Thái độ đối với Tiêu Mặc của các bạn cùng lớp so với trước kia vẫn có một xíu không giống.

Nhưng cũng không giống như nhũng người đó, khinh bỉ và ghét bỏ, chỉ là họ nhớ tới lúc Tiêu Mặc vừa mới chuyển học tới, như một giáo bá không ai dám đụng tới, xin chớ lại gần, ánh mắt có thể trực tiếp đông chết người.

Mà lần này, quá khứ —— đánh giáo viên bị vạch trần, khiến họ càng thêm tin rằng Tiêu Mặc là một người không thể trêu, vì thế nên lùi về khu thăm dò.

Tiêu Mặc cũng không cảm nhận thấy ác ý từ họ, nên cũng không để ý.

Y đã thỏa mãn lắm rồi.

Có nhiều người đứng về phía y như vậy, bênh y, cổ vũ cho y, giúp y, không gì đáng sợ cả.

Hơn nữa, y còn có Tần Hoan.

Bạn cùng bàn, Tần Hoan.

Bạn trai, Tần Hoan.

Người yêu.

Hai  từ này, trước kia Tiêu Mặc chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa từng móc nối bất kì hình tượng của ai vào, chỉ cảm thấy nó hư ảo, mông lung.

Nhưng từ hôm nay trở đi, hai từ này, đại biểu cho Tần Hoan.

Tần Hoan trả lại cho y  một cam kết.

Về tương lai, về hẹn ước với nhau.

Y tin.

——

Tiết 6 là tiết lí.

Tiết này học bài mới, nội dung khá là cơ bản.

Tần Hoan và Tiêu Mặc đã quen với nội dung phần này, gần như là không nghe giảng, nhưng hồi trước Tiêu Mặc không nghe giảng thì tự học, còn Tần Hoan thì lén chơi game.

Mà hôm nay tuy rằng Tiêu Mặc cũng tự học, nhưng tay trái của y buông lỏng bên người, bị Tần Hoan nhẹ nhàng nắm lấy.

Tần Hoan cũng không lén chơi game, hắn gục xuống abfn, nhìn chằm chằm Tiêu Mặc mắt không chớp.

—— Bạn cùng bàn nhà mình đẹp quá.

Là của hắn.

Bạn trai của hắn.

Tần Hoan nghĩ đến đây, tâm trạng liền vô cùng tốt,  nụ cười trên khóe môi hắn không ngừng được.

Đáy lòng của hắn như là có nhiều đóa pháo hoa nở rộ, hơn nữa còn là loại nổ rồi lại nổ tiếp, cả không trung đều chói mắt vô cùng.

Rất vui vẻ.

Rất phấn khích.

Nhưng sau một lát, Tần Hoan bắt đầu cảm thấy có hơi bất mãn, dù là tay của bạn cùng bàn bị mình nắm, nhưng nửa tiết trôi qua, y không hề quay đầu nhìn hắn lần nào.

Cả đầu óc chỉ có mỗi sách tham khảo, chuyên tâm  quá đáng.

Sách tham khảo dễ nhìn lắm  à?

Tầm mắt của Tần Hoan sắp đốt  được một lỗ trên sách rồi.

Chỉ là Tiêu Mặc vẫn rất chăm chú, sách bị y lật từng tờ, rồi lại từng tờ một.

Cuối cùng, Tần Hoan không nhịn được nữa, hắn bắt đầu cà cảm giác tồn tại.

Hắn lấy ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay của Tiêu Mặc, sau đó dịch dịch ghế dựa, nhích lại gần kế bên Tiêu Mặc, nhỏ giọng nói: “Bạn cùng bàn, cậu nhìn tớ một cái đi.”

Nghĩ nghĩ hắn lại đổi xưng hô, “Mặc Mặc, cậu để ý tớ chút đi.”

Nghe thế, Tiêu Mặc quay đầu nhìn hắn.

Tần Hoan lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.

Tiêu Mặc hỏi: “Sao vậy?”

Tần Hoan lắc đầu, “Chỉ muốn cậu để ý tới tớ một chút thôi.”

“Hửm?” Tiêu Mặc có hơi không hiểu lắm.

Tần Hoan cười nói: “Sách tham khảo có đẹp trai như tớ, có xinh như tớ không?”

Hiếm khi Tiêu Mặc lộ ra vẻ mặt cạn lời, y không để ý tới Tần Hoan nữa, lại quay đầu, tiếp tục tự học.

