Một tiết học chỉ 40 phút, một cuộc tranh tài ít nhất phải 48 phút, đấu không được, cho nên tới gần tan học, mọi người cũng giải tán. Cuối cùng thành tích là ban 3 dẫn đầu ban 7 hai điểm.

Nhưng nếu nhiều chút thời gian hơn nữa, ai thắng ai thua cũng không thể khẳng định.

Lớp phó thể dục ban 7 là thành viên trong đội bóng rổ, cậu ta ngăn Tần Hoan lại, định mời hắn gia nhập đội bóng.

Tần Hoan khoát tay, “Không được, tôi khá tùy tính, không thích cách huấn luyện từng bước một.”

Hắn đề cử Trương Tuân, “Nhưng thằng Tuân rất tốt, lôi cậu ta vào chắc chắn không thua kém.”

Lớp phó thể dục ban 7 thấy thái độ của Tần Hoan vẫn kiên định trước sau như một, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nhưng nếu đổi chủ ý, bọn tôi lúc nào cũng chào đón.” Nói xong, cậu ta liền lôi kéo Trương Tuân đi nói chuyện.

Coi bộ chắc cũng có ý như này rồi.

Tần Hoan đi nhanh đến cạnh Tiêu Mặc, sau khi ngồi xuống cạnh y lại thoải mái lấy tay lau mồ hôi một cái, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tớ đẹp trai không?”

Tiêu Mặc đưa khăn giấy cho hắn, “Ừ.”

Tần Hoan cong môi, hắn dán sát mặt tới trước mặt Tiêu Mặc, “Vậy có thích tớ thêm được tí nào không?”

Tiêu Mặc nhìn hắn một cái, không trả lời.

Nhưng y lại khẽ đụng mu bàn tay của Tần Hoan một cái.

Mu bàn tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của riêng Tiêu Mặc, Tần Hoan cười thỏa mãn, hắn lui về phía sau một chút, cầm lấy chai nước kế bên, ngửa đầu ực hơn phân nửa.

Nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi: “Cậu có muốn uống chút không?”

Tiêu Mặc nói: “Tớ cũng có.”

Tầm mắt của Tần Hoan đảo qua chai nước khoáng đặt ở bên chân Tiêu Mặc, đáy mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, sớm biết vậy thì ban nãy hắn chỉ mua một chai nước thôi.

Thất sách!

Cách giờ tan học còn ba phút, đám Diệp Hiểu Hiểu vẫn đang tranh đoạt từng giây chơi bóng, sôi nổi tới cuồng.

Nhưng nữ sinh vây xem đã giảm nhanh không ít.

Đương nhiên cũng có người không đi.

Các cô nhìn chằm chằm hỗ động giữa Tần Hoan và Tiêu Mặc không dời mắt, đáy mắt nổi lên ánh sao, điện thoại cũng lôi ra, lén chụp ảnh.

Bên kia.

Lâm Giai Giai ngồi cùng hai nữ sinh cạnh bồn hoa, cay nghiệt phá nát hoa vươn đầy đất.

Ánh mắt của cô dừng ở trên người Tần Hoan và Tiêu Mặc, thấy bọn họ vừa nói vừa cười, càng nhìn càng giận, vì thế lại một đóa hoa gặp họa.

Hai nữ sinh này lúc trước cùng lớp với Lâm Giai Giai, giờ bị chia tới ban 7, các cô thấy Lâm Giai Giai ngồi một mình sinh hờn, lại không tới soát cảm giác tồn tại, không phù hợp tính cách của cô chút nào, tò mò hỏi: “Giai Giai, sao cậu  không qua đó? Bên cạnh Tần Hoan cũng không có nữ sinh khác.”

Lâm Giai Giai căm tức nói: “Nếu là nữ sinh thì tốt rồi, vấn đề là không phải nữ, mới không thể tới.”

Nếu như là nữ sinh, cô tự nhận là vẫn không có người nào có sức hút hơn cô cả, nhưng chỉ có Tiêu Mặc – người bên cạnh Tần Hoan, cô mới bất lực.

Nói có vấn đề, nhưng hai nam sinh ngồi chung chỗ thì có vấn đề gì?

Không thành vấn đề, nhưng cô lại cảm thấy cách ở chung của hai người rất quái lạ.

Cô lại không thể tới cố tình gây sự.

Một nữ sinh trong đó nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Giai Giai, không phải sắp tới sinh nhật cậu rồi sao, không thì mời Tần Hoan tham dự đi?”

