Editor: Đào Tử
_____________________________
"Không đúng, tôi khác chúng nó."
Sói trắng nghiêng đầu, biểu lộ mang nghi hoặc như nhân loại.
"Khác? Chỗ nào khác?"
Bùi Diệp truy vấn.
Sói trắng nhắm mắt lại cẩn thận hồi tưởng một đoạn ký ức liên quan.
Không chủ động hồi ức, trong đầu sẽ tung ra những cảnh lộn xộn, nó chủ động hồi ức, tràng cảnh hiện ra càng nhiều.
Rõ ràng chưa từng gặp tràng cảnh và người, nhưng nó không có bất luận mâu thuẫn tiếp nhận, phảng phất chính nó đã từng trải qua.
Trong đó có một đoạn ngắn là như vậy.
"Tôi hình như bị nhân loại ôm đến đường hầm tàu điện ngầm."
Dị thú khác đều là bị lực lượng thần bí hấp dẫn đến đường hầm tàu điện ngầm, duy chỉ có sói trắng là bị nhân loại mang vào.
"Nhân loại? Bọn họ hình dạng thế nào?"
Tuân Minh Viễn cảm thấy có phán định, ánh mắt nhìn sói trắng vừa kinh hỉ vừa lo lắng.
Sói trắng chính là Hồ Ly Sài Phương, chỉ là không biết trải qua những gì mới từ người biến thành sói trắng.
Hướng Thụy Quân cũng suy đoán giống vậy.
Sói trắng muốn dùng ngôn ngữ cằn cỗi đi hình dung tràng cảnh trong đầu mình.
"Tôi không nhớ rõ tướng mạo bọn họ, nhưng bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, màu xanh sẫm..." Sói trắng nói đến đây, dừng lại, bởi vì trong đầu của nó tràn vào càng nhiều tràng cảnh... Những cảnh tượng này đều khá mơ hồ, tựa tầm mắt của nó bị cách một tầng kính mờ, tất cả bóng người đều mơ hồ, tiếng nói cũng xa xôi giống từ phía chân trời truyền đến, "... Bọn họ gọi tôi... Hồ Ly..."
Thời điểm sói trắng nói ra lời này ngay cả bản thân cũng ngạc nhiên một chút.
Nghiêng đầu sói to lớn màu trắng nhìn về phía Bùi Diệp.
Nó là sói, sao lại là hồ ly nhỉ?
Tuân Minh Viễn không khỏi siết chặt nắm tay.
Hướng Thụy Quân thúc giục.
"Còn gì nữa? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?"
Sói trắng dứt khoát nằm rạp trên mặt đất, nâng chân trước chống cằm đỡ đầu sói to.
Cũng không biết nó làm được tư thế này thế nào.
"Về sau hả..."
Sói trắng tiếp tục hồi ức.
Đám người không thúc giục nữa, ngược lại là kiên nhẫn nhìn sói trắng.
Sói trắng hồi ức một phút.
Nó không cách nào đem tràng cảnh vụn vặt chắp vá thành nguyên một đoạn ký ức, chỉ có thể nhớ tới cái gì nói cái nấy.
Sói trắng nhớ kỹ mình bị thương rất nặng, lúc lạnh lúc nóng, có vẻ hơi thở còn mang khí nóng hổi.
Đúng rồi!
"Bọn chúng nói tôi bị Zombie cắn... Zombie là cái gì?"
Thanh Long nói: "Chính là những nhân loại thịt vừa xấu vừa nát kia."
Sói trắng lắc đầu.
"Vậy thì kì quái, tại sao tôi nhớ thứ cắn tôi không phải nhân loại thịt vừa xấu vừa nát, mà là... Một con sói?"
Nhớ tới đây, sói trắng bỗng nhiên lại nghĩ tới một đoạn ký ức.
Trước khi nó và những nhân loại kia tiến vào đường hầm tàu điện ngầm, đã từng bị một con sói truy sát.
Con sói kia một nửa thân thể là bình thường, một nửa thân thể là hư thối, mang theo đặc điểm nhân loại.
Sói trắng là bị nó cắn cổ mới bị thương nặng.
Nghĩ tới đây, nó sợ run cả người.
Nó nhớ tới loại đau long trời lở đất thời điểm bị cắn trúng cổ.
"Nếu bị cắn trúng cổ..." Bùi Diệp nhìn lướt qua sói trắng, "Cậu đại khái chắc suất phải chết rồi chứ?"
Cổ cũng là chỗ yếu hại, chớ nói chi bị sói có vẻ Zombie hóa cắn trúng.
Hai lần lây nhiễm virus Zombie xác suất vật sống Zombie hóa đạt tới 90%.
Đây chỉ là số liệu trên lý luận, thực tế xây dựng trên cơ sở thịt thối vết thương được xử lí sạch sẽ trước tiên.
Nếu thương tổn tới bộ vị yếu hại mà vết thương cũng không xử lý điều trị kịp thời, xác suất Zombie hóa đến gần 100%.
Nếu sói trắng thật sự là Hồ Ly Sài Phương, thi hành nhiệm vụ hộ tống hộp vắc xin, xuất phát từ nhiệm vụ cân nhắc, tinh nhuệ đồng hành khác cũng sẽ cho đầu hắn một phát súng, để hắn đi thanh thản một chút. Lúc này, Hướng Thụy Quân thông qua Internet Thái Hạo nói chuyện riêng với Bùi Diệp.
