Thẩm Thời Ân đoán, dưới tình huống như vậy, Khương Đào hẳn là sẽ thẹn thùng, sau đó đỏ mặt cúi đầu, rũ mắt không dám nhìn hắn…. Ít nhất là hắn biết nữ tử sẽ như vậy, năm đó trưởng tỷ hắn cũng có một bộ dáng như vậy trước mặt tỷ phu.

Nhưng hiện thực lại trái ngược hoàn toàn so vơi dự đoán của hắn. Đúng là mặt Khương Đào đỏ lên nhưng nàng lại rất thoải mái ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt của hắn đáp: “Huynh nói không sai”. Sau đó ánh mắt lại lướt một vòng từ trán xuống, lướt qua mũi, môi, miệng rồi lại nói: “Ai bảo phu quân tương lai của muội sinh ra lại đẹp như vậy chứ?”.

Hai người cách nhau rất gần, cảm nhận được cả hô hấp của đối phương, giờ ngược lại là Thẩm Thời Ân ngại ngùng, giống như hắn mới là người bị đùa giỡn vậy, rũ đôi mắt xuống: “Đang nói chính là chuyện muội ăn giấm, sao lại đảo tới đầu huynh rồi”.

Khương Đào đáp sao lại không liên quan tới huynh chứ?

“Nếu tướng mạo không tốt mà cứu người, đối phương sẽ chỉ nói ‘đại ân đại đức của tráng sĩ, tiểu nữ tử không có gì báo đáp, kiếp sau chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho ngài’ mà tướng mạo tốt như Thẩm Nhị ca đây thì vế sau sẽ được đổi thành ‘chỉ có thể lấy thân báo đáp’”.

Thẩm Thời Ân bị lý do thoái thác này của nàng chọc cười rồi, nói: “Nàng lấy đâu ra lời ngụy biện như vậy?”.

Khương Đào cong cong khóe môi không đáp, còn xem ở đâu nữa, đương nhiên là phim truyền hình hiện đại rồi!

Thẩm Thời Ân cười cười hỏi nàng: “Vậy lúc ấy muội nói động lòng với huynh, chẳng lẽ cũng là vì chịu ơn của huynh, sau thấy tướng mạo không tồi nên mới muốn lấy thân báo đáp sao?”.

Đây lại là một hiểu lầm, lúc ấy đúng là nàng chỉ có ấn tượng tốt với hắn nhưng chủ yếu vẫn để ngăn người nhà tùy tiện làm mai người khác cho mình, nào nghĩ được hắn chính là người tới xem mắt, lại còn đúng lúc bị hắn nghe được.

Nhưng cũng bởi vì hiểu lầm này mà hai bọn họ mới đính hôn được.

Khương Đào cảm thấy đây là một hiểu lầm tốt đẹp nên không nghĩ giải thích làm gì.

“Khụ khụ” Khương Dương đánh tiếng từ ngoài phòng đi vào.

Hắn ho xong đưa mắt nhìn hai người họ đang ngồi quá gần, mày cũng nhăn cả lại.

Khương Đào thấy hắn liền vẫy vẫy tay, nói đệ tới vừa đúng lúc, ta có chuyện nói với hai người.

Khương Dương thẫm nghĩ đúng là vừa đúng lúc, bằng không hắn tới chậm thêm chút nữa, hai người bọn họ chắc chắn lại làm dăm ba cái chuyện ân ái.

Khương Dương ngồi xuống xong, Khương Đào thu hồi ý cười, nghiêm túc nhìn về Thẩm Thời Ân: “Có hai việc muốn nhờ Thẩm Nhị ca hỗ trợ”.

“Muội sao lại khách khí như vậy, không phải lo lắng …”. Vì còn Khương Dương ở đây nên hắn nuốt nửa câu “dù sao chúng ta cũng sắp là người một nhà” xuống bụng.

“Cuối tháng giêng sẽ là hôn kỳ của chúng ta, ăn tết xong mọi người chắc chắn sẽ bận rộn hơn rất nhiều, chỗ ở trong thành cũng nên sớm chuẩn bị thôi”.

Thẩm Thời Ân gật đầu, lại nghe nàng nói tiếp: “Con lợn rừng lúc ấy huynh mang tới bán được hai trăm lượng, chúng ta được chia một trăm lượng. A Dương mua cho muội vài thứ, cũng chỉ bớt đi mười lượng. Chúng ta không tiện vào thành xem xét nên đành làm phiền Thẩm Nhị ca tìm chỗ ở trước”.

Thẩm Thời Ân lắc đầu, đây sao có thể là phiền toái được, vốn đây là việc hắn nên làm, kể cả Khương Đào không nhờ thì hắn cũng sẽ làm.

Tuy vậy, hắn không chịu nhận ngân phiếu Khương Dương đưa, nói: “Đây vốn là sính lễ của muội, nhà ở nên là huynh chuẩn bị nên huynh sẽ không nhận”.

Chưa cần Khương Đào nói, Khương Dương cũng đã khuyên: “Nhị ca cứ nhận đi, giữa chúng ta không cần so đo nhiều như vậy. Nếu huynh không làm như thế, ngược lại đệ và A Lâm cũng rất ngại”.

Khương Đào biết võ nghệ của hắn lợi hại, sợ hắn vì kiếm tiền mà lại đi săn thú, nguy hiểm như vậy nên cũng muốn giúp đỡ phần nào.

Sau đó, Thẩm Thời Ân mới nhận lấy năm mươi lượng ngân phiếu, nói nếu không đủ hắn sẽ nghĩ cách.

“Còn chuyện thứ hai?",

Khương Đào nói cái thứ hai phiền phức hơn một chút, sau đó nàng đè thấp giọng nói cụ thể đầu đuôi.

Một lúc lâu sau, Thẩm Thời Ân gật đầu: “Được, việc này cũng không có khó khăn gì”.

Hắn vẫn như cũ không hỏi nguyên do, loại tín nhiệm như vậy khiến Khương Đào cảm thấy rất hưởng thụ, ngay cả Khương Dương cũng thiếu đi chút phòng bị, lại nhiều thêm sự  tán thưởng.

Ba người nói chuyện một lúc, tiểu Khương Lâm đốt xong pháo trúc bên ngoài chạy vào phòng.

Nhìn thấy Thẩm Thời Ân, Khương Lâm kích động kêu một tiếng, như kẹo cao su dính lấy người Thẩm Thời Ân: “Sao tỷ phu lại tới đây? Có phải tới thăm tỷ tỷ của đệ hay không?”. Lại nhanh nhẹn hỏi: “Tỷ phu có thể dạy đệ luyện võ được không? Đệ cũng muốn lợi hại như huynh vậy”.

Tuy Thẩm Thời Ân chưa từng chơi với trẻ con nhưng A Lâm một tiếng tỷ phu, hai tiếng tỷ phu làm hắn rất hưởng thụ, thời điểm nói chuyện rất ôn nhu, lập tức bảo đảm với hắn rằng sau này chỉ cần đệ muốn học thì ta sẽ dạy.

Miệng của tiểu Khương Lâm cũng rất ngọt, “Tỷ phu tốt nhất trên đời”, “Huynh chính là thần tiên hạ phàm”, những kiểu lời như rót mật vào tai vậy.

Một lớn một nhỏ ghé đầu nói chuyện một lúc, Khương Lâm đột nhiên có chút ngượng ngùng hỏi: “Tỷ phu có thể… có thể dắt ta ra ngoài chơi được không?”.

Khương Dương thấy hắn làm càn liền mở miệng nói: “Thẩm nhị ca tới nhà chúng ta làm khách, đệ không nên quấn lấy huynh ấy như vậy”.

Khương Lâm cũng thấy hơi ngượng, nhỏ giọng giải thích: “Bởi vì khi cha còn sống, cha cũng sẽ ôm đệ đi chơi. Vừa rồi khi đệ đốt pháo với Khương Kiệt ở trong sân, nhị thúc ôm hắn ra ngoài chơi, hắn còn đắc ý nhướng mày với đệ. Đệ.. đệ…”.

Hóa ra là nhớ cha.

Khương Dương nghe thấy thằng bé nói xong trong lòng cũng trầm xuống.

Lúc này Khương Đào mới đứng dậy cầm giẻ lau, “Tỷ muốn làm việc, tất cả đi ra ngoài chơi đi, đừng ở đây quấy rầy tỷ”.

Thẩm Thời Ân không nói câu nào, liền nhấc bổng Khương Lâm ngồi trên vai hắn.

Khương Lâm vui sướng hét một tiếng, tay ôm cổ Thẩm Thời Ân, miệng còn không quên chế nhạo Khương Dương, “Đáng tiếc ca ca quá lớn rồi, không thể ngồi trên vai tỷ phu được”.

“Ai muốn chứ” Khương Dương lại hờn dỗi.

Khương Lâm như thật mà vỗ vỗ vai Thẩm Thời Ân, giục hắn ra ngoài.

Khương Đào cũng đẩy Khương Dương đi, nói đệ cũng cả ngày chỉ biết ngồi đọc sách ở trong phòng, nay cũng ra ngoài đi mau đi đi.

Khương Dương lúc này mới “đệ sẽ cố” mà đuổi theo.

Khương Đào cười cười nhìn theo bóng dáng bọn họ.

Qua một lúc, lão thái thái tới gọi Khương Đào, nói gia gia nói nếu hôm nay cháu rể cũng tới rồi thì con xuống bếp cùng làm cơm tất niên đi. Để hắn nếm thử tay nghề của con.

Thường ở Khương gia, việc nội trợ sẽ do lão thái thái chỉ đạo hai người con dâu.

Tuy rằng việc nhà bếp không tính nhẹ nhàng nhưng Triệu thị cùng Chu thị cũng không muốn làm khó Khương Đào. Không phải họ nổi lòng tốt hay không muốn thấy Khương Đào làm việc, mà là đồ ăn ở nhà bếp nhiều, canh cũng nhiều, chị em dâu hai người thường lấy một vài thứ mang về cho hài tử nhà mình ăn. Các nàng không hề muốn phân chia cái gì cho Khương Đào cả.

Hiện tại lão thái thái đặc biệt tới gọi, Khương Đào liền thả giẻ lau, đi theo bà ấy xuống nhà bếp.

Triệu thị và Chu thị đang chuẩn bị cơm tất niên, lúc thấy Khương Đào mặt liền đen đi vài phần.

Khương Đào giả vờ nhìn không thấy, cười cười chào hai người.

Lão thái thái nói thỏ của cháu rể đã làm sạch rồi, con làm cái này đi.

Khương Đào nào dám nhận, nàng trước nay làm gì có học cái gì, ba đời cũng chưa xuống nhà bếp được mấy lần. Hơn nữa, bản  lĩnh lớn nhất của nguyên thân chính là nhóm lửa, thêm củi, còn lại nàng đều không biết làm cái gì.

“Thỏ hoang khó nấu, con vẫn nên đi làm trứng gà chiên thôi”.

Nông thôn cũng không thấy có ớt cay, cà chua nhưng cũng có mấy loại rau như hành lá các thứ. Khương Đào định làm hành là xào với trứng gà.

Lão thái thái cũng biết khi con dâu còn sống cũng sẽ coi đứa con gái này như bảo bối mà không để nàng làm việc gì, cũng không làm khó nàng, nói con làm đi.

Khương Đào vén tay áo, rửa sạch tay, cầm mỡ đổ vào chảo, sau mới nhớ ra chưa đánh trứng, cầm đũa luống cuống đánh trứng.

Triệu thị và Chu thị khoang tay đứng cạnh chê cười nàng, nha đầu này từ sau khi khỏi bệnh cứ như một con người khác, sau khi phân gia các nàng mới biết hóa ra nha đầu này khi còn ở miếu hoang, nằm mộng học thêu với tiên nhân, đồ thêu bán được không ít tiền. Nếu không phải nàng nấu ăn vụng về như hiện tại, các nàng sẽ thật sự nghĩ rằng nàng đúng thật là được tiên nhân chiếu cố, trở nên giỏi hơn trước kia đấy.

Sau Chu thị chơi xấu, thừa dịp Khương Đào đang quay người, đổ một đống đường. Lại chờ khi nàng chuẩn bị dọn ra đĩa, Triệu thị cũng thả thêm một thìa to muối vào.

Vì thế, Khương Đào vốn định làm một đĩa trứng gà xào, hiện giờ thì nhìn không ra cái đĩa này là cái gì.

Khương Đào nhíu mày định nếm thử, Triệu thị và Chu thị thúc giục nàng mang qua, nói: “Trứng gà này ngon không cần hỏi, chỉ là hơi chín quá thôi, đồ ăn tất niên hôm nay cũng rất nhiều, có một cái đĩa như vậy không ai để ý tới đâu. Việc của chúng ta còn rất nhiều, ngươi đừng đứng đây cản trở nữa".

Đúng lúc ấy, vang lên tiếng hét của Khương Lâm ở bên ngoài, Khương Đào cũng không rảnh lo đĩa trứng nưa, chạy ra ngoài xem thử.

Thấy trong viện, Thẩm Thời Ân để Khương Lâm ngồi trên vai, oắt con đấy lại còn thật thà chơi, chuẩn bị đốt pháo.

Đốt trên mặt đất cũng là đốt, không cần cao như vậy. Nhưng pháo trong viện rõ ràng bị treo lên chỗ cao, ngay nóc nhà, chỉ thấp hơn mái hiên một chút.

Khương Đào cảm thấy rất kỳ lạ, chỉ thấy Khương Lâm cười cười vẫy tay với nàng: “Tỷ tỷ mau tới xem, Khương Kiệt cố ý bảo Nhị bá bắc thang treo pháo cao như vậy, không cho đệ đốt. Chỉ là treo cao quá, Nhị bá bế hắn cũng không đốt được, chỉ có thể để một mình đệ đốt”.

Bên cạnh Khương Kiệt đang được Khương Nhị bế, nghe xong lời này tức tới mức nhăn cả mặt lại, tức giận đấm bả vai cha hắn.

Loại pháo lớn này ở Khương gia rất hiếm bởi một năm cũng không có mấy dịp để đốt. Những năm vừa rồi đều là tiểu thúc bế Khương Lâm, năm nay tiểu thúc không còn nữa, hắn cố ý bảo cha hắn treo pháo lên cao, không nghĩ tới cao hơn đầu vậy vẫn chỉ có lợi cho Khương Lâm.

Lúc này, lão thái gia nói đã tới giờ rồi, có thể đốt pháo, liền đưa dây cho Khương Lâm.

Đừng nhìn Khương Lâm tuổi còn nhỏ, đốt pháo rất quen tay, không hoảng hốt đốt kíp nổ, sau đó thúc giục Thẩm Thời Ân mau chạy.

Thẩm Thời Ân bế hắn xuống, ngay khi tiếng pháo thứ nhất vang lên cũng đã lui ra xa.

Khương Lâm cười vui sướng hơn bất kì lúc nào khác, không ngừng vui vẻ nhảy nhót.

Khương Đào cầm khăn tới cho Thẩm Thời Ân, để hắn lau mồ hôi, nói huynh không cần chiều tiểu tử này như vậy, nó nhìn rất ngoan nhưng cũng rất tinh ranh, sau không có việc gì lại quấn lấy huynh.

Thẩm Thời Ân không để bụng cười cười, lại để Khương Lâm ngồi lên đầu vai khác. Chỉ nói một câu chắc là: “Cầu vồng thí* của Khương Lâm lại bắt đầu thổi mạnh rồi”. 

*Thải hồng thí (dịch thô ra là rắm cầu vồng, ý chỉ sự yêu thích của Thẩm Thời Ân với Khương Lâm, dù có đánh rắm cũng là cầu vồng).

Chờ đốt pháo xong, lão thái gia bảo mọi người vào nhà dùng cơm.

Khương Đào bế Khương Lâm từ trên vai Thẩm Thời Ân xuống, oắt con này xuống đất rồi còn lưu luyến nhìn bả vai hắn không rời. Khương Đào vừa dắt hắn vào nhà vừa cười nói: “Đệ không được như vậy nữa, ngồi cũng ngồi rồi, sao còn dẫm lên vai người ta như vậy? Tảng thịt như đệ dẫm đau huynh ấy làm sao bây giời?”.

Khương lão thái gia thấy Thẩm Thời Ân và Khương Lâm chơi với nhau cũng rất hài lòng, vừa đi vào nhà chính vừa nói với hắn: “Mới vừa rồi, ta sai A Đào vào bếp tự mình làm đồ cho cháu, cháu mau vào nếm thử".

Nói một lúc, mọi người cũng vào tới nhà chính, sau đó Khương Đào và Khương lão thái gia cùng cười rất khó coi.

Chỉ thấy trên bàn có rất nhiều thức ăn phong phú lại có một đĩa trứng gà xào không hợp mắt.

Nó rất đặc biệt, đặc biệt đen, lập tức trở thành thứ đập vào mắt người ta đầu tiên, lúc này những món khác như làm nền cho nó vậy.

Lời của tác giả; Lần đầu tiên viết nữ chủ không biết nấu ăn, không hiểu sao có chút kích động.

Qua chương thì sẽ qua năm mới, chuẩn bị thành thân rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play