Một nữ sinh khác cũng nghĩ kế, “Đúng vậy, sau đó trong tiệc sinh nhật, thông báo long trọng một lần nữa, tấm màn do nữ truy nam sẽ biến mất thôi, dáng cậu tốt, gia thế tốt, thành tích cũng không kém, kiên trì bền bỉ theo đuổi một người như vậy,tớ nghĩ là Tần Hoan sẽ chấp nhận cậu.”

Lâm Giai Giai bị nói tới động tâm, cô còn suy nghĩ thật nữa.

Chuông tan học vang lên.

Giáo viên thể dục cho giải tán tại chỗ, sau đó dặn Trương Tuân dọn dụng cụ thể dục, trả về phòng dụng cụ.

Thiết bị rất nhiều, một mình Trương Tuân dọn không xuể, trưa nay Hà Húc phải về nhà lấy đồ, không kịp giúp đã đi.

Tần Hoan nhảy xuống bậc thang, nói: “Chúng ta đi hỗ trợ.”

Tiêu Mặc “Ừ”, cũng đứng lên.

Khương Hàng cũng đã đi tới.

Vừa rồi cậu chạy tới thư viện đánh một giấc, lúc này hai má vẫn còn dấu đỏ.

Diệp Hiểu Hiểu ôm bóng rổ, nhìn tới mặt của Khương Hàng, nhịn không được bật cười.

Thật ra Khương Hàng vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu bị đánh thức, có lẽ là không muốn nhìn thấy người đánh thức, bất mãn hết sức, bởi vậy nghe thấy tiếng cười của còn không có Diệp Hiểu Hiểu, cậu không chút do dự phóng cho một cái nhìn đầy dao găm.

“Tớ không ngại chấp cậu thêm một người.” Cậu nắm nắm tay, uy hiếp nói, “Dùng nó.”

Diệp Hiểu Hiểu hú hồn chim én, cậu ta ném bóng rổ trong ngực vào khung, xoay người rời đi, “Tớ đi dọn vợt bóng bàn.”

“Làm thế không tốt với bạn bè đâu.” Giọng của vang lên sau lưng Khương Hàng.

“Không liên quan tới anh, bọn tôi ở chung với nhau nhưu thế này đấy.” Sắc mặt Khương Hàng càng tệ, quả thực là bám dai như đỉa.

Dư Hải Dược nhún nhún vai, “Được rồi.”

Anh lại đi vòng qua trước mặt Khương Hàng, hơi hơi cúi người xuống nói: “Cùng tôi đi tới một chỗ.”

Khương Hàng ôm lấy một nửa vợt cầu lông, đi tới phòng dụng cụ, “Tôi nhớ tôi từ chối anh rồi mà.”

Dư Hải Dược đứng cạnh cậu, vuốt vuốt điếu thuốc bốc khói trong tay, lưu manh vô lại, “Nhưng em không qui định là tôi không thể tiếp tục mời em.”

Khương Hàng thả vợt ra, sửa sang xong, sau đó xoay người nhìn về phía Dư Hải Dược, “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không rảnh.”

Lúc này Tần Hoan và Tiêu Mặc cũng cất xong đồ, đi tới chỗ họ.

Tần Hoan hỏi Khương Hàng, “Sao thế?”

“Không có gì.” Khương Hàng còn nói, “Tớ không đi ăn cơm đâu, muốn ngủ, anh Tần ăn xong thì mua dùm tớ một cái bánh mì đi.”

“Chờ chút đã.” Dư Hải Dược nói,”Tôi cũng không nói là em từ chối tôi thì tôi sẽ bỏ cuộc.”

Anh trực tiếp nắm cổ tay Khương Hàng, cường thế, “Muốn ngủ thì trên xe cũng có thể ngủ, nhưng chuyện này, chỉ có em mới có thể giúp tôi.”

Dứt lời không đợi Khương Hàng phản ứng, anh quay sang Tần Hoan nói: “Mượn bạn của cậu nửa ngày.”

Tần Hoan nhíu mày lại, ngăn cản nói: “Cậu ấy không muốn đi với cậu.”

Dư Hải Dược vứt cái vẻ mặt bất cần đời đi, nhìn Khương Hàng rồi nói thật lòng: “Cùng tôi lần này thôi, tôi sẽ không phiền em một tháng tới.”

“Anh…” Khương Hàng không thể tin mà nhìn đáy mắt Dư Hải Dược toát ra lời cầu xin, sau một lúc lâu do dự, nói, “Anh chắc chứ?”

