chối, “Không coi.”

Qua một giây, hắn lại châm thêm một câu: “Tớ cũng thay bạn cùng bàn nói một câu ‘Không coi’.”

Đồ Tuyết cùng La Âm cũng ngồi ở hàng hai bên kia, đối diện với Tiêu Mặc cùng Tần Hoan.

Lúc này các cô nghe nói thế, lập tức quay đầu hung ác trợn mắt nhìn Diệp Hiểu Hiểu một cái. La Âm nói: “Biến thái, lưu manh!”

“A?” Diệp Hiểu Hiểu cầm miếng khoai tây chiên, vẻ mặt mơ hồ, “Các cậu làm sao ấy, tự dưng cái mắng tớ à.”

“Sao mà không mắng.” La Âm tiếp tục trừng cậu ta, “Cậu không thấy tớ và Đồ Tuyết đều ở đây à, muốn xem phim gì đó cũng không thể khiêm tốn tí sao?”

“…..Clgt?”

Sau khi Diệp Hiểu Hiểu hiểu ra thì cười to, chờ cười đủ rồi cậu ta mới đưa ipad cho La Âm xem, “Tớ nói thứ tốt là cái này nè.”

La Âm tập trung nhìn vào, thì thấy tên phim viết mấy chữ to — 《 Đại Mạo Hiểm Đáy Biển 》.

La Âm: “……”

Diệp Hiểu Hiểu lảm nhảm, “Đây không phải là 《 Đại Mạo Hiểm Đáy Biển 2》gần đây lên sóng sao, tớ muốn nói là tớ chưa xem phần một, nên bù lại trước….”

Cậu ta chuyển đề tài câu chuyện, rồi nói thêm: “Nhưng mà La Âm Đồ Tuyết này, không phải tớ nói với các cậu đâu này,các cậu xem lại ba cái tư tưởng của các cậu đi, đã bẩn thành cái vẹo gì rồi….Tớ khuyên hai cậu mau chóng hiểu rõ chủ nghĩa xã hội khoa học trung tâm giá trị quan một chút đi, bằng không tư tưởng sẽ lệch tới tận chân trời muốn vớt lại cũng không được.”

Dáng vẻ cậu ta hoàn toàn vô cùng đau đớn, sau khi nói xong cậu ta còn thở dài, vô cùng muốn ăn đòn.

La Âm, Đồ Tuyết: “…..”

Tần Hoan cũng suy nghĩ lệch lạc như La Âm: “….”

Nhưng mà biểu hiện của Tần Hoan vô cùng trấn định, hắn giơ tay gõ đầu Diệp Hiểu Hiểu một cái, “Im lặng mà coi phim của cậu đi, cậu làm ồn tới bạn cùng bàn đang ngồi đọc sách của tớ.”

Diệp Hiểu Hiểu: “…..”

Xỉu ngang.

Lúc này Tiêu Mặc liếc Tần Hoan một cái.

Tần Hoan trừng mắt nhìn Tiêu Mặc, sau đó giơ tay lên sờ đầu y một cái, lúc rút tay về còn nhéo tai y một cái.

Diệp Hiểu Hiểu yên lặng trong chốc lát, không bao lâu lại đầy máu sống lại, lần này cậu ta đã có kinh nghiệm,giọng giảm xuống không ít, cậu ta đặt túi khoai tây chiên trên đùi, vừa ăn khoai tây chiên, vừa tiếp tục quấy hai đồng bọn ngồi kế bên cậu ta.

Cuối cùng Tào Di Cảnh không chịu nổi nó quấy, đồng ý xem chung với cậu ta, lúc này cậu ta mới an tĩnh lại.

Nửa giờ sau, xe ra khỏi nội thành, chạy với tốc độ cao.

Trong xe không ai ngủ, mọi người vui chơi giải trí, hoặc là tám nhảm, ai cũng rất có tinh thần.

Lại qua nửa giờ, trên xe tốc độ cao, nhà cao tầng chung quanh dần dần biến mất, biến thành quần sơn vờn quanh, đỉnh núi xa xa còn có sương mù, có thể nói là vô cùng tuyệt, đám nhóc sinh sống trong thành phố hằng năm ai cũng mở to hai mắt nhìn bên ngoài, cảm thấy siêu đẹp.

Từ lúc xuất phát từ trường học tới bây giờ, mọi người an tĩnh hơn một giờ, bây giờ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Bên trong xe thanh âm càng lúc càng lớn.

Đề tài cũng đa dạng, rồi nhắc tới trò chơi. Bởi vậy có bạn học đề nghị: “Tới chơi trò chơi không?”

Diệp Hiểu Hiểu bật người nhấc tay: “Chơi chơi chơi, mau tới chơi đi!”

Tần Hoan quay đầu lại nhìn cậu ta, “Cậu không xem phim nữa à?”

Diệp Hiểu Hiểu ngáp một cái, “Rất chán, xem rồi tớ muốn ngủ, quả thực lãng phí thời gian của tớ, cũng lãng phí tình cảm của tớ.”

