Ngày yết bảng Khương Đào không đi, gần đây Khương Dương còn chưa phục hồi nguyên khí, không ai ở nhà nhìn nàng không yên tâm, thứ hai là để đề phòng người tới nhìn thứ tự yết bảng tới giao tế! Cuối cùng chính là báo tin vui thi Hương, kể cả thi đỗ cũng không lo không biết.

Hoàng thị và Liễu thị ở hai bên, thấy nàng không ra khỏi cửa liền cùng nhau tới Khương gia, cùng chờ tin với Khương Đào.

Buổi trưa dán bảng, đồng thời, đội ngũ báo tin vui cùng xuất phát.

Hẻm Thư Sinh lúc này cũng náo nhiệt hơn, không biết ai hét lớn một tiếng –

“Bắt đầu báo tin vui rồi!”.

Sau chỉ nghe thấy tiếng trống chiêng giòn vang, “Báo, huyện Ích Đô phủ Thanh Châu, Tần Tử Ngọc đỗ, đứng thứ 100! Báo, huyện Ích Đô phủ Thanh châu, Tần Tử Ngọc đỗ, đứng thứ 100….”.

Báo tin mừng là báo từ cuối lên đầu.

Hoàng thị đột nhiên nghe được tin vui, chân mềm ra suýt ngã.

“A Đào mau véo ta một cái, ta có phải đang nằm mơ hay không!”.

Khương Đào cười đỡ nàng một phen, “Tỷ trước đừng ngất vội, đội báo tin sắp tới, mau chuẩn bị tiền thưởng!”.

Hoàng thị chỉ có thể tự véo chính mình nhanh chóng sai nha hoàn đưa mình về gọi Tần Tử Ngọc.

Tần Tử Ngọc còn đang ngủ, trước đó tuy hắn ở trường thi không thoải mái nhưng cũng không tới mức sinh bệnh, sau khi về nhà nương hắn mời đại phu tới kê cho vài thang thuốc an thần, uống một chén tốt hơn nhiều ròi.

Bị Hoàng thị gọi, nói hắn đỗ rồi, đứng thứ 100, Tần Tử Ngọc cũng phản ứng giống nàng, xoa mắt lẩm bẩm: “Hôm nay mơ đẹp lắm chân thật ghê! Bình thường đều là mơ đỗ Giải Nguyên, đứng thứ 100 này cũng quá khó coi!”.

Hoàng thị gõ đầu hắn một cái, nói: “Con thi đỗ rồi còn chê thứ tự thấp à? Mau nhanh lên cho ta, chốc lát người báo tin vui tới cửa lấy tiền thưởng, con còn nằm ở trên giường thì ra thể thống gì?!”.

Tần Tử Ngọc thế mới biết là không phải mình nằm mơ, vội vàng tròng quần áo lên, lại vội vàng chạy ra ngoài.

Không lâu sau người báo tin vui tới cửa Tần gia, Hoàng thị cầm một bao lì xì lớn mà chia tiền – đừng nhìn miệng nàng nói cảm thấy không thật, giống như nằm mơ nhưng đã sớm trước khi yết bảng, nàng đã chuẩn bị xong tiền thưởng rồi, trong lòng vẫn là hy vọng nhi tử nhà mình cũng có thể có cái vận cứt chó như cha nó.

Không ngờ đúng là có chỗ dùng thật!

Chờ bên này tiễn người đi, bên ngoài đội người báo tin vui đã lên tới 60 người.

Hoàng thị vui mừng vô cùng mà đi qua, nói Tần Tử Ngọc còn trúng được thì Khương Dương và Hạ Chí Thanh càng không cần lo lắng!

Tuy vậy nàng biết loại chuyện này không thể tùy ý nói ra, cũng không nhắc.

Qua một loạt những cái tên được nhắc tới, tên của Khương Dương và Hạ Chí Thanh cuối cùng cũng xuất hiện.

