Khương Dương ngẩng đầu, cũng mang theo ý cười, chắp tay nói: “Hóa ra là Hạ huynh, thật trùng hợp”.

Dứt lời liền giới thiệu người nọ cho Khương Đào và Thẩm Thời Ân.

Hóa ra hàng xóm lại chính là học trò lúc thi ở phủ mà quen biết Khương Dương, Hạ Chí Thanh.

Hạ Chí Thanh này và Khương Dương có chung cảnh ngộ, trước cũng là loại có tiềm lực phát triển nhưng số phận không tốt, phụ thân mất, đợi ba năm sau thì mẫu thân lại mất, mắt thấy phải phí thời gian ba năm nữa.

May mắn năm nay ân khoa, không thì hắn và Khương Dương giống nhau không thể đi thi được.

Còn may là hắn là nhân sĩ phủ thành, gia cảnh cũng tính giàu có, còn là con trai duy nhất trong nhà. Không thì đổi là một người thường, trì hoãn 4 – 5 năm như vậy, có thể đi học được không cũng chưa chắc.

Hạ Chí Thanh hỏi xong cũng biết bản thân nói lỡ, học trò tới tham gia thi viện ở hẻm này rất nhiều. Hắn kinh ngạc là vì hẻm Thư Sinh ở tỉnh được biết đến với tiền thuê cao, Khương Dương ăn mặc bình thường, lại là nhân sĩ ở huyện, trước đó hai người ở huyện đã hỏi thăm qua bối cảnh của nhau, Hạ Chí Thanh biết hắn xuất thân con nhà nông, tuy không vì thế mà khinh thường nhưng trước đó vẫn cảm thấy gia cảnh nhà hắn rất khó khăn cho nên ở chỗ này đột nhiên gặp được hắn liền hỏi.

Hắn xấu hổ mà chắp tay với Thẩm Thời Ân và Khương Đào.

Khương Dương lại giới thiệu Khương Đào và Thẩm Thời Ân cho hắn, nghe nói đối phương là tới cùng nhau, Liễu thị tức phụ của Hạ Chí Thanh từ phía sau ló mặt ra.

Liễu thị có làn da trắng nõn, mượt mà, nhìn qua cũng mới 17 – 18.

Giới thiệu xong mọi người cũng tính là quen biết.

Sau Hạ Chí Thanh nghe thấy bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm liền mời họ tới nhà mình dùng bữa.

Khương Đào nhìn Khương Dương, để hắn ra quyết định. Khương Dương xưa nay không thích làm phiền người khác nên khách khí từ chối.

Hai nhà cứ như vậy mà tách ra.

Chờ bọn Khương Dương đi rồi, Hạ Chí Thanh đứng ở cửa không di dịch, ngược lại nhăn mày.

Liễu thị kỳ quái hỏi hắn: “Không phải nói ra ngoài chơi với ta sao? Sao lại đứng im như vậy?”.

Hạ Chí Thanh nhìn theo hướng Khương Dương rời đi, nói: “Nhớ rõ ta nói với nàng người đứng đầu phủ thí không? Chính là người vừa rồi. Hắn đã sớm chuẩn bị như vậy, ta sao có thể lười biếng được? Ta vẫn nên đi về đọc sách thì hơn”.

Liễu thị hậm hực mà thở dài, tuy vậy khoa cử mới là chính sự, nàng cũng không thể nói loại lời như là hắn không cần đọc sách nữa.

Bên Khương Đào, bọn họ tìm một tiệm cơm gần đó giải quyết bữa trưa.

Tuy rằng ăn uống đơn giản nhưng phố lớn vẫn là phố lớn, kể cả một tiệm cơm bình thường, hương vị đồ ăn cũng không kém Vọng Giang Lâu ở tiểu huyện.

Nhưng giá cả có chút đáng sợ, một bữa cơm tốn năm đồng bạc.

Nếu là một ngày hai bữa đều ăn bên ngoài, còn có cơm trưa, một ngày ít nhất phải tốn hơn một lượng tiền ăn.

Sau bọn họ đi mua một ít nhu yếu phẩm, đặc biệt là bút và giấy mực của Khương Dương, không tiện mang theo nên phải mua một lượng lớn.

Như vậy lại tốn hơn mười lượng nữa.

Tới giờ Khương Đào nghĩ trước đó vất vả kiếm tiền không phải là muốn cải thiện sinh hoạt sao? Một chuyến này của họ, là đi thi cùng Khương Dương, cũng coi như là tuần trăng mật của nàng và Thẩm Thời Ân cho nên mới hào hùng mà nói Khương Dương không cần để ý tiền bạc.

Hiện nay một ngày liền tiêu hơn năm mươi lượng, lộ phí và số đồ nàng mua mấy hôm trước tính cả vào thì hết hơn sáu mươi lượng. Đều là tiền nàng tích cóp, nói không đau lòng là không thể.

Sau mua xong đồ, ba người bọn họ trở về nhà.

Khương Dương về phòng đọc sách, Khương Đào và Thẩm Thời Ân thu dọn nhà một phen, sau đó lấy ngân phiếu trên người ra tính toán.

Tuy rằng trên người có hơn trăm lượng nhưng cũng có khả năng xài hết toàn bộ, cả nhà còn cần sống nữa mà.

Thẩm Thời Ân thấy Khương Đào đau xót cho đống ngân phiếu, buồn cười mà lấy mấy tấm ngân phiếu để trước mặt nàng.

Ngân phiếu đều là một trăm lượng, Khương Đào đếm qua có sáu tấm.

Nàng kinh hỉ mà cười nói: “Đâu ra nhiều tiền như này?”.

Thẩm Thời Ân sờ sờ mũi, lời ít ý nhiều mà nói: “Ta tích cóp được”.

Khương Đào nhướng mày, trước đó nàng kiếm tiền còn nghĩ trên người Thẩm Thời Ân không có tiền bạc không được tiện lắm nhưng hắn nhất định không cầm tiền của nàng, tiền săn được lão hổ cũng ở chỗ nàng, trừ chuyến đi lần trước cầm năm mươi lượng ra, sau cũng không thấy lấy thêm đồng nào.

Hiện nay lại lấy ra được 600 lượng.

Ánh mắt nàng dò hỏi không trốn được, Thẩm Thời Ân chỉ có thể căng da đầu nói: “Sau ta có đi săn ít thú rừng, sợ nàng lