Thẻ bài này của Mẫu Đơn tú trang vừa treo lên, tức thì hấp dẫn được rất nhiều khách tới.

Tuy là mới mở nhưng quy mô lớn, mẫu hàng mới lạ, giá cả còn tốt hơn trên thị trường.

Đâu giống cửa hàng cũ như ở Phù Dung tú trang, ngần ấy năm là danh tiếng tốt nhưng tốc độ cập nhật mẫu mới không nhanh bằng, ở huyện bé xíu này, như vậy đã mất đi thời cơ rồi. Hiện tại, mỗi tháng ở Mẫu Đơn tú trang đều có rất nhiều mẫu mới, Phù Dung tú trang sớm đã không bằng.

Có khách cũ tới hỏi thăm Niên chưởng quầy, hỏi thăm: “Đối diện cạnh tranh như vậy, sao nhà ông không giảm giá”.

Niên chưởng quầy có khổ không thể nói, chỉ có thể đáp: “Chỗ cung hàng cho Phù Dung tú trang ra giá cao, lợi nhuận đã ít. Nay còn giảm giá thì sao được”.

Đối phương nghe xong khẳng định không tin, đồ của Phù Dung tú trang không phải khó tìm, mẫu hàng cũng chẳng khác Mẫu Đơn tú trang là bao. Sao ông không có biện pháp giảm cho được? Chẳng lẽ tú phường chỉ cung cấp cho một mình Phù Dung tú trang.

Khách hàng không biết chân tướng cứ nghĩ như vậy.

Mẫu Đơn tú trang vốn là của Sở Hạc Tường, trưởng tử đích tôn của Sở gia, thương nhân lăn lộn nhiều năm, có bản lĩnh ép được giá của đối phương thì cũng sẽ tìm được cách nâng giá cung hàng của Phù Dung tú trang lên.

Mấy nhà tú phường cung hàng cho Phù Dung tú trang ban đầu cũng thấp thỏm, dù sao Phù Dung tú trang cũng là khách hàng lớn, nếu đắc tội thì nhà mình chỉ thiệt chứ không hơn.

Sở Hạc Tường nói họ đừng lo lắng, nếu có chuyện, hắn lật Mẫu Đơn tú trang ra gánh.

Mấy lão bản của tú phường kia cũng nghĩ, Sở Hạc Vinh không có bản lĩnh ai cũng biết, Phù Dung tú trang mấy năm nay đều đi xuống dốc, hàng hóa lấy về ngày càng ít, cũng không biết năm nào sẽ bị phá sản. Vẫn là Sở Hạc Tường đáng tin hơn một chút, hắn khẳng định có thể phát triển tú phường, tuy rằng bán cho hắn thấp hơn thị trường một chút nhưng về lâu về dài, cũng sẽ không lỗ, ngược lại sẽ kiếm được nhiều hơn. Sau đó bọn họ cũng trả giá.

Việc phát triển sau này đúng là bị Sở Hạc Tường nói trúng rồi, Phù Dung tú trang tức giận nhưng những người phía dưới chỉ có thể lo lắng suông, Sở Hạc Vinh làm chủ nhân còn chưa vội, hơn nữa, hắn cũng không có bản lĩnh tìm người mới hợp tác, chỉ có thể cắn răng mà nhận, lấy hàng từ bọn họ, chỉ là càng ngày càng ít.

Bọn họ cũng đủ nhẫn tâm, nghĩ tới thuyền nát cũng có ba phần đinh*, lại áp bức Phù Dung tú trang một phen, bức tới đóng cửa thì thôi, gần đây nhất, đồ thêu bán cho Phù Dung tú trang đã đong đi đếm lại, đã cao hơn giá thị trường gấp ba lần, thậm chí còn muốn tăng lên bốn lần.

*Thuyền nát còn có ba phần đinh, ý chỉ đồ vứt đi còn có chỗ tận dụng được

May mắn, lúc này xưởng nhỏ của Khương Đào đã được thành lập.

Niên chưởng quầy thấy cửa hàng đối diện náo nhiệt hơn xưa cũng không nóng nảy, trước sai người mang đồ thêu này đi, cái làm bàn bình thì làm bàn bình, cái nên chế tác thêm thì chế tác thêm, sau đó chính ông cũng không nhàn rỗi, thức trắng một đêm, nghĩ thông suốt cái Khương Đào nói là “đẩy mạnh tiêu thụ”, cũng treo một tấm thẻ lên, ngày hôm sau dựng ở cửa.

“Tác phẩm mới, giá ưu đãi chỉ hai đồng”, tấm thẻ vừa treo được ba mươi phút, cửa Phù Dung tú trang xém tí nữa bị đạp đổ.

