Editor: Đào Tử
____________________________
Thái Hạo nói: "Quan phương cũng có cùng loại hoài nghi, ra trên trăm loại giả thiết suy đoán, nhưng tình báo không đủ, tạm thời chưa có kết luận."
Bất luận thế nào, dốc hết toàn lực tìm tới tư liệu trân quý A Quốc hộ tống tới và vị "Người ngoài hành tinh" kia.
Bùi Diệp vuốt vuốt mi tâm, nhắm mắt điều chỉnh tâm tình và mạch suy nghĩ.
Sự tình "Người ngoài hành tinh" quan phương sẽ tiếp tục chú ý, tạm thời cô không cần quá lo lắng, nên đem toàn bộ tâm lực đặt ở trên thân mẫu trùng.
Không nhanh chóng giải quyết đồ chơi này, nhiệm vụ【 Mỗi ngày một thiện 】 sớm muộn phải thất bại.
Đối với Bùi Diệp chứng OCD nghiêm trọng không có thuốc chữa mà nói, hậu quả khả năng còn nghiêm trọng hơn Zombie vây thành.
Zombie thành trấn phụ cận càng ngày càng ít, Bùi Diệp ngày hôm sau bận rộn đến xế chiều ba giờ khó khăn lắm mới gom góp 3610 con Zombie.
Khoảng cách 【 ngày đi một thiện 】 tiêu chuẩn còn có 1,390 con.
Hơn 1,000 con Zombie, trước kia chỉ là chuyện mấy tia sét, bây giờ lại ngày càng khó khăn.
"Hay bay xa thêm một chút?"
Người điều khiển đề nghị.
Thành trấn phụ cận đều đã rỗng, bóng quỷ cũng không có, chớ nói chi người sống hay Zombie.
Hắn làm người điều khiển chuyên môn cho Bùi Diệp trong khoảng thời gian này, biết rõ cô đối với bản thân hà khắc cỡ nào
Mỗi ngày ít nhất phải săn giết năm ngàn con Zombie, một năm giữ phong độ săn giết một trăm tám mươi vạn.
Chiến tích này đủ để vô số người ngưỡng mộ.
Mà năng lực của cô hiển nhiên không chỉ như thế, Zombie đầy đủ, cô săn giết mấy ngày có thể săn giết một trăm tám mươi vạn.
Người điều khiển muốn nói với Bùi Diệp săn giết Zombie hôm nay cũng hơn chiến quả tiểu đội người sống sót khác mười ngày nửa tháng rồi, quá đầy đủ!
Nhưng tiêu chuẩn nữ thần khác phàm nhân, cô không vừa lòng chỉ hơn ba ngàn Zombie.
"Bay xa một chút?"
Nếu xa một chút, Bùi Diệp đúng là có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, nhưng ——
"Được rồi, vẫn quên đi, không nên rời căn cứ YY quá xa, chúng ta lại lục soát thêm một lần."
Biểu lộ Bùi Diệp rõ ràng động tâm, cuối cùng vẫn uyển cự đề nghị của người điều khiển.
Chuôi kiếm Damocles mẫu trùng treo trên đỉnh đầu căn cứ YY còn chưa rơi xuống, Bùi Diệp không dám rời quá xa.
Cô không sợ năng lực mẫu trùng, khống chế ngàn vạn Zombie thì sao, chỉ là một đám pháo hôi đưa kinh nghiệm đưa công đức đưa ấm áp tặng đầu người.
Sâu kiến nhỏ yếu không biết phải tụ tập số lượng bao nhiêu mới đủ trình.
Cô không sợ, nhưng căn cứ YY bị mẫu trùng ghi hận trong lòng không thể không sợ.
Nếu mẫu trùng thừa dịp Bùi Diệp rời căn cứ phát động Zombie vây thành, Bùi Diệp bị quản chế tốc độ tại cỗ thân thể này, chưa hẳn có thể kịp thời trở về ngay. Vì lý do an toàn, Bùi Diệp tình nguyện gánh nguy cơ thất bại【 Mỗi ngày một thiện 】, cô không thể để căn cứ xảy ra chuyện.
Suy cho cùng【 Mỗi ngày một thiện 】 chỉ là cái nhiệm vụ trò chơi, nào so sánh bằng sinh mệnh trân quý?
Người điều khiển cao giọng trả lời.
"Tuân lệnh!"
Tới gần rạng sáng, Bùi Diệp mới giết chết một con Zombie cuối cùng, giẫm lên hạn chót kiếm đủ năm ngàn.
Cô lúc này lộ ra chật vật hiếm thấy, không có tâm tình uống một thanh dịch dinh dưỡng vị đất sét dẻo.
"Tu chỉnh nửa giờ, chúng ta trở về."
Bùi Diệp vỗ vỗ nhóm người giấy vất vả cả ngày, cho chúng nó ăn nguyên khí bọn chúng yêu nhất.
Lúc này, người điều khiển đột nhiên nói một câu.
"Có sao băng!"
Bùi Diệp không hứng thú tí tẹo nào với sao băng.
Đối với cô cái gọi là "Sao băng" chính là cặn bã vũ trụ.
Trước kia suất lĩnh hạm đội xuất chinh, trên đường hành quân gặp vô vàn những vật bay loạn này, thường xuyên một phát đánh nát nó.
