Thi xong môn cuối cùng, các học sinh quẩy hết sức, Thái Chân không thể dằn lại được, vì thế cứ dứt khoát buông thả. Cô chỉ đơn giản nói về các điều phải chú ý, để lớp phó và đại biểu môn phát bài tập các môn.

Trên group ban 3 vô cùng náo nhiệt.

Diệp Hiểu Hiểu: Lớp trưởng, quốc khánh tổ chức ra  ngoài chơi đi @Hà Húc.

Hà Húc: Ok. Mọi người có chỗ nào muốn đi không?

La Âm: Không phải tháng trước mới mở một khu vui chơi sao, đi chỗ đó đi, bạn tớ đi rồi, nói cũng không tệ.

Đồ Tuyết: Thêm tớ nữa.

Hà Húc: Vậy còn ai đi nữa không?

Diệp Hiểu Hiểu: @Tần Hoan, anh Tần, đi chung không?

Tần Hoan liếc nhìn điện thoại, không vội trả lời, hắn đụng cánh tay của Tiêu Mặc, hỏi y: “Cùng bàn, quốc khánh này cùng đi ra ngoài chơi không?”

“Đi với mọi người?” Tiêu Mặc hỏi.

Tần Hoan nhếch mày, “Cuối cùng cậu cũng xem group lớp rồi?”

“Điện thoại cứ rung miết.” Tiêu Mặc nghĩ nghĩ, rồi nói, “Tớ xem thời gian đã.”

Tần Hoan nở nụ cười, “Ngày nào cậu rảnh?”

Tiêu Mặc tính thời gian một chút, cho ra một ngày, “Ngày 5.”

Tần Hoan gật đầu, “Vậy ngày 5, nếu họ không có thời gian, thì không đi chung với họ, tự chúng ta đi.”

Trong group có không ít bạn học đang điên cuồng @Tần Hoan.

Tần Hoan được trả lời, cuối cùng mới rep —— (Ngày năm rảnh, thêm bạn cùng bàn của tớ nữa.)

Diệp Hiểu Hiểu: Rồi rồi.

Mọi người thảo luận một lát, đều không có ý kiến gì, vì thế buổi đi chơi hôm quốc khánh cứ quyết định như vậy.

Tiếng chuông tan học vang lên, Tiêu Mặc chuẩn bị về nhà.

Tần Hoan khá kinh ngạc, “Cậu muốn về hả?”

Ngoài hai ngày thứ tư, thứ sáu, Tiêu Mặc phải đi làm ở nhà hàng, những thời gian khác bình thường Tiêu Mặc sẽ ở lại tới hơn sáu giờ mới về.

Tiêu Mặc cất sách tham khảo và bài thi vào balo hết, “Hôm nay là sinh nhật của Quý Nghiêu.”

“Quý Nghiêu?” Tần Hoan nghĩ nghĩ, mới nhớ lại đối phương là ai, “Em trai cậu à.”

Tiêu Mặc “ừ” một tiếng.

“Chờ tớ chút đã.” Tần Hoan cũng lấy tốc độ ánh sáng dọn balo, đuổi theo.

Hắn theo thói quen giơ tay lên, định ôm vai Tiêu Mặc như trước, nhưng nhớ tới lúc nghỉ trưa Tiêu Mặc nói, nửa đường hắn đổi lại, sờ tóc mình rồi thả xuống, đút vào túi quần.

Sóng vai với Tiêu Mặc ra khỏi trường, hắn còn nói: “Tớ cũng có một thằng em trai, cùng trường với em họ cậu, đang học lớp 9, đúng rồi, em trai cậu đang lớp 9 sao? Có lẽ tụi nó chung lớp đấy, đợi tớ về hỏi nó coi.”

Tiêu Mặc chỉ trả lời qua loa.

Sau đó, cơ bản cũng không nói gì nữa.

Nhưng dù phần lớn là Tiêu Mặc im lặng nghe, không nói bao nhiêu,vẫn như cũ không ảnh hưởng tới hưng trí của Tần Hoan, hắn có chuyện nói không hết hơn nữa chỉ cần ở cùng với Tiêu Mặc, hắn liền cảm thấy tâm trạng mình rất tốt.

Tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu vì sao lại có cảm giác đó, nhưng hắn không ghét.



Lúc Tiêu Mặc về đến nhà, Quý Nghiêu vẫn chưa về.

Tiêu Nguyệt Mai đã làm xong đồ ăn,  cô nghe thấy tiếng bên ngoài, liền nhô đầu ra, dịu dàng nói một câu, “Tiểu Mặc, con về rồi à.”

Tiêu Mặc nhẹ giọng gọi, “Cô.”

Tiêu Nguyệt Mai cười nói: “Để balo xuống rồi ngồi một lát đi, chờ Nghiêu Nghiêu về rồi thì có thể ăn cơm.”

“Vâng ạ.” Tiêu Mặc gật đầu một cái, sau khi để balo xuống, đi vào phòng bếp chuẩn bị hỗ trợ.

Thấy Tiêu Mặc đi vào, Tiêu Nguyệt Mai vội ngăn cản, “Một mình cô là được rồi, con ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, xem TV đi, đọc sách cũng được.”

“Không sao ạ.” Tiêu Mặc đi đến bồn nước bắt đầu rửa rau.

Mấy phút sau, bên ngoài lại truyền tới tiếng động —— là Quý Nghiêu và ba cậu ta, Quý Phong Hòa về cùng.

Nghe thấy giọng của Quý Phong Hòa, động tác trên tay Tiêu Nguyệt Mai dừng lại, vá sủi rơi xuống đất.

Tiêu Mặc xoay người nhặt vá sủi lên, sau khi rửa sạch lại trả cho cô, sau đó gọi cô, “Cô ơi.” Vẻ mặt quan tâm.

Tiêu Nguyệt Mai “A” một tiếng hoàn hồn, rất tự nhiên nở nụ cười với Tiêu Mặc, tựa như người thất thố vừa rồi không phải là mình, cô tắt bếp rất nhanh, còn nói: “Tiểu Mặc, giúp cô lấy một cái chén sạch đi.”

Tiêu Mặc đưa cho cô.

Múc đồ trong nồi ra, Tiêu Nguyệt Mai cởi tạp dề ra, “Được rồi, đi ra ăn cơm đi.”

Trong phòng khách.

Quý Nghiêu ôm một đôi giày chơi bóng bản limited trong ngực, đang vui vẻ nói chuyện cùng Quý Phong Hòa, thấy Tiêu Nguyệt Mai, nụ cười cứng đờ không được tự nhiên.

Cậu lúng túng kêu: “Mẹ.”

Tiêu Nguyệt Mai không nhìn Quý Phong Hòa, chỉ bày đồ ăn lên bàn, rồi lấy chén đũa, “Ăn cơm đi.”

Quý Nghiêu nhìn thoáng qua trên bàn đều món mình thích, màu sắc phong phú, ánh mắt đảo, chột dạ nói: “…Con ăn rồi.”

Tiêu Mặc đứng ở phía sau Tiêu Nguyệt Mai, im lặng nhìn Quý Nghiêu.

Tiêu Nguyệt Mai trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Ăn với ai? Sao không nói với mẹ một tiếng.”

Từ nãy đến giờ cô đều không thèm nhìn Quý Phong Hòa.

“…Con quên.” Quý Nghiêu lại quay đầu nhìn nhìn Quý Phong Hòa, đầu thấp hơn, ấp úng, “Với ba và…”

“Nghiêu Nghiêu đi ăn với tôi và Tú Ny.” Quý Phong Hòa tiếp lời, ánh mắt của ông dừng ở trên người Tiêu Mặc, bên trong có khinh bỉ và chán ghét, “Nghiêu Nghiêu sinh nhật 15 tuổi, tôi không muốn để nó ở chung với người mà nó ghét, sao?”

Nghe vậy, lúc này Tiêu Nguyệt Mai mới chuyển tầm mắt lên người Quý Phong Hòa, vẻ mặt rất khó nhìn, “Anh có ý gì?”

