Thẩm Thời Ân chân trước vừa tách khỏi Khương Đào sau lưng liền thấy Tiêu Thế Nam đi tới.

Mặt Tiêu Thế Nam đỏ bừng, vẻ mặt u oán nhìn hắn: “Nhị ca, huynh có phải mặc kệ đệ hay không?”.

Khi hắn nói chuyện là một mùi rượu nồng nặc bay tới, xưa nay hắn không uống rượu, bộ dáng này vừa nhìn liền biết uống nhiều tới ngốc rồi.

Thẩm Thời Ân duỗi tay sờ trán hắn, “Sao đang yên đang lành mà uống nhiều rượu vậy?”.

Tiêu Thế Nam tiếp tục trầm mặt nói: “Huynh đi theo Khương lão thái gia nơi nơi kính rượu, Toàn ca cùng mấy người khác giúp chúng ta nâng lợn tới đây không tìm thấy huynh, tự nhiên rót rượu cho đệ. Mới vừa thấy huynh ở bên này đệ còn tưởng huynh nhớ đệ, hóa ra là huynh tới tìm cô nương Khương gia”.

Thẩm Thời Ân ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ sờ mũi.

“Nhị ca sao sẽ mặc kệ đệ chứ, đệ suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế. Chỉ là hôm nay ở nhà người khác, khách tới theo chủ. Đệ về bàn trước đi, huynh một lát nữa sẽ qua”.

Tiêu Thế Nam “a” một tiếng, sau lại nhìn thấy Thẩm Thời Ân về chỗ của Khương lão thái gia.

Trong lòng Tiêu Thế Nam rất hụt hẫng, hắn và biểu ca sống nương tựa nhau ba năm. Tuy rằng việc biểu ca kết hôn là hắn quạt gió góp lửa nhưng hiện tại, nhìn biểu ca trong mắt dường như không có hắn, trong lòng hắn liền ê ẩm. Cũng không phải khó chịu, thật giống như khi còn nhỏ, nương hắn cho hắn thêm một đệ đệ, lực chú ý đều đặt hết trên người đệ ấy, trong lòng hắn chính là chua xót như vậy.

“Tiểu Nam, sao lại tới nơi này?”. Triệu Đại Toàn cười ha ha mà tới bắt người, “Các huynh đệ còn chưa uống đủ đâu”.

Tiêu Thế Nam có chút chán nản lên tiếng, trở về cùng với hắn.

Triệu Đại Toàn thấy hắn buồn buồn, có chút không thích hợp, hỏi hắn làm sao.

Tiêu Thế Nam không biết nói như thế nào, ậm ừ một lúc lâu sau mới nói: “Đệ cảm thấy nhị ca ta khả năng là cưới tức phụ xong liền mặc kệ ta…”.

Triệu Đại Toàn không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, cười ha hả rồi lại bá vai hắn, nói: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ca ca ngươi mấy năm nay đối đãi với ngươi ra sao ta đều nhìn thấy. Ngươi lúc mới tới thực sự là ốm yếu quá mức, nâng có hai cục đá mà cũng để trẹo vai, ca ngươi biết hôm sau liền đi săn lợn rừng, đưa cho người trông coi, ôm hết việc của ngươi về bản thân mình”.

Hắn không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới Tiêu Thế Nam còn héo hơn. 

Biểu ca đúng thực đã vì hắn mà săn lợn rừng nhưng cũng chỉ là một con lợn rừng bình thường, một trăm cân hơn thôi. Dựa vào võ nghệ của biểu ca hắn, nửa canh giờ liền chế phục được con lợn rừng con ấy rồi. Mà con lợn hôm nay hắn mang tới Khương gia lại không giống, quả thực là tổ tông của của con heo con kia.

Là biểu ca hắn sau khi viết hôn thư xong ở Khương gia liền tới mỏ đá xin nghỉ, đi rất xa, tốn một ngày một đêm mới bắt được.

Hơn nữa hắn còn nghe nói vì để lợn rừng không quá nhiều vết thương dẫn tới máu me kinh hách mọi người, biểu cả hắn không hề dùng vũ khí gì cả, chính là dựa vào thể lực mà triền đấu với nó, đợi con lợn rừng kia mệt tới hôn mê, mới trói nó lại, quay lại mỏ đá tìm người tới khiêng giúp.