Tần Hoan thở dài, chỉ có thể tiếp tục nằm xuống.

—— Quả nhiên mình phải nên quen với cuộc sống lấy việc học làm tình địch.

Chuông tan học vang lên, hai người cuối cùng cũng không nắm tay nữa.

Bởi vì nắm quá lâu, lòng bàn tay của hai người đều đổ mồ hôi, có hơi ẩm ướt, trơn trợt, nhưng nhiệt độ cơ thể của nhau vẫn tồn tại đó.

Tần Hoan nhịn không được nắm nắm tay lại, muốn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của Tiêu Mặc lại, không cho nó tiêu tán nhanh chóng.

Mắt thấy nó hết rồi, Tần Hoan liền tự nhiên gác lên vai Tiêu Mặc, ghé vào lỗ tai y, nói: “Bạn cùng bàn này, đi WC chung không?”

Diệp Hiểu Hiểu đúng lúc này đi tới, nghe thấy vậy, phỉ nhổ nói: “Anh Tần, trước kia không phải là cậu nói là kéo bè kéo lũ đi vệ sinh chỉ có con nít và con gái thôi sao?”

Vẻ mặt Tần Hoan mông lung như một trò đùa: “Ủa tớ có nói hả?”

Diệp Hiểu Hiểu chỉ chỉ cậu ta, “Nói với tớ nè!”

Tần Hoan hiểu ra, hắn gật gật đầu, nói như đúng rồi, “Tùy người thôi.”

Diệp Hiểu Hiểu cái hiểu cái không, cậu ta tóm lấy Khương Hàng đi ngang qua, hỏi: “Ý của anh Tần là gì?”

Khương Hàng nhìn cậu ta một cái, “Anh Tần khen cậu là xinh xẻo và tươi trẻ.”

Diệp Hiểu Hiểu gãi đầu, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, cậu ta nhìn Khương Hàng một cái, lại nhìn Tần Hoan một cái, “Hai người các cậu là đồ ác độc.”

Cậu ta hóa diễn tinh trong vòng một giây, che mắt làm bộ đáng thương, “Các người sẽ mất đi cục cưng bé bỏng tui.”

Tần Hoan: “…”

Khương Hàng: “…”

Khương Hàng xoay người rời đi, một khắc cũng không ngừng lại.

Tần Hoan kéo Tiêu Mặc, theo sát phía sau, cứ vứt luôn Diệp Hiểu Hiểu ở sau lưng.

Diệp Hiểu Hiểu nghe thấy giọng của Tần Hoan sau cửa truyền tới, “Cậu nói cho ra lẽ đi, có lẽ là chũng ta còn có thể làm bạn. “

“…” Diệp Hiểu Hiểu cảm thấy mình mất một vạn điểm thương tổn.

Hơn nữa vì sao lần nào người bị thương cũng là cậu hết!

Tiết cuối là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, Thái Chân tổng kết đơn giản mấy câu, rồi để mọi người tự học.

Bên người Tiêu Mặc vẫn đông người như trước.

Vô cùng  náo nhiệt.

Tới gần tan học, người nghe Tiêu Mặc giảng bài đều lục tục quay về chỗ ngồi.

Hôm nay thứ họ gặt hái được vẫn vô cùng nhiều như trước, xuất hiện một loại tự tin thái quá là nếu tiếp tục nghe vài lần nữa thì kì thi giữa kì hoàn toàn không là vấn đề.

Đợi cho mọi người đi hết, Tần Hoan mới từ từ nhích lại gần Tiêu Mặc, nhẹ nhàng đụng tay của Tiêu Mặc một cái.

Tiêu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn.

Tần Hoan tươi lên, cười với Tiêu Mặc, “Cùng bàn này, buổi tối đi ăn cơm chung nhé.”

Giọng của hắn rất nhỏ, trong cái lớp càng ngày càng ồn, gần như là không nghe được, vì thế Tiêu Mặc không thể không nhích lại gần một tí, “Cái gì?”

Tần Hoan tiến đến bên tai Tiêu Mặc, lại lặp lại lần nữa.

Hắn áp sát quá, hơi nóng phả lên tai của Tiêu Mặc, khiến tai của Tiêu Mặc hơi đỏ lên.

Tiêu Mặc không quá thoải mái, lùi về sau.

“Cậu không về nhà ăn sao?”

Tần Hoan vô cùng tự nhiên mà nói, “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức quen nhau, phải chúc mừng cái đã.”