“Ý tôi không rõ à?” Quý Phong Hòa hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý tới mấy đứa nhỏ còn ở đây, “Cũng là bởi vì cô cố ý muốn nhận nuôi Tiêu Mặc, từ lúc đó Nghiêu Nghiêu không hề vui vẻ chút nào, tối nào nó cũng nói với tôi cả. Tôi nghĩ là cô vốn chỉ không để ý chuyện vợ chồng mặn nồng, ai mà ngờ được, cô vì cháu mà ngay cả con trai cũng không quan tâm, vậy cô còn làm mẹ để làm gì, căn bản không xứng.”

“…Thôi bỏ đi, tôi tới quá trễ, không phải tới để gây gổ với cô, tôi tới là muốn bàn với cô việc nuôi con, tôi thấy cô vốn không chăm sóc tốt cho Nghiêu Nghiêu, vậy thì cứ để tôi chăm sóc đi, Tú Ny cũng không phản đối, em ấy rất thích Nghiêu Nghiêu.”

Ánh mắt của ông lướt qua Tiêu Mặc, cười lạnh nói: “Vậy thì cô có thể chuyên tâm chăm sóc cho  đứa cháu trai đáng thương này của cô rồi, đối với Nghiêu Nghiêu cũng tốt.”

“Quý Phong Hòa, con mẹ nó có phải anh bị bệnh rồi hay không?” Tiêu Nguyệt Mai hung hăng trừng người đàn ông trước mặt, “Ông vậy mà lại dắt Nghiêu Nghiêu đi ăn cơm chung với con Tú Ny gì đó, còn muốn cho Nghiêu Nghiêu ở chung với cái con Tú Ny đó hả? Cái loại người xấu xa mấy ông…”

Cô nhìn Quý Nghiêu, vẫn nhịn xuống, “Chuyện của anh và cô ta, có cần tôi nhắc lại cho ông một chút không? Ông vẫn xứng là cha sao?”

Quý Phong Hòa nổi giận, “Quan hệ chúng ta thế nào? Trong lúc chúng ta có quan hệ vợ chồng thì tôi đã kết hôn với cô ấy rồi, điều này không cần cô quan tâm giúp. Huống chi nếu tôi không xứng, thì cũng xứng hơn so với cô, biết rõ là con trai mình ghét Tiêu Mặc, không muốn ở chung với Tiêu Mặc, cô lại ráng bắt chúng ở chung, tôi vẫn luôn nghi rằng cô có phải là mẹ hay không, lòng cô đã bất công thành cái đếch gì rồi!”

“Cô có biết là cứ tiếp tục như thế thì ảnh hưởng như thế nào tới Nghiêu Nghiêu không? Nó sắp thi giữa kì rồi, cuộc thi quan trọng như vậy, nếu thi không tốt, cô có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của nó không?” Ông kéo Quý Nghiêu, “Nghiêu Nghiêu tự con nói đi, có phải con không vui không? Không muốn như thế nữa?”

“Đúng là không vui.” Quý Nghiêu ngơ ngác, cậu không ngơ là sẽ thành như thế này, “Không phải ba, nhưng con chưa nói là muốn dọn…”

Quý Phong Hòa ngắt lời cậu, “Cái này la đủ rồi, con về phòng dọn đồ trước đi, ba nói chuyện với mẹ con, nói xong rồi sẽ dẫn con đi.”

“Không phải, con muốn nói là, con không muốn ở chung với dì Hà với ba.” Quý Nghiêu nghẹn đỏ mặt,  vội nói hết lời.

“Nhưng không phải là con ghét Tiêu Mặc, không muốn nhìn thấy Tiêu Mặc sao?”

Mày Quý Nghiêu chau lại, nhất thời không biết trả lời thế nào, cậu phiền não gãi đầu một cái, cuối cùng nói: “…Tóm lại, con không muốn ở với mấy người.”

Cậu nói rồi nhìn chằm chằm Quý Phong Hòa, “Hơn nữa ba kết hôn với di Hà rồi? Hồi nào thế, sao con không biết?”

Quý Phong Hòa không kiên nhẫn, “Đây là chuyện của người lớn của ba, không liên quan tới con.”

“Sao lại không liên quan, ba là ba con, ba tái hôn cũng không nói với con một tiếng?” Quý Nghiêu liên thanh chất vấn, vẻ mặt không thể tin.