Đây cũng là chênh lệch a…

“Được rồi, hôm nay là ngày lành của ca ca ngươi, không nên ủ rũ như vậy. Ca ngươi đúng thật là nên đặt tức phụ ở vị trí số một nhưng nói huynh trưởng như cha, đại tẩu như mẹ. Sau này tẩu tử ngươi thương ngươi còn không được sao?”.

Men rượu trong người Tiêu Thế Nam bắt đầu khiến hắn choáng hơn. Hắn miên man mà nghĩ, tẩu tử có thể đối tốt với hắn thật sao?

…..

Thẩm Thời Ân trở lại bên người Khương lão thái gia, Khương Bách đang giúp lão thái gia kính rượu.

Nhưng bất kể là uống với ai thì bình rượu trên tay trước sau không đổi, cũng không rót rượu ra từ bên trong.

Nếu không phải Khương Đào nhắc tới, có lẽ hắn cũng sẽ không phát hiện Khương Bách không thích hợp.

Thẩm Thời Ân bất động thanh sắc mà gia nhập hàng ngũ kính rượu một lần nữa chờ khi Khương Bách buông bình rượu để kính rượu cho người khác, hắn nghiêng mình ngăn trở tầm mắt, chớp mắt liền đổi bình rượu trong tay mình với Khương Bách.

Chờ đổi xong, Thẩm Thời Ân xin phép Khương lão thái gia một tiếng, nói mình có chút say, đợi cho tỉnh táo một chút sẽ trở lại.

Khương lão thái gia hôm nay rất có thể diện, nghĩ hắn thực sự đã uống rất nhiều, tới giờ không say cũng đã là rất khó, liền đồng ý cho hắn rời đi trước.

Thẩm Thời Ân mang theo vò rượu tới một cái góc, xác định không có ai chú ý mới tới tìm Khương Đào, từ ngoài cửa sổ đưa bình rượu cho nàng.

Khương Đào lấy được vò rượu đầu tiên cũng có chút buồn bực, nàng hiện tại cũng không thể xác định được Khương Bách có thực sự hạ dược hay không. Nếu như hắn không bỏ vào đầy, vậy trù tính ngày hôm nay khẳng định phải ngâm nước nóng.

Tuy vậy, lúc nàng cẩn thận kiểm tra đã biết bản thân đoán không sai – rượu này không được chưng cất kĩ càng, độ tinh khiết không cao, không có nhiều mùi rượu. Mà trong mùi rượu còn có chút mùi tanh của đậu.

Như vậy khiến người khác không thể đoán ra mùi vị được, Khương Bách kia hẳn là hạ không ít thuốc xổ ở bên trong?

Sau đó không lâu, Khương lão thái gia và Khương Bách đã kính xong một vòng, quay về bàn chính ở phía trên.

Khương Bách đã có chút say, người toàn mùi rượu, nói với Khương Dương: “A Dương, hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ ngươi, đương nhiên không thể chỉ có mỗi đường huynh là ta uống chứ. Ngươi là đệ đệ ruột cũng nên uống chút rượu, nhiễm ít không khí náo nhiệt đi chứ!”.

Khương Dương nghĩ cũng không nghĩ, nói hắn không uống.

Nói đùa, hôm nay hắn đều phải xác nhận một lượt đồ ăn không bị động chạm gì mới ăn. Còn muốn hắn uống rượu?

Đổi lại là bình thường, Khương Bách có thể sẽ làm bộ làm tịch mà xả ra một đống đạo lý lớn nhưng hôm nay trong người có men say, đầu óc không quá tỉnh táo, cũng nói không nên lời, chỉ tiến tới lôi kéo Khương Dương một hai phải uống.

Lão thái gia cùng lão thái thái đều nhíu mi nhưng đang ở trong tình huống không thích hợp nên cũng không giáo huấn hắn, chỉ kêu Khương Đại tới đỡ hắn về phòng, mặt khác nói thân thể Khương Dương không tốt, lại đang chịu tang, không uống được thì không cần bắt ép.

Khương Bách chính là không chịu buông tay, lớn lối nói: “Giữ hiếu thì làm sao chứ, giữ hiếu là có thể không ăn uống linh đình, uống một chút rượu gạo chúc mừng ngày vui thì đáng bao nhiêu chứ?”.

Về lý thì có thể nói vậy nhưng đó lại không thể là lý do hắn cưỡng ép Khương Dương uống rượu.