Tào Di Cảnh chen vào một câu, “Thật ra cũng rất đỉnh mà.”

Diệp Hiểu Hiểu lắc đầu, “Cậu không hiểu, vốn tớ nghe nói phim này là phim kinh dị,là cái loại dọa người trong vô thức á, kết quả….”

Cậu ta thở dài, “Haizz, tóm lại là tớ rất thất vọng.”

Tần Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cho tớ mượn xem?”

Diệp Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn Tào Di Cảnh, Tào Di Cảnh nói: “Anh Tần muốn xem thì lấy xem đi, hồi trước tớ cũng đã xem rồi.”

Dứt lời, hắn liền đưa ipad cho Tần Hoan.

“Cảm ơn.”

Đưa một bên tai nghe cho Tiêu Mặc, Tần Hoan lấy đi quyển sách trong tay Tiêu Mặc, cười với y một cái, “Nghỉ ngơi một chút đi, mấy khi được đi ra ngoài chơi.”

Tiêu Mặc quay đầu.

Tần Hoan đưa tai nghe trong tay lên phía trước, “Cùng nhau xem phim đi.”

Thật ra thì Tiêu Mặc càng muốn dọc sách hơn, y có kế hoạch học tập của mình, mấy ngày nay vi bị bệnh nên không đuổi kịp tiến độ, y phải bù lại mới được.

Cho nên chần chờ một chút, y lắc đầu, “Tự cậu xem đi.”

Tần Hoan: “….”

Tình địch học tập vạn ác.

Nếu Tiêu Mặc không muốn xem, Tần Hoan cũng sẽ không muốn xem, vì thế hắn trả ipad lại cho Diệp Hiểu Hiểu.

— Hắn chủ yếu là muốn cùng xem với Tiêu Mặc.

Mở sách phụ đạo ra lần nữa, Tiêu Mặc mới vừa nhìn thoáng qua, nhớ tới ánh mắt lóe lên sự thất vọng vừa rồi của Tần Hoan, lại quay đầu nhìn về phía Tần Hoan.

Tần Hoan đang nhìn y, vì thế tầm mắt của hai người va phải nhau.

“Sao thế?” Tần Hoan hỏi.

“Tớ…..” Tiêu Mặc dừng một chút, thấp giọng nói,”Nắm tay, được không?”

Tần Hoan sửng sốt một chốc, hắn tự tay nắm lấy tay Tiêu Mặc, để bên mình, mắt lóe sáng như sao.

Tiêu Mặc buông mắt, ánh mắt dừng ở trên tay của Tần Hoan, lại giật giật, năm ngón tay trượt vào từ kẽ hở, biến thành mười ngón đan chặt.

Làm xong, y  ngẩng đầu cười với Tần Hoan.

Nhìn nụ cười này, Tần Hoan thỏa nãm trong nháy mắt.

Vậy là đủ rồi. Tình địch đánh không lại thì kệ nó đi, cũng chả sao hết.



Đúng mười giờ, xe tới cảnh khu.

Dù cho xe ban ba tới cuối, cũng là lớp đi sau cùng. Lớp tới cuối là ban nhất.

Thái Chân gọi tập hợp ở phía trước, Tần Hoan và Tiêu Mặc đứng ở cuối đội ngũ, bên cạnh họ, vừa hay chính là Trần Dũng.

Có lẽ không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, Trần Dũng giật mình.

Tiêu Mặc cũng không chú ý Trần Dũng, y đang đeo tai nghe, nghe từ đơn, sau đó còn phân tâm nói chuyện cùng Tần Hoan.

Nhưng cho dù là chú ý thấy, Tiêu Mặc cũng sẽ không cảm giác gì thái quá.

Sau khi họp phụ huynh, trường học liền hủy bỏ toàn khoản học bổng của Trần Dũng, đồng thời, Niên Đoạn Trường cũng tự mình mang thư giải thích của Trần Dũng giao cho Tiêu Mặc.

Nhưng phong thư này Tiêu Mặc không động tới.

— Chỉ là giải thích cho có, căn bản chẳng có tác dụng gì.

Xếp thành hàng, mọi người lục tục vào cảnh khu.

Hướng dẫn viên du lịch cầm loa kêu gọi ở phía trước, “Xin tất cả bạn học đuổi kịp đội ngũ, đừng đi riêng, cảnh khu rất lớn,nhỡ đi xa, xin đợi tại chỗ, gọi điện thoại cho tôi hoặc là các giáo viên…..Được rồi, bây giờ xin đi theo tôi, chúng ta tới khu vườn bách thú trước, xin các học sinh đừng không nên tùy tiện đút đồ ăn gì cho động vật…..”

Khu vườn bách thú cách đó không xa, đi bảy tám phút là tới, nghe hướng dẫn viên du lịch giới thiệu các loại động vật xong, mọi người lại tới “Kỳ nham quái thạch” sát bên.