“Ba với mẹ con ly hôn gần một năm, tái hôn thì làm sao?”

Quý Nghiêu nhìn thẳng Quý Phong Hòa, lại nhớ lại lời Tiêu Nguyệt Mai nói, trong lòng bỗng nhiên nhảy ra một đáp án, môi cậu run run, chần chờ hỏi: “…Ba, ba với dì Hà, đến tột cùng là ở chung với nhau lúc nào thế?”

Quý Phong Hòa sửng sốt, theo bản năng nói sang chuyện khác, “Hôm nay không phải để thảo luận chuyện này, chờ sau này hãy nói.”

“Không.” Quý Nghiêu không dắt mũi, cậu giận tái mặt, nhìn đăm đăm Quý Phong Hòa, “Bây giờ con muốn biết!”

“Một thằng nhóc như con quản nhiều thế làm gì…” Quý Phong Hòa có ý đồ đánh thái cực.

Quý Nghiêu không ngốc, từ trong thái độ né tránh của ba, đã hiểu tất cả.

Dùng sức vứt giày chơi bóng xuống đất, cậu mắng loạn xạ: “Kẻ lừa đảo ——”

“Đủ rồi.” Tiêu Nguyệt Mai giơ tay lên dằn mi tâm, ngắt ngang cuộc khắc khẩu của hai cha con, sắc mặt của cô tái nhợt, cả người choáng váng.

Cô nhìn Quý Nghiêu, trên mặt lộ vẻ thất vọng không tả nổi, “Nếu con không muốn ở chung với mẹ, vậy mẹ đi thuê cho con một phòng, tự con ở, nhưng mẹ không cho phép con với ba ở…”

Lúc này, đột nhiên Tiêu Mặc lên tiếng, “Được ạ.”

Tầm mắt y dừng trên người Tiêu Nguyệt Mai, giọng nói chậm rãi, “Cô, hết hôm nay con sẽ xin ở trọ lại trường ạ.”

Tiêu Nguyệt Mai giật mình, chỉ muốn cản, “Tiểu Mặc, con không cần…”

“Được mà ạ.” Giọng của Tiêu Mặc rất bình thản, “Giờ con không sao, nhưng khi cha mẹ đi rồi, sau này một mình con vẫn có thể.”

Y cong môi một cái, rồi nói: “Ngài đừng lo, nghỉ thì con sẽ về, sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho ngài, con cũng sẽ cố gắng học tập.”

Nói tới đây, y lướt qua Quý Phong Hòa đi trở về phòng, lúc trở ra, cầm trong tay một hộp quà tinh xảo, đưa cho Quý Nghiêu.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Quý Nghiêu ngây ngốc nhận lấy, “À.”

Cuối cùng Tiêu Mặc nhìn về phía Tiêu Nguyệt Mai, viện lời nói dối, “Vừa rồi nhận điện thoại của bạn, hình như cậu ấy tìm con có việc, con đi ra ngoài một chút.”

Dứt lời, không đợi Tiêu Nguyệt Mai mở miệng, y liền xoay người ra cửa, giày chỉ kịp mang một nửa.

Hốc mắt Tiêu Nguyệt Mai đỏ lên, cô không thể không vịn ghế ngồi xuống, che mắt, ngồi hồi lâu như vậy, cô mới nói: “Quý Phong Hòa, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Dứt lời, cô đứng lên trước.

Trong nhà chỉ còn lại mỗi Quý Nghiêu, cậu mới từ từ mở quà Tiêu Mặc cho cậu ra.

Nhìn đến thứ bên trong hộp quà, đột nhiên Quý Nghiêu dại người ra, một lát sau lại ôm mặt.

Tiêu Mặc tặng cậu, là một bộ mô hình người máy đầy đủ, rất đắt, mà năm ấy khi cậu 11 tuổi, từng quấn quít lấy Tiêu Mặc đòi.

—— Anh họ ơi, chừng nào anh mới mua cho em?

—— Đợi anh góp đủ tiền, yên tâm, trước khi em 15 tuổi nhất định sẽ tặng cho em.

Năm nay, đúng lúc là kỳ hạn cuối cùng.

“Đệt…” Rốt cuộc cậu đã làm gì chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play