Khương lão thái gia đã gắt gao nhíu mày, ông bây giờ chỉ có thể nhịn, nếu không phải còn khách khứa ở đây, ông khẳng định muốn dạy cho nó một bài học.

Khương Dương vẫn vững như cây tùng, một tay bị bắt lấy, liền dùng cái tay khác gắp thức ăn tiếp tục dùng bữa.

Sau đó Khương Đào tới, đứng xa xa mà ra dấu với hắn, lại quơ quơ vò rượu trong tay mình.

Lúc này Khương Dương mới buông đũa nói được, nếu đại đường huynh một hai nói phải uống, chi bằng cùng nhau uống.

Khương Bách chỉ nghĩ dỗ hắn uống rượu, nghe thấy vậy đương nhiên nói được. Hắn nói trong bình chỉ còn đúng một chén, không đủ uống, để chính mình đi lấy bình khác.

Lão thái thái trông mắt hắn mất tiêu cự, đi đứng cũng lão đảo nên nói huynh đệ hắn ngồi đi, để bà đi lấy.

Lão thái thái ra nhà chính, liền thấy Khương Đào đang nâng vò rượu, vẻ mặt đăm chiêu.

Lão thái thái hỏi không phải ngươi đi nghỉ rồi sao, sao lại ra tới rồi, trên tay ngươi có vò rượu, vậy thì đưa cho ta đi.

Khương Đào vội vàng nôn nóng ngăn cản: “Nãi nãi rượu này , rượu này có vấn đề, không thể uống!”.

Lão thái thái thấy bộ dáng muốn nói lại không của nàng thì rất phiền, đoạt lấy vò rượu nói: “Đây là rượu nhị bá ngươi vừa mới cho người đem tới, có thể có vấn đề gì chứ?”.

Khương Đào nói thật sự không uống được, rượu này chính là trước đó đại đường huynh vẫn cầm trong tay, vừa rồi hắn say nên mới cầm nhầm.

Lão thái thái nghĩ tới trước đó Khương Đào còn ẩn ẩn nói đại tổn tử hạ đồ trong rượu, càng thêm bực tức trong lòng, nói ban ngày ban mặt ngươi đừng nói bậy bạ. Ngươi và ta vào xem đại đường huynh người uống rượu, nếu là hắn không có chuyện gì, quay đầu xem ta xử lý ngươi như nào!

Khương Đào lắp bắp mà lên tiếng, vẻ mặt thấp thỏm mà đi theo lão thái thái vào nhà chính.

Khương Dương vừa thấy trên tay Khương Đào không có gì mà trên tay lão thái thái lại nhiều thêm một vò thì còn gì không rõ?

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhìn lão thái thái rót rượu cho Khương Bách, nhấc bát rượu tới cụng với Khương Bách.

Hô hấp Khương Bách dồn dập, ánh mắt nóng lên, nhìn Khương Dương uống cạn một hơi xong, trên mặt lập tức hiện lên một tia kích động, cũng uống theo.

Hai người uống thêm hai chén nhỏ mới dùng lại.

Sau đó, Khương Đại thấy thần sắc hắn có chút không ổn, nói dìu hắn về phòng trước…

Khương Bách đương nhiên không chiu. Hắn chuẩn bị lâu như vậy, chính là chờ khoảnh khắc này, hắn muốn thấy Khương Dương bẽ mặt trước mọi người, nhìn hắn mất hết mặt mũi, sau đó lại lôi cái phê mệnh của Khương Đào ra làm cớ, buộc phải định hôn kỳ cho nàng…

Nhưng hắn chờ lại chờ, Khương Dương không hề có nửa điểm khác thường.

Trái lại, hắn phát hiện bản thân có chút không đúng, trong bụng truyền tới từng cơn đau rút không thôi, cơn đau càng ngày càng mãnh liệt…

Thẳng tới khi hắn không chịu đựng được nữa, Khương Bách mới ôm bụng chạy ra khỏi nhà chính, đi thẳng tới nhà xí.

“A, Bách ca nhi là bị làm sao vậy?”. Lão thái thái cũng bị bộ dạng này của hắn dọa rồi.

Sắc mặt Khương Dương bất biến, nói: “Có lẽ là huynh ấy uống rượu nhiều, dạ dày có hơi không thoải mái”.

Lão thái thái tin, liền gật đầu dặn dò hắn nói vậy con mau uống chút trà nóng làm ấm dạ dày, cẩn thận đừng để tiêu chảy theo.