Hai người một người thứ ba một người thứ tư, đúng lúc lại đứng gần nhau.

Liễu thị thở ra một hơi, nắm tay gắt gao cũng buông được ra.

Nàng cười cười với Hoàng thị và Khương Đào, đứng dậy về nhà chuẩn bị tiền thưởng.

Khương Đào mới đầu còn bình tâm nhưng sau thanh âm báo tin vui kia cao dần lên, nàng cũng không nhịn được mà căng thẳng, tuy không tới mức mặt trắng bệch như Liễu thị nhưng cũng là tim đập dồn dập!

Trước mắt đã có kết quả, nàng cười đi gọi Khương Dương.

Khương Dương đúng là sống trong thư phòng, còn chưa khỏe hẳn lại đã muốn đọc sách, trong nhà cũng chỉ có Khương Đào nói hắn nghe lời, lúc này mới dựa vào giường đọc sách, không giống như trước đó chong đèn tới nửa đêm.

Hắn cũng nghe được tiếng báo tin bên ngoài, vẫn luôn không nghe được tên hắn đâu, hắn cũng không phải không hồi hộp. Lúc này mới dám thả lỏng người, nhìn càng có tinh thần hơn.

Lúc hắn đứng dậy mặc quần áo đã thấy Tiêu Thế Nam ôm Khương Lâm trở lại, vào phòng, Tiêu Thế Nam đặt Khương Lâm xuống rồi xoa đầu đầy mồ hôi: “Trước bảng thật quá nhiều người! Ta đi từ sớm cũng không chen được người vào, vẫn là nghe tới người báo tin mới biết A Dương trúng cử!”.

Hoàng thị còn ở Khương gia, vui tươi hớn hở hỏi: “A Dương thông minh như vậy mới đứng thứ 3, vậy Giải Nguyên và Á Nguyên ở đây là ai, ngươi biết không?”.

Giải Nguyên và Á Nguyên theo lý thuyết sẽ báo tin vui sau Khương Dương nhưng bên này không có động tĩnh thì hẳn là hai người họ không ở gần đây.

Tiêu Thế Nam uống một ngụm trà mát, nói: “Lúc đó ta nghe được Giải Nguyên là Vệ gia Vệ Lang. Còn Á Nguyên họ Dương gì đó ta không nhớ, chưa từng nghe qua”.

“Vệ Lang à”, Hoàng thị gật gật đầu, “Vậy cũng không ngoài ý muốn. Tuy vậy ta vốn tưởng A Dương sao cũng sẽ là Á Nguyên”.

Lúc này Khương Dương vào nhà chính, nói: “Á Nguyên hẳn là Đông Xương phủ Dương Ích Chi, hắn cũng là người có tài, tuy vậy tính cách có hơi kỳ quái, học sinh cũng ít giao tiếp với hắn, ta cũng chỉ là nghe qua tên của hắn, chưa thấy hắn bao giờ”.

Nói xong, đội ngũ báo tin vui đã tới, Khương Đào và Liễu thị ở cửa phát tiền mừng, không lâu sau Hạ Chí Thanh và Tần Tử Ngọc cũng đã tới.

Hạ Chí Thanh thấy Khương Dương liền cười nói: “Đằng trước như nào cũng là đệ thứ nhất ta thứ hai. Nay thành đệ thứ ba ta thứ tư! Sao bao lần ta cũng thấp hơn đệ một bậc thế? Đúng là khiến người khác hụt hẫng”.

Khương Dương cười chắp tay với hắn, nói: “Đứng đầu là Giải Nguyên, thứ hai là Á Nguyên, ba bốn năm đều là kinh khôi, ta và Hạ huynh đều giống nhau”.

Hai người ở chung mấy tháng, thưởng thức lẫn nhau, thành bằng hữu thật, Hạ Chí Thanh cũng không phải ghen tức gì, chỉ cười trêu ghẹo mấy câu rồi thôi.

Bọn họ đang nói chuyện, Hoàng thị trừng mắt nhìn Tần Tử Ngọc, Tần Tử Ngọc thành thật mà cảm tạ Khương Dương.

Khương Dương nghiêng người không nhận lễ của hắn, Hoàng thị cười nói: “A Dương nhận đi, nên như vậy!”.

Khương Dương lắc đầu, nói: “Ngài nói quá rồi, trước đó ta chỉ là cho Tử Ngọc huynh phương hướng thôi, cũng không trúng tới một nửa. Lần này huynh ấy trúng cử, là thực lực của huynh ấy”.

Khương Dương cũng không phải khiêm tốn mà là nói thật.

Hắn lại không phải người ra đề, cũng không biết đọc suy nghĩ, tư liệu của Vệ Thường Khiêm đưa tới chỉ để tham khảo, đề mục hắn trúng thực rất ít.

Nếu tính theo thang điểm hiện đại là 100, hắn viết ra trọng tâm nhiều nhất cũng chỉ được 50, miễn cưỡng coi như qua tiêu chuẩn.

Chẳng có tác dụng mấy.

Tần Tử Ngọc đỗ hơn phân nửa là dựa vào chính hắn, vốn thiên tư hắn không kém, tuy không so được với Khương Dương, Hạ Chí Thanh, càng không thể đánh đồng với kỳ tài như Vệ Lang nhưng ở lứa tuổi này cũng coi như là người nổi bật, năm đó khi ở trường tư, tiên sinh xem trọng nhất là Khương Dương, sau chính là Tần Tử Ngọc.

Tuy rằng thiên tư hắn không kém nhưng tâm tính lại không tốt, nói trắng là dễ phân tâm, không tập trung  được.

Không thì dựa vào tài lực và tài năng của hắn, cũng sẽ không hai ba lần mới đỗ được tú tài.

Cũng là chó ngáp phải ruồi, năm nay Hoàng thị dùng roi vọt giáo dục hắn, đúng là sửa được cái nết của hắn.

Chăm chỉ tới tháng tám, hơn nữa trước khi thi Khương Dương còn đề điểm cho hắn, chính hắn cũng may, vừa thi liền đỗ đúng thứ 100.

Hoàng thị không nghĩ được nhiều vậy, nàng cảm thấy là cuối cùng do Khương Dương nhắc có trọng tâm, không thì con nàng hơn hai mươi mới đỗ tú tài, còn có thể một lần thi Hương liền qua sao?!

Nếu không phải biết Khương gia xưa đâu bằng nay, gì cũng không thiếu, Hoàng thị hận không thể để chia một nửa gia sản cho tỷ đệ nhà họ Khương làm tạ lễ!

Sau khi biết thành tích xong ba nhà họ nên tách ra.

Phu thê Hạ gia phải về phủ, Hoàng thị muốn mang Tần Tử Ngọc về huyện, Khương Đào đang thương lượng với Khương Dương xem hắn chuẩn  bị tiếp theo sẽ làm gì.

Khương Dương trúng cử nhân đương nhiên là muốn tới kinh thành ôn tập tiếp nhưng trước đó còn phải về thôn Cây Hòe một chuyến, đem chuyện vui này nói cho Khương lão thái gia, lão thái thái biết, còn phải tới nói lời cảm tạ với ân sư Vệ Thường Khiêm.

Khương Đào đã vì hắn ở lại tỉnh thành lâu như vậy, hắn cũng không thể để tỷ ấy bôn ba được, liền nói chính mình đi là được, chờ an bài hết thảy rồi lại tới kinh tìm Khương Đào.

Khương Đào vốn còn không yên tâm, Hoàng thị liền nói với nàng: “A Dương và chúng ta trở về cùng nhau, chờ nó xử lý xong mọi chuyện, Tử Ngọc nhà ta cũng sẽ phải tới kinh thành. Tới lúc đó ta khẳng định sẽ giao hắn nguyên vẹn tới tay muội”.