Đáp lại khuôn mặt tươi cười kèm sự mong đợi của Tần Hoan, Tiêu Mặc gật gật đầu, “Được.”

——

Ăn xong cơm tối, Tần Hoan và Tiêu Mặc cùng nhau tản bộ về trường.

Giữa tháng mười, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày bắt đầu nhiều hơn, Tiêu Mặc chỉ mặc một bộ đồng phục tay ngắn, cảm thấy có hơi lạnh. Nhưng giây kế tiếp, y đã được một cái áo khoác trùm lên.

Áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tần Hoan, là nóng, lập tức liền xua tan cảm giác mát lạnh,

Tiêu Mặc nói: “Cảm ơn.”

“Còn khách khí nữa.” Tần Hoan búng ót của y một cái nhẹ hều, “Chúng ta có quan hệ gì nào.”

Tiêu Mặc nhìn hắn, nở nụ cười thoảng.

“Ừm.”

Đi đến cổng trường, Tần Hoan kéo cổ tay lại Tiêu Mặc, không cho y vào, “Chúng ta đi qua đó ngồi một chút?”

Trường học đóng của lúc mười một giờ, bây giờ mới tám giờ, còn sớm.

Tiêu Mặc gật đầu từ từ.

Hai người đi vào tiểu khu gần đó, ngồi xuống đu dây trong vườn của tiểu khu.

Xung quanh rất yên lặng.

Đèn đường có hơi mờ.

Tay phải của Tần Hoan nắm tay trái của Tiêu Mặc, hai người thấp giọng trò chuyện đủ thứ.

Thật ra cũng chả có tán gẫu gì cả, chỉ là bâng quơ, nghĩ cái gì thì nói cái đó, như  dù là như thế, hai người cũng không nỡ dừng lại.

Tần Hoan nói chuyện thì thỉnh thoảng cũng sẽ có nói tới một vài chuyện cười nhạt nhẽo, nhưng Tiêu Mặc luôn có thể get được điểm gây cười trong đó.

Sau đó hai người cùng nhau cười.

Một buổi tối, nụ cười trên mặt Tiêu Mặc không hề biến mất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt cũng đã gần mười giờ.

Tần Hoan quay đầu, nương theo ánh đèn đường nhìn chăm chú vào mặt bạn cùng bàn của hắn, sau một lát đưa tay kia lên sờ một  cái.

Hắn đã muốn làm như thế này lâu lắm rồi.

Lần trước lúc thi tháng, cũng rất muốn.

Đúng rồi, còn muốn sờ sờ lông mi bạn cùng bàn nữa.

Vì thế hắn vươn tay ra lần nữa.

Tiêu Mặc không hề động, y chăm chú nhìn Tần Hoan, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt không còn là vẻ không sóng lạnh nhạt lúc thường nữa, mà có tinh quang, rất sáng.

Nhìn thấy Tiêu Mặc như thế, tay của Tần Hoan bỗng nhiên đảo qua, hắn đặt lên gáy Tiêu Mặc, tay kia thì lại thoáng dùng sức, kéo thẳng cả người Tiêu Mặc vào lòng mình.

Theo tư thế này, hắn lại nghiêng đầu, hôn một cái lên má của Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc giật mình.

Giọng của Tần Hoan tràn đầy tiếc nuối, “Cậu về kí túc xá đi.”

Tiêu Mặc tựa vào đầu vai hắn, giọng rất nhẹ, “Ừ.”

Tần Hoan lại ôm trong chốc lát, cuối cùng cũng buông Tiêu Mặc ra, “Đi thôi.”

Tiết tự học buổi tối của lớp mười hai đã sắp xong, cổng trường học đã có không ít xe của bậc phụ huynh tụ tập.

Tần Hoan cũng không nắm tay Tiêu Mặc nữa, sau khi vào trường, hắn liền phất phất tay với Tiêu Mặc, “Cậu vào đi, tớ chờ cậu vào rồi tớ mới đi.”

“Áo khoác.” Tiêu Mặc muốn trả áo khoác lại cho hắn.

“Đừng cởi.” Tần Hoan cười nói, “Ngày mai rồi trả tớ, bây giờ gió lớn, cậu cởi ra dễ bị bệnh.”

Tiêu Mặc trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng không cởi ra.

Y nghĩ nghĩ, nói: “Về đến nhà thì nói tớ biết một tiếng.”

Tần Hoan nở nụ cười, “Được.”

Hắn đứng tại chỗ, nhìn theo Tiêu Mặc đi vào trường, bóng dáng biến mất ở góc, mới xoay người đi về.