Nói giỡn, Phù Dung tú trang bán đồ thêu, rẻ nhất cũng là hai lượng, bán hai đồng bạc chẳng phải là giảm hết chín thành rồi sao?

Hơn nữa, giá cả này vô cùng vừa phải, làm tạp ở trong thành một tháng cũng có hơn ba bốn đồng bạc, ai cũng mua được!

Bọn tiểu nhị bị lượng khác khổng lồ dọa sợ, vẫn là Niên chưởng quầy gặp nguy không loạn, giới thiệu với mọi người: “Tác phẩm mới bên này, mới mọi người theo ta”.

Sau đó mọi người được dẫn tới một gian trống, trên bàn đều là đồ thêu chữ thập.

Bảng giá cũng làm xong, đặt ngay cạnh đồ thêu.

Là chủ ý Khương Đào nói cho ông.

Bởi vì đối với bá tánh bình thường mà nói, đồ thêu là hàng xa xỉ, một ít khách không dư dả sẽ không mua, trong lòng không biết sẽ rất sợ hãi, sợ sẽ có chuyện mình hỏi xong giá rồi trên người lại không đủ tiền mua sẽ rất quẫn bách, còn có một ít người nhà nông, cũng sẽ cảm thấy buôn bán ăn gian, cho rằng họ nâng giá, nói năng lung tung.

Niêm yết giá rõ ràng như vậy, ai cũng không cần lo lắng, xem thích vừa lòng thì bỏ tiền mua, mua xong chạy lấy người.

Đừng nhìn những đồ thêu này trong mắt Sở Hạc Vinh chỉ là “thô ráp”, nhưng trong mắt bá tánh bình thường, muôn hoa ngàn cánh hệt như tranh tết, nhìn thấy vui mừng hoan hỉ.

Cũng có người mua đồ thêu trước đó, không hài lòng mà nói: “Chưởng quầy, đồ thêu này chất lượng không tốt! Nhà ngươi muốn đóng cửa sao? Thứ tiện phẩm vậy cũng bán được!”.

Niên chưởng quầy vui tươi hớn hở không giận, sai tiểu nhị đem đồ Khương Đào tới.

Hai phong cách thêu khác nhau, hệt như một cái trên trời một cái dưới đất vậy, căn bản không thể so cùng.

Chờ mọi người đều thấy rõ, Niên chưởng quầy mới nói: “Tuy vậy phẩm chất và giá cả bất đồng, vị khách này muốn mua đồ tốt hơn có thể sang quầy bên cạnh mua, khăn mười lượng một cái”. 

Vị kia cũng không phải thật sự có tiền, vừa nghe thấy giá là mười lượng lập tức im miệng.

Những người khác nghe được lời của Niên chưởng quầy, hai loại đồ thêu một là mười lượng, một là hai đồng, trình độ đẹp là vô cùng đẹp và đẹp, giá cả chênh nhau không biết bao nhiêu lần, không mua là đồ ngốc!

“Ta muốn một bàn bình, đúng lúc tháng sau cô nương nhà ta thành thân, bỏ vào của hồi môn cũng đẹp”.

“Ta cũng muốn một cái, tức phụ ta rất thích mấy đồ  này”.

“Cho ta một cái nữa, tháng sau mừng thọ nương ta, ta mang đi làm thọ lễ”.

Bàn bình hai đồng đã mở ra thị trường. Loại kích cỡ này là Vương thị và Lý thị mới bắt đầu đã làm nên số lượng nhiều nhất, tổng cộng có mười lăm cái.

Cơ hồ là nháy mắt cái bán hết sạch.

Niên chưởng quầy lập tức đẩy mạnh tiêu thụ ôm gối ôm tới, mở một đầu gối để mọi người thấy được bông trắng muốt bên trong.

Gối ôm lúc này còn khá hiếm vì bông mềm chưa được mở rộng, mọi người đều ngồi ghế cứng, nhiều chút thì trên thêm tấm đệm, không cần gối.

Nhưng các bá tánh tuy rằng không biết cái gối ôm này dùng sao nhưng mọi người nghĩ đơn giản, hoa văn trên gối còn nhiều hơn trên bàn bình, bên trong còn nhét bông. Ngay cả không dùng thì bỏ bông ra nhét thứ khác vào, treo lên thưởng thức, cũng không tệ!

Hơn nữa, lúc mua bàn bình là bán cháy hàng, mọi người đều bị loại không khí này lây nhiễm, một hai tranh cướp bỏ tiền.

Rất mau, tám cái gối ôm cũng bán hết.

Chỉ còn một bức bách hoa dài hai thước, rộng một thước tên “Gia trạch bình an”. Khương Đào nói là bảy tám đồng nhưng kỳ thật nàng chưa tính tiền khung gỗ nên thêm một ít tiền, để Niên chưởng quầy tự định giá.