Quan hệ của Hoàng thị và Khương Đào tốt không còn gì để nói, nàng lại cảm kích Khương Dương vô cùng, có nàng trông chừng, Khương Đào đương nhiên yên tâm.

Vì thế Khương Đào và Khương Dương cứ như vậy từ biệt, mang Tiêu Thế Nam và Khương Lâm tới kinh thành trước.

Trước đó Khương Đào đi xa nhất cũng chỉ có tỉnh thành, tuy rằng trước đó sống ở kinh thành một đoạn thời gian ngắn nhưng đường tới kinh thành lại không hề biết.

Tiêu Thế Nam càng đừng nói nữa, mười hai tuổi rời kinh, bốn năm qua đi rồi thì đường về nhà cũng còn chẳng nhớ.

Lúc này liền có đất diễn cho ám vệ, trước khi xuất phát họ bao nguyên một con thuyền, để lại tờ giấy dặn họ sáng hôm sau tới bến tàu.

Chờ bọn Khương Đào lên thuyền, lúc này đám ám vệ mới hiện thân, lần đầu tiền Khương Đào mới biết hóa ra nhà mình luôn có mười mấy người trông chừng.

Thủ lình của đội ám vệ này là một thanh niên cao gầy tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt tuy bình thường nhưng lại có một cỗ khí chất trầm ổn không hợp với tuổi.

Tên ám vệ không thể nói ra ngoài, Khương Đào biết hắn họ Hề, vốn dĩ nàng nên gọi hắn là “Hề thống lĩnh” nhưng hiện giờ thân phận nàng tôn quý, đối phương không dám để nàng gọi, Khương Đào liền dứt khoát gọi hắn Tiểu Hề.

Nghe có chút nữ tính, Hề Vân trong âm thầm không biết bị người phía dưới chê cười bao lần.

Buồn cười xong, những ám vệ khác nhìn thấy lúc Khương Đào mua đồ ăn ven đường đều sẽ không quên mua cho họ một phần, lại vì chỉ biết Hề Vân nên nàng cười gọi Tiểu Hề, sau đó đưa đồ ăn cho hắn, để hắn đưa cho những người khác, thuận tiện cũng sẽ quan tâm hắn hai câu… Bọn họ liền thấy ghen tị.

Aiz, sớm biết vậy họ cũng nói họ ra rồi – đều là rời nhà từ khi còn nhỏ, ai không muốn được hỏi han ân cần như người nhà như vậy chứ? Thậm chí còn có một ít người không nhớ rõ bộ dáng người nhà, liền coi Khương Đào như tỷ tỷ nhà mình.

Đi đường thủy bảy tám ngày rồi lại đi xe ngựa, đầu tháng chính, bọn Khương Đào cuối cùng cũng tới bên ngoài kinh thành.

Bọn họ tới vào buổi sáng, bởi vì gấp rút lên đường, Tiêu Thế Nam cũng chẳng còn hưng phấn, Khương Đào và Khương Lâm càng đừng nói nữa, chỉ cảm thấy xương cốt bị đánh giã ra rồi.

Ám vệ nói qua hai khắc nữa sẽ tới cổng thành, cuối cùng Tiêu Thế Nam cũng phục hồi lại tinh thần, ngồi dậy giới thiệu với Khương Đào: “Ngoài thành mười dặm có một sườn núi, trên sườn núi có một cái đình Vọng Hương, năm đó, dượng và đại biểu ca xuất chinh, tiên đế sẽ tự mình tới tiễn đưa. Cũng không biết cái đình đó có bị phá hay không…”.

Khương Đào ngồi ở cửa sổ, vừa nghe hắn giới thiệu vừa nhìn phong cảnh bên ngoài. Xe ngựa đi về trước, Khương Đào thấy được mái đình cong cong trong lời Tiêu Thế Nam, ngoài đình còn có rất nhiều người, những người này đều đang ngỏng cổ nhìn về phía quan đạo nhưng đang đợi một nhân vật trọng yếu nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play