"Tôi nghĩ, tôi biết đại khái vì cái gì."
Bùi Diệp khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua Hướng Thụy Quân.
Hướng Thụy Quân dùng nói chuyện riêng tiếp tục nói: "Chắc là có quan hệ với dị năng của anh ấy."
"Dị năng?"
Hướng Thụy Quân nói: "Dị năng của anh ấy là 'Đồng hóa', tôi cũng tình cờ biết đến từ anh ấy và Minh Viễn tranh chấp. Hồ Ly không có thuộc tính dị năng cố định thuộc về mình, mà là đồng hóa phục chế dị năng người khác. Lần kia, căn cứ nhỏ vì ứng đối khả năng nguy hiểm tồn tại, phát nhiệm vụ quét sạch Zombie một trấn nhỏ. Chúng tôi đá trúng thiết bản, Hồ Ly vì thắng, mạo hiểm dùng dị năng đi đồng hóa con Zombie kia."
Bọn họ gặp Zombie đẳng cấp không cao, nhưng dị năng Zombie lại khó giải quyết.
Hồ Ly Sài Phương bèn nghĩ ra phương án lấy đạo của người trả lại cho người.
Đẳng cấp dị năng của hắn cao hơn Zombie một cấp, nếu đồng hóa phục chế năng lực đối phương, trên lý luận có thể áp chế đối phương.
Bùi Diệp nói: "Cái này rất mạo hiểm."
Trời mới biết cuối cùng là đồng hóa phục chế năng lực Zombie, hay đồng hóa virus Zombie về mình?
Hướng Thụy Quân nói: "Khi đó thật không còn biện pháp, Hồ Ly cũng vì mọi người mới mạo hiểm."
Vận khí đứng tại bên bọn họ, Hồ Ly phục chế thành công, nhưng thân thể cũng xuất hiện dấu hiệu Zombie hóa.
Giết?
Hay không giết?
Tất cả mọi người là chiến hữu, Hồ Ly lại là vì bọn họ mà hi sinh, ai nỡ khai một phát đạn này?
Còn nữa, Hồ Ly chỉ là dùng dị năng đi phục chế năng lực Zombie, không phải bị Zombie cắn.
Cuối cùng, là Tuân Minh Viễn ra quyết định.
【 Chờ một chút, nếu cậu ấy thực sự... Tôi sẽ nổ súng tiễn cậu ấy một đoạn. 】
Dựa theo thường thức dĩ vãng, bị Zombie lây nhiễm virus Zombie, thời kỳ ủ bệnh rất ngắn, Tuân Minh Viễn cũng tại khi ấy chuẩn bị tâm lý cho mình.
Tránh thời điểm động thủ tay run bắn chệch.
Kết quả ——
Không bao lâu, vết tích Zombie hóa lui dần, Hồ Ly tỉnh lại còn hỏi bọn họ vì sao một bộ biểu tình cổ quái hệt chiêm ngưỡng di dung.
"Căn cứ nhỏ của chúng tôi bị Zombie triều phá hủy, mọi người cùng nhau lên Bắc tìm căn cứ thành phố B nương náu. Dọc theo đường, Hồ Ly còn từng đồng hóa một dị năng giả hệ trị liệu bị Zombie cấp cao lây nhiễm mà Zombie hóa, dùng dị năng phục chế cứu được mấy dị năng giả cấp cao."
Bùi Diệp nói: "Cậu hoài nghi Hồ Ly có thể còn sống sót là bởi vì dị năng của cậu ta, từ quy tắc dị năng khắc chế virus Zombie lây bệnh?"
Hướng Thụy Quân nói: "Hẳn là nguyên nhân này."
Nếu không, ai sẽ nguyện ý mang theo một đồng đội tùy thời có thể Zombie hóa?
Hơn phân nửa là Hồ Ly bị con Zombie sói kia cắn, vết thương bị lây nhiễm không khuếch tán thêm, ngược lại bắt đầu khép lại.
Chỉ dựa vào điểm này, hắn có tư cách được đồng đội tiếp tục mang theo lên đường.
Hai người nói chuyện riêng chỉ kéo dài mấy giây, về sau lại làm bộ như không việc gì tiếp tục hỏi thăm sói trắng.
Sói trắng bị những người kia đưa vào đường hầm tàu điện ngầm, nhưng tất cả mọi người lại nổ ra tranh chấp, thậm chí diễn biến đến trình độ hai bên động thủ.
"Bọn họ tranh chấp cái gì?"
Sói trắng nói: "Hình như nói là bị lừa?"
"Bị lừa?"
Bùi Diệp nghĩ đến xương chân trái trong hộp vắc xin.
"Bọn họ còn nói cái gì?"
Sói trắng cẩn thận hồi ức.
"Bọn họ nói... Bọn họ bị truy sát không ngừng, thậm chí có người phản bội, tất cả đều chịu thứ gì đó ảnh hưởng... Mang về, thứ này sẽ hủy diệt tất cả mọi người, nhất định phải hủy nó đi..."
Sói trắng ngầm trộm nghe đến có người gần như sụp đổ gào thét muốn sống sót.
【 Các người sắp điên các người điên rồi, tôi còn có người nhà, tôi không muốn chết đâu! 】