Khương Dương thong thả ung dung mà uống trà, một chén trà nhỏ còn chưa uống xong, Khương Bách đã chạy qua năm sáu gian giữa nhà chính để tới nhà xí.

Tuy vậy, hắn vốn uống nhiều rượu, chạy qua được năm sáu gian thì sắc mặt trắng tới dọa người, cuối cùng hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngất đi ở bên cạnh bàn.

Hắn ngất đi vô cùng bất ngờ, còn làm đổ rất nhiều thứ trên bàn, lúc này mọi thứ rối tung rối mù lên. 

Động tĩnh kia đã kinh động tới khách khứa bên ngoài, một hai đều chạy vào trong nhà hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Các hương thân đều rất nhiệt tình, thấy đang êm đẹp mà có người ngất xỉu, liền sôi nổi muốn hỗ trợ, người nói sẽ đi mời đại phu, người nói hỗ trợ nâng Khương Bách vào trong nhà.

Trong lúc nhất thời nhiều người nhiều miệng, trong nhà có hơi ầm ĩ...

Đột nhiên một đạo âm thanh bén nhọn của nữ vang lên

“Đáng thương Dương ca nhi của ta a, sao đang êm đẹp lại ngất đi rồi? Ông trời a, sao người lại nhẫn tâm như vậy? Tỷ tỷ hắn cũng đã được định hôn kỳ rồi, chỉ là chưa có xuất giá mà thôi, sao người lại không chịu buông tha nhà của chúng ta!”.

Triệu thị gân cổ lên, khóc tới gào thét vọt ra từ nhà bếp.

Đây đương nhiên là kế hoạch mà nàng và Khương Bách đã sớm bàn bạc trước, chờ Khương Dương trúng dược xong sẽ làm ra chuyện mất mặt gì đó, nàng liền đem nguyên do sự tình đẩy hết lên đầu Khương Đào. Cho nên nàng diễn vô cùng dùng lực, vừa khóc vừa đẩy mà chen vào nhà chính.

Chờ tới khi vượt qua được đám người, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Khương Dương đang ngồi ung dung ở cạnh bàn.

Nàng trực tiếp há hốc mồm, khóc lóc cũng dừng bên miệng, nàng nhìn lại người đang bất tỉnh nhân sự nằm trên đất…

A??? Sao lại là Bách ca nhi của nàng?!

Tác giả có lời muốn nói: Về lợn rừng, ta thấy có vài chỗ có phải viết sai rồi không.

Trong lúc tình hình dịch bệnh liền thấy được một chút phản hồi, tại đây nói với mọi người một chút. Truyền thống ăn món ăn hoang dã như vậy đã lâu, người xưa hay ăn những món ăn này, thứ nhất là do không nuôi được gia súc có năng lực sản xuất, thứ hai là rất nhiều người đều cảm thấy động vật hung mãnh ăn vào có thể bổ thân thể. Bằng không ở mãi trong nhà cao cửa rộng như vậy, không phải không thể mua nổi như món thịt bình thường nhưng cũng sẽ ăn những loại thịt như vậy, xem như một loại phung phí rồi.

Thời đó kỹ thuật nuôi heo rất kém, để nuôi được một con heo béo cũng rất khó khăn.

Cho nên con heo được nói tới trong truyện đương nhiên khác biệt. Nó được hấp thụ linh khí của trời xanh, tinh hoa của nhật nguyệt, ở trong núi sâu rừng già không hề ô nhiễm được thoải mái chơi đùa! Khác với mấy con heo nhỏ trong nhà thì nó ăn rất nhiều. Khác với heo trưởng thành đi sinh sản, nó vẫn ăn rất nhiều. Nó cực cực khổ khổ lớn lên như vậy, còn bị Thẩm nhị vần vò rất lâu mới không chịu nổi mà bị bắt, kết quả mọi người nói nó không đáng một trăm lượng! Heo heo thực ủy khuất.

Heo hung mãnh như vậy tuyệt đổi đừng đem heo nhà ra so sánh. Nó mạnh như vậy, hiện tại còn hoạt bát, săn được cũng không lo lắng xử lý không xong đống thịt mà còn có thể bán cho nhà giàu…..

Lời của edit: Đơn vị khối lượng của Trung Quốc sẽ gấp hai lần đơn vị kg chúng ta hay dùng nên các bạn khi đọc tới khối lượng tự chia đôi cho mình nha, tui để nguyên ạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play