——

Trở lại ký túc xá, Tiêu Mặc tắm rửa xong liền lấy sách tham khảo ra, bắt đầu học.

Cửa sổ sát đất ngay ban công được mở, gió thổi vào có hơi lạnh, Tiêu Mặc vốn muốn mặc áo khoác của mình, nhưng ánh mắt lại vô tình liếc trúng chiếc áo của Tần Hoan xếp ngay ngắn đặt bên cạnh, nên cầm nó tới.

Có mùi vị của Tần Hoan.

Có cảm giác như rằng Tần Hoan đang ở cạnh mình, rất an tâm.

Tiêu Mặc làm bài rất chuyên tâm, chờ tới khi y học xong tất cả nội dung, thì lại làm vài ví dụ để củng cố kiến thức, lúc ngẩng đầu ra khỏi bài thi thì sắp 12 giờ rồi.

Y theo bản năng lấy điện thoại lại.

Trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Tần Hoan. Cuộc gọi gần nhất, là trước đó một phút.

Tiêu Mặc mấp máy môi, để bút xuống, nhấn gọi lại.

Điện thoại được kết nối rất nhanh.

“Mặc Mặc?” Giọng của Tần Hoan từ đầu bên kia truyền tới, hắn nhẹ giọng hỏi, “Vừa nãy cậu ngủ sao?”

Tiêu Mặc ăn ngay nói thật: “Tớ giải đề.”

Tần Hoan cười cưng chìu, “Vậy là tốt rồi, tớ tưởng tớ đánh thức cậu.”

“Không có.” Tiêu Mặc đứng lên đi rót li nước.

“Chuẩn bị ngủ chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tiêu Mặc trở lại trước bàn ngồi xuống lần nữa, y đổi quyển 《 Tuyển tập chọn lọc vật lí ôn thi đại học 》, cầm bút lên chuẩn bị tiếp tục làm bài.

“Vậy không được đâu.” Tần Hoan hỏi, “Là ngủ không được sao?”

Tiêu Mặc chần chờ một hồi, “Ừ” một tiếng.

Tần Hoan nói: “Vậy tớ kể chuyện xưa cho cậu nhé, kể chuyện trước khi ngủ.”

Hắn còn nói: “Hay là cậu muốn nghe hát ru?”

Ngòi bút của Tiêu Mặc dừng một chút, y nhìn quyển 《 Tuyển tập chọn lọc vật lí ôn thi đại học 》 trước mắt, một hồi sau, đặt bút xuống.

Y nói: “Kể chuyện trước khi ngủ.”

“Được.” Tần Hoan nói xong, lại nói thêm điều kiện, “Nhưng bây giờ cậu phải lên giường và tắt đèn, chừng nào cậu nằm xuống rồi thì tớ nói tiếp.”

Tiêu Mặc an tĩnh một lúc lâu, nói: “Tớ phải đánh răng rửa mặt trước.”

Tần Hoan mỉm cười, “Được, đợi cậu trở lại.”

Sau năm phút, Tiêu Mặc bò lên giường. Áo khoác của Tần Hoan được y đặt bên cạnh gối đầu.

Đèn của kí túc xá đã tắt, chỉ còn lại có màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng.

Tiêu Mặc nói: “Tớ nằm rồi.”

“Nhắm mắt lại.”

“Rồi luôn.”

Giọng của Tiêu Mặc mềm nhũn ra, có vẻ cực kỳ nhu thuận.

Tần Hoan cười một tiếng, hắn đổi tư thế, dựa lưng vào đầu giường, từ từ kể về chuyện cổ tích《Hoàng tử bé》.

Kể được một nửa, Tiêu Mặc đã ngủ.

Tần Hoan nghe đầu bên kia truyền tới tiếng hít thở, ngừng kể chuyện, hắn gọi, “Mặc Mặc?”

Tiêu Mặc không đáp lại.

Biết là bạn cùng bàn đang ngủ, Tần Hoan dịu dàng nói một câu, “Ngủ ngon.”

Nhưng mà miệng nói ngủ ngon, hắn lại vẫn có một chút không nỡ cúp điện thoại.

Nếu bây giờ có thể nhìn thấy bạn cùng bàn là tốt rồi.

Ôm ý niệm như vậy nằm xuống, Tần Hoan nhìn ánh trăng bán nguyệt ngoài cửa sổ, sau một hồi suy tư, liền hạ quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play