Dư Hải Dược lại khôi phục nụ cười ngả ngớn, “Nói được thì làm được.”

Khương Hàng gật đầu, “Được rồi, tôi đi với anh.”

Xong cậu quay đầu nói với Tần Hoan: “Anh Tần, nhờ cậu xin nghỉ buổi chiều dùm tớ nhé.”

Vẻ mặt của Tần Hoan có hơi phức tạp, “Khương Hàng…”

Khương Hàng biết Tần Hoan muốn nói cái gì, cậu lắc đầu, nói: “Anh Tần, cậu đừng lo cho tớ, không có chuyện gì đâu.”

Tần Hoan thở dài, “Có gì thì liên lạc điện thoại.”

Khương Hàng nở nụ cười, “Ừ, tớ biết rồi.”

Tiêu Mặc nhìn nhìn bóng dáng rời đi của Khương Hàng và Dư Hải Dược, nghiêng đầu hỏi Tần Hoan, “Muốn đi theo coi chút không?”

Tần Hoan lắc đầu, “Không cần.”

Thấy Diệp Hiểu Hiểu, Trương Tuân đều tới hết rồi, hắn mới nói: “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm.”

——

Ra khỏi trường, Khương Hàng liền thấy có một chiếc xe màu đen có rèm lái tới.

“Đây là?”

“Xe của ba tôi.”

Dư Hải Dược mở cửa xe, để Khương Hàng lên xe trước, sau đó mình mới ngồi xuống.

Khương Hàng hỏi Dư Hải Dược, “Muốn đi đâu?”

Dư Hải Dược nhếch mày hỏi: “Sợ tôi bán em à?”

Khương Hàng dùng ánh mắt nhìn người tâm thần nhìn anh.

Dư Hải Dược từ từ  thu lại vẻ mặt cười cợt, vẻ mặt tối tăm, anh mở cửa kính xe xuống, tiện tay đốt điếu thuốc, bắt đầu phả làn khói ra, “Về nhà tôi.”

Giọng của anh đầy sự khinh bỉ, rồi nói: “Một nơi khiến người ta ghét cay đắng.”

Bỗng tài xế bảo, “Cậu chủ nhỏ.”

Dư Hải Dược phun ra một vòng khói, nghe vậy, giễu cợt nói:  “Làm phiền Trần đặc trợ tới đón tôi, xem ra mặt mũi của tôi vẫn còn khá lớn đấy.”

Trần đặc trợ nói: “Con duy nhất của ngài Thị trưởng thành phố.”

“À.” Dư Hải Dược nhìn ngoài cửa sổ, nụ cười châm chọc, “Sắp không phải rồi.”

Ngồi ở cạnh Dư Hải Dược, Khương Hàng nhận ra cả người anh trở nên cáu kỉnh, giống như một sợi dây căng chằng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt.

Khương Hàng trầm mặc một hồi, tìm cục kẹo Tần Hoan cho cậu vào ban sáng.

Cậu đưa cho Dư Hải Dược, “Muốn ăn không?”

Dư Hải Dược cúi đầu nhìn thoáng qua, nụ cười cuối cùng cũng chân thật được tí, anh nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”

Trong xe không ai nói nữa.

Dư Hải Dược một mực hút thuốc, rút hết điếu này tới điếu khác, người càng ngày càng cáu kỉnh, giữa hai hàng lông mày cũng chứa đầy sự táo bạo.

Cuối cùng  xe cũng dừng trước một căn biệt  thự.

Dư Hải Dược kéo Khương Hàng xuống xe, đến nơi, sự bực tức của anh cũng đạt tới đỉnh điểm, nhưu con thú bị nhốt trong lồng, đi vài vòng rồi bỗng anh vươn chân đạp bay cái thùng rác ven đường, sau đó mới sau đó mới áp chế sự thô bạo xuống, nói với Khương Hàng: “Đi thôi.”

Khương Hàng nhìn thấy rác đầy đất, “Vậy cái này?”

“Sẽ có người dọn.”

“Đây là nhà anh?”

“Coi là vậy đi.” Giọng của Dư Hải Dược tràn đầy sự chán ghét.

Nghe xong, Khương Hàng hơi khó hiểu.

Coi là vậy đi?

Dư Hải Dược nói: “Chờ rời khỏi nơi này, tôi sẽ nói cho em biết hết, bây giờ em chỉ cần chuyên tâm theo giúp tôi.”

Khương Hàng nghĩ nghĩ, gật đầu.