Vây quanh đống đá tự nhiên hình thành trong lâu ngày này, hướng dẫn viên du lịch kể về một câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát một cách duyên dáng.

Nghe xong các cô gái đều đỏ mắt.

Mà đám nam sinh bên này.

Một bên tai Tiêu Mặc đeo tai nghe, còn bên kia thì nghe kể.

Tần Hoan nhìn Tiêu Mặc không chớp mắt, thỉnh thoảng sẽ nhào lên cà chút cảm giác tồn tại, nếu Tiêu Mặc nhìn hắn, hắn liền cong môi mỉm cười.

Giang Hoài thì lại nghe kể chuyện, còn cầm vở để ghi chép, đang tìm tư liệu sống sau kì du lịch mùa thu, nhưng mặt lại vô cảm.

Những người khác cũng đều không có phản ứng gì như nhau.

Các nữ sinh: “…..”

Hướng dẫn viên du lịch tiếp tục dẫn đám người đi về phía trước, sau khi đi được ba điểm tham quan, mọi người liền trở về bên cạnh hồ nhân tạo.

Thái Chân nói: “Có thể tự do hoạt động, thời gian hoạt động tự do đến xế chiều bốn giờ, bốn giờ đúng giờ về đây tập hợp, lớp trưởng, tổ trưởng nhớ phải điểm danh, đến lúc đó sẽ dắt mọi người đi khách sạn.”

Các học sinh rất kích động: “Rõ ——”

Nhìn đám thiếu niên mắt sáng rỡ, Thái Chân nhịn không được lại bắt đầu dong dài, lập lại những gì mà trường và trên xe đã nói, nhấn mạnh, “Tốt nhất là mọi người nên kết bạn mà đi, nhất là đám con gái, đừng đi một mình, còn phải mang di động theo bên người….”

Suy nghĩ không biết đã lạc trôi tới nơi đâu,  mọi người trả lời cho có lệ: “Dạ dạ dạ, bọn em nhớ hết rồi.”

Thái Chân bất đắc dĩ mím môi, khoát tay áo ý bảo mọi người có thể giải tán.

Vì thế trong chớp mắt, mọi người kết bè kết lũ chạy mất tiêu.

Từng tổ trưởng đều được phát cho một tấm bản đồ của cảnh khu, trên bản đồ có đánh dấu cảnh điểm và các nơi có thể giải trí.

Hà Húc mở bản đồ ra, hỏi mọi người muốn đi đâu.

Nam ưu tiên nữ, tất cả mọi người nhìn phía La Âm và Đồ Tuyết.

La Âm nói: “Không bằng ăn cơm trước?”

Đồ Tuyết cũng nói: “Cơm nước xong cũng mới có 12:30, đoàn kịch của sân khấu kịch vừa lúc bắt đầu diễn, chúng ta cunfg đi xem?”

Tần Hoan: “Tớ không có ý kiến.”

Tiêu Mặc: “Sao cũng được.”

Khương Hàng thì càng không thèm để ý, vì thế cứ quyết định như vậy.

Đi dọc theo hồ nhân tạo, có không ít nhà ăn, còn có một tiệm buffet, những thanh thiếu niên ăn là giỏi, mọi người không hề nghĩ ngợi, lập tức liền đi tới phía tiệm buffet.

Vừa vào cửa, mới phát hiện có không ít người cùng chung ý tưởng với họ, nhìn chung tất cả đều là học sinh trường Nhất Trung, chỉ có mấy bàn du khách.

Đoàn người tìm được chỗ để đồ xong, nháy mắt liền mở hình thức chiến đấu ra, cầm chén đĩa đi lấy thức ăn mà mình thích.

Tần Hoan đang đợi Tiêu Mặc, đang bứng nước chanh uống.

Tiêu Mặc rất nhập tâm, khoảng chừng hai phút sau, y mới tắt máy, rút tai nghe ra, nói với Tần Hoan: “Đi thôi.”

Tần Hoan híp mắt cười: “Được.”

Thứ ăn của tiệm buffet này làm rất ngon, ngay cả Tiêu Mặc cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Tần Hoan rất vui.

Sau khi ra khỏi tiệm buffet, Diệp Hiểu Hiểu phải vịn tường mới đi nổi.

Tào Di Cảnh nhịn một chút, vẫn không nhịn được mà chọc vào cái bụng mỡ của cậu ta, phỉ nhổ cậu ta, “Thật là, tớ rút lại lời nói bảo lúc lớp mười cậu mập, đối lập với cậu của bây giờ, lớp mười cậu quả thật rất gầy, như que tăm vậy.”

Diệp Hiểu Hiểu nói: “Cậu thì biết cái gì, đây là phúc tướng của tớ, tương lai sẽ kiếm nhiều tiền, lái siêu xe đấy….”

“…………..Tớ thấy cậu cứ nằm mơ đi cho thức tế.”

Hai người một lời không hợp liền nháo lên.

Tiêu Mặc cảm thấy khá thú vị, nên đứng bên cạnh nhìn họ nháo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play