Đây là Lý thị sau khi thuần thục thêu chữ thập, hừng đông đã tới chỗ Khương Đào làm, thêu tới khi trời tối, với căn cơ đã thêu thùa nhiều năm, lại được Khương Đào chỉ điểm, ước chừng phải ba ngày mới thêu xong.

Giá một lượng bạc đối với bá tánh bình thường không rẻ, bằng hai tháng tiền công rồi.

Niên chưởng quầy cũng không trông đợi hôm nay sẽ bán được, nghĩ dù sao cũng đã chào hàng xong, bỏ tiền trong tiệm ra treo lên làm chiêu bài.

Người xếp phía trước còn chưa muốn đi, muốn nhìn ít đồ khác, người xếp phía sau đã vội muốn chết, chỉ là Niên chưởng quầy lại quay đầu xin lỗi mọi người, “Hàng hôm nay đã bán hết rồi, mời các vị lần sau lại tới”.

Trong đám người phát ra từng tiếng thở dài, có người vội vàng nói; “Chưởng quầy sẽ không giống lúc trước một hai tháng mới có hàng mới đi”.

Niên chưởng quầy lập tức đáp: “Hiện tại tú trang chúng ta hợp tác với tú phường mới, cung hàng cực nhanh, mười ngày sau sẽ có hàng mới”.

Lúc này mọi người mới cao hứng, âm thầm ghi nhớ ngày ấy nhất định phải mua được!

Đồ thêu chữ thập này vừa mới mở hàng đã bán hết, tổng cộng tốn chưa đầy nửa canh giờ. Khương Đào nói những thủ đoạn tiêu thụ căn bản còn chưa kịp dùng.

Mà trong khoảng thời gian này, không ít người ra đường hoặc là vốn muốn tới Mẫu Đơn tú trang mua đồ cũng bị hấp dẫn tới, dò hỏi có chuyện gì xảy ra.

Dân ở huyện này chất phác, nếu hỏi, khẳng định có người đáp.

Người có vận khí tốt, đoạt được trước, mua được bàn bình hay gối ôm không có vội vã rời đi sẽ cho người sau xem.

Vì thế lại kéo được một đám người hối hận không tới sớm một chút, nhớ kỹ thời gian lần sau mở bán.

Đương nhiên cũng có những khác không lo vấn đề tiền bạc đi tới, do quá náo nhiệt, biết được những đồ thêu đó chẳng qua chỉ là bình thường, cũng chướng mắt, nghĩ chẳng lẽ Phù Dung tú trang sắp không xong rồi nên bắt đầu đi theo tuyến bình dân? Chính mình tới mua đồ có thể hạ thấp thân phận hay không?

Lúc này tiểu nhị sẽ trình đồ thêu của Khương Đào lên. 

Hiện tại, Khương Đào không hề giấu dốt, những đồ thêu ra tuyệt đối không kém so với tú nương ở kinh thành.

Nhìn đồ thêu như vậy, ai nói Phù Dung tú trang sắp không xong? Người ta là thay đổi phương pháp, cao cấp thì càng cao hơn, thêm cái là chào mời thêm bá tánh bình thường thôi.

Tuy giá mười lượng không rẻ nhưng khách bị hút tới không ít, sáng sớm cũng chỉ bán được một cái.

Chờ tới trưa, người xem náo nhiệt, dò hỏi dần tản đi, Niên chưởng quầy vui sướng không nhịn được, sau bảo tiểu nhị trông cửa hàng, chính mình chạy đi báo tin vui cho Khương Đào.

Mà bên hẻm Trà Hồ, Khương Đào vẫn như cũ không nhanh không chậm mà làm việc nhưng tiến độ của Lý thị và Vương thị lại chậm hơn nhiều, hai người đều có chút thất thần.

Rốt cuộc các nàng cũng chưa bán đồ mình thêu bao giờ, trong lòng không tin tưởng, sợ bán không tốt ảnh hưởng tới Khương Đào.

Tuy vậy Niên chưởng quầy rất nhanh đã tới, thấy Khương Đào cười nói: “Ta trước chúc mừng ngài! Những đồ thêu đã định giá kia đều đã bán hết rồi!”.

Tốc độ này nhanh hơn Khương Đào nghĩ nhiều nhưng cũng không ngoài ý muốn nên Khương Đào không quá kinh ngạc.

Nhưng là Vương thị và Lý thị trực tiếp ngây ngẩn cả người. Các nàng không nghe lầm chứ? Hai mươi đồ thêu, mới nửa buổi sáng đã bán hết rồi?

Lời của editor: Phát hiện bản thân rất thích edit mấy chương lật kèo như này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play