Cậu theo Dư Hải Dược vào cửa lớn.

Trong phòng.

Ba Dư ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, nghe tiếng vang, ngẩng đầu lên.

“Về rồi à?”

Dư Hải Dược không để ý tới ông, kéo Khương Hàng đi đến sofa bên kia ngồi xuống, lại cầm điếu thuốc ra định hút.

“Một tháng không gặp, thấy người mà con không thèm chào luôn sao?” Vẻ mặt của ba Dư không vui, ông lại nhìn sang Khương Hàng, nói, “Dẫn bạn về, cũng không thèm giới thiệu chút sao?”

“Ba.” Dư Hải Dược ngậm điếu thuốc trong miệng, thái độ ngả ngớn đến sờn, “Một tiếng này có thể gọi không?”

Anh bắt chéo chân, rồi nói: “Về phần cậu ấy, tôi nghĩ cũng không cần giớ thiệu cho ba, ba thần thông quảng đại như vậy, chắc hẳn đã biết rồi.”

Ba Dư trừng anh, “Thái độ của con sao vậy hả!”

Dư Hải Dược cười, “Đây chính là thái độ của tôi, bộ đây là ngày đầu ba biết tôi à?”

“Mày ——” Ba Dư  tức đến giơ tay lên.

“Sao, muốn đánh tôi à?” Dư Hải Dược đá văng bàn trà đứng lên, nhờ chiều cao áp chế ba Dư, “Ba có thể thử xem!”

“Được rồi được rồi, hai ba con hai người sao vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm rồi.” Một giọng nữ dịu dàng xen vào, đối phương đè tay của ba Dư xuống, nhìn về phía Dư Hải Dược, “Hải Dược, con cũng vậy, hiếm khi lại về ăn bữa cơm, con đừng làm ba con giận.”

Dư Hải Dược “À” một tiếng, anh nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện nói: “Tôi nói chuyện với ba tôi, cô có tư cách gì mà chỏ mõm vào?”

Tầm mắt của anh lướt xuống dưới, nhìn vào cái bụng to của cô, “Tôi muốn là cô, tự giác cút đi ngay đi, nhìn ngứa mắt vô cùng.”

Người phụ nữ nhíu mày, “Hải Dược!”

“Đừng kêu tên tôi!” Khí áp cả người Dư Hải Dược cực thấp, đáy mắt tràn đầy khói mù,  giọng điệu lạnh như băng, “Ai cho phép cô gọi tôi như vậy? Cô cho cô là ai hả? Chắc là cô nghĩ tôi không động tay đánh nữ chứ gì?”

Người phụ nữ theo bản năng che bụng lùi về sau ba Dư, hình nhưu là hết hồn.

Ba Dư cả giận, nói: “Đủ rồi!”

Dư Hải Dược nhìn về phía ba Dư: “Tôi đã nói từ lâu rồi, một tháng ăn với ba một bữa cơm không thành vấn đề, nhưng ba đừng để tôi thấy người phụ nữ này.”

Anh lại đốt điếu thuốc, “Thấy cô ta, tôi liền ghê tởm.”

“Cô ấy là mẹ của con, con hãy tôn trọng chút đi!” Ba Dư nắm tay của người phụ nữ, một bên an ủi cô.

Nghe nói xong, đột nhiên Dư Hải Dược nở nụ cười, cười không ngừng được, anh cầm lấy tay của Khương Hàng, cười đến mém ngã lên người Khương Hàng. “Em nghe rồi chưa? Ba tôi nói là người đàn bà lớn hơn tôi có mấy tuổi này là mẹ của tôi, ha, cô ta lợi hại ghê, chín tuổi thì sinh tôi rồi!”

Khương Hàng cảm giác mình đang xem một trò đùa, hơn nữa đối phương còn vô cùng ra sức diễn.

Thật lâu sau, Dư Hải Dược cuối cùng cũng cười đủ, anh nắm cổ tay Khương Hàng, chuẩn bị đi.

“Đứng lại!” Ba Dư nổi giận, “Con muốn đi đâu?”

Bước chân Dư Hải Dược dừng một chút, anh quay đầu lại nói: “Trần đặc trợ phách lối đến trường đón tôi, không phải để người ta biết là tôi về sao? Nếu mọi người biết hết rồi, vậy có ăn cơm hay không cũng chả có ý nghĩa gì cả, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi.”

Ngừng vài giây, anh lại nói tiếp:”Tôi sẽ ở trên lầu đợi đủ một tiếng.”