Nhưng tiếng người điều khiển hấp dẫn lực chú ý, làm cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng xuất hiện sao băng.
Người điều khiển cười nói, "Nghe nói cầu nguyện cùng sao băng nguyện vọng có thể trở thành hiện thật đó, lần thứ nhất tôi được nhìn thấy mưa sao băng..."
Vừa xuất hiện một ngôi sao băng kéo cái đuôi thật dài đến cuối đường chân trời chỗ căn cứ YY, bây giờ lại liên tiếp xuất hiện, hiệu quả thị giác đặc biệt rung động. Tuy người điều khiển không mê tín, nhưng đối mặt mưa sao băng hiếm thấy, vẫn lựa chọn chắp tay trước ngực, chuẩn bị thành kính cầu nguyện. Hắn vừa nhắm mắt chuẩn bị mặc niệm nguyện vọng trong lòng, bả vai đã bị Bùi Diệp vỗ một cái.
Hắn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Bùi Diệp chạy hướng máy bay trực thăng.
Đối phương cũng không quay đầu lại nói, "Mưa sao băng cái quần gì, căn cứ gặp nạn rồi, mau trở về!"
Mẫu trùng rác rưởi, lại lựa chọn lúc này nổi lên!
Dù mẫu trùng có thể vô hạn sinh sôi tử trùng, cung cấp liên tục tài nguyên mỹ thực, Bùi Diệp vẫn không cách nào tha thứ hành vi của nó.
Trắng trợn chui vào khe hở của cô, sao có thể nhẫn! ! !
"Thái Hạo, tình huống căn cứ thế nào?"
Ba giây sau, cô nói: "Thái Hạo, liên hệ Hướng Thụy Quân!"
Quần chúng ăn dưa căn cứ YY cũng tưởng là sao băng phổ thông, bao quát nhóm người Liễu Diệp Tiên.
"Nghe nói mỗi ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm sẽ đại biểu trên mặt đất có người tạ thế..."
Đó là lí do giải thích lãng mạn.
Hướng Thụy Quân lạnh lùng chế nhạo.
"Nếu truyền thuyết mưa sao băng là thật, đêm tận thế vừa bộc phát, trái đất còn chả bị thiên thạch nện chết?"
Một đêm kia khiến dân số toàn cầu giảm mạnh hơn phân nửa.
Hơn ba tỷ mưa sao băng lỡ mà có rơi xuống trái đất, hành tinh nào chịu nổi?
"Lời đồn lừa gạt trẻ ba tuổi, chị cũng tin."
Hướng Thụy Quân sớm không phải nhóc ba tuổi xem thấu hết thảy.
Liễu Diệp Tiên than nhẹ.
"Thụy Quân, em đúng là không biết lãng mạn tí nào."
Hướng Thụy Quân cười lạnh.
"Tôi cũng không muốn loại lãng mạn buồn cười này."
Hai chị em cạnh nhau, hai bên ban công thì ngồi Tề Thiên Thạc và Tuân Minh Viễn.
Bốn người đang ăn dưa.
Không phải chủng loại dưa hóng chuyện, mà là dưa hấu chân chính.
Liễu Diệp Tiên không giải thích mấy quả dưa hấu hùng hậu linh khí từ đâu đến, Tuân Minh Viễn cũng không hỏi nhiều.
Bốn người cứ như vậy ngồi tại ban công bưng dưa hấu gặm, hưởng thụ gió đêm mát mẻ.
Liễu Diệp Tiên phút chốc nói: "Tiểu Tú còn chưa trở lại."
"Cậu ấy là plugin, chiến tra cặn bã như chị còn lo lắng cậu ta? Ai cho chị dũng khí?" Hướng Thụy Quân hận không thể đảo mắt trắng quá đỉnh đầu, cô nắm thìa múc mạnh một khối thịt dưa hấu lớn tươi ngon tản mùi thơm nhét vào miệng, cắn một cái nước lan tràn.
Vừa nghĩ tới rạng sáng plugin còn ở bên ngoài bôn ba lao lực, mà cô lại ngồi ăn dưa hấu, tâm tình bỗng thăng bằng.
Đúng vậy, cô đang cười trên nỗi đau của người khác.
"Oa —— Hôm nay là mưa sao băng sao?"
Liễu Diệp Tiên ồ lên một tiếng.
Hướng Thụy Quân ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy chân trời lại xuất hiện mấy trăm ngôi sao băng kéo vệt trắng thật dài.
Vị trí sao băng rơi gần bọn họ.
"Không phải sao băng!"
Sao băng nhà ai sẽ kéo cái đuôi dài chói mắt như thế?
Thay vì nói sao băng, chẳng bằng nói là viên phấn trắng vạch trên bảng đen một đường thật dài.
Chỉ vài hơi thở, vệt trắng từ ban đầu một hai vệt tăng trưởng hơn mười vệt mấy chục vệt, trên trăm vệt...
Đường vân trắng giăng khắp nơi, hình thành một mảnh lưới to lớn nửa hình tròn!
"Xảy ra chuyện!"
Sắc mặt Hướng Thụy Quân trắng bệch.
Lúc này, bên tai cô xuất hiện giọng Thái Hạo.
"Người sống sót Tiểu Tú yêu cầu liên hệ với bạn."
Hướng Thụy Quân dùng dây thanh run rẩy chính bản thân cũng chưa phát giác nói: "Chấp nhận!"