Dứt lời, anh kéo Khương Hàng lên lầu, sau đó cửa trên lầu vang lớn một cái.

Lầu hai, trong phòng.

Dư Hải Dược kéo ghế ngồi cạnh cửa sổ sát sàn, xuất thần nhìn cái cây bên ngoài, tàn thuốc rơi đầy đất cũng không phát hiện.

Khương Hàng nhìn anh đăm đăm trong chốc lát, gọi tên anh: “Dư Hải Dược.”

“Ừm?” Dư Hải Dược cũng không quay đầu lại, “Nếu em mệt, cứ ngủ đại trên giường đi, chờ em ngủ dậy thì chúng ta lại đi,về phần ăn cơm,  chờ đi khỏi đây lại ăn, em muốn ăn gì cũng được, tôi mời.”

Khương Hàng đi đến cạnh anh, mặt không chút thay đổi nói: “Xem kịch một hồi, đã rất tỉnh.”

“Vậy sao?” Dư Hải Dược dùng chân kéo ghế lại, ý bảo Khương Hàng ngồi xuống, “Cũng chỉ có em mới dám nói như thế.”

“Không có gì đáng sợ.”

Khương Hàng ngồi xuống, giống Dư Hải Dược, nhìn ngoài cửa sổ.

Sau một lát, Dư Hải Dược ấn đầu điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó lấy viên kẹo Khương Hàng cho anh lúc trên xe, lột vỏ bỏ vào miệng.

“Ngọt quá.”

“Kẹo sữa, tất nhiên là siêu ngọt rồi.”

Dư Hải Dược lại vươn tay về phía Khương Hàng, “Còn nữa không?”

Khương Hàng nói: “Không phải cảm thấy ngọt quá sao?”

Dư Hải Dược nói: “Ăn ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Khương Hàng ngớ ra.

Cậu cúi đầu lục ví, hơn nữa ngày mới tìm thấy một viên, đặt lên tay Dư Hải Dược,”Viên cuối cùng, hết rồi.”

“Được.” Dư Hải Dược nói xong, lại đột nhiên nắm lấy tay của Khương Hàng, kéo cả người Khương Hàng vào trong lòng, sau đó chôn đầu mình trên vai cậu, “Đừng nhúc nhích.”

Anh ấn Khương Hàng chặt thật chặt vào lòng mình, giọng rất trầm, mang theo một chút bất lực, “Tôi chỉ ôm một chốc thôi, nhanh lắm.”

Trên người Dư Hải Dược có mùi thuốc lá rất nồng, vừa rồi anh hút nhiều lắm khói, trong khoảng thời gian ngắn không tan mất được. Khương Hàng không thích cái mùi này, nhịn nửa ngày, mới áp chế xúc động trực tiếp đẩy anh ra, tùy ý Dư Hải Dược ôm mình.

Mấy phút sau, Dư Hải Dược buông lỏng tay.

“Cảm ơn.”

“Muốn nói cái gì, nói đi.” Khương Hàng lùi ra sau dựa lên ghế, “Dù sao cũng không thể về, coi như nghe chuyện xưa giết thời gian.”

Dư Hải Dược cũng học theo Khương Hàng, lùi ra sau, sau khi anh ăn xong viên kẹo thứ hai, mới từ từ nói, “Người phụ nữ vừa nãy, từng là giáo viên của tôi…Cô dạy toán cấp 2. Hai năm trước, ba tôi ly hôn với mẹ tôi, cũng bởi vì muốn cưới cô ta.”

“Chỉ là, ông là Thị trưởng thành phố, dù thế nào thì cũng không thể để người khác phát hiện là ông ngoại tình trước, cho nên, ông bèn nghĩ cách…Ông ngụy tạo ảnh chụp,để bên ngoài biết mình bị cắm sừng, lại diễn đủ trò trước mặt người khác, cuối cùng như nguyện ly hôn với mẹ tôi, cưới người con gái nhỏ hơn ông mười mấy tuổi.”

“Buồn cười nhất là không chỉ thế, để chứng minh là ông ta bị vợ cắm sừng, để tôi tham dự hôn lễ của họ, chứng minh rằng tôi chấp nhận người vợ mới cưới của ông, nhận là ông tái hôn, để không mất quyền  lực, xây dựng tốt hình tượng người cha, hơn nữa nhất định phải thể hiện rõ…Thật sự là ghê tởm.”

Khương Hàng nhìn Dư Hải Dược, không biết nên nói gì, cậu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: “Xế chiều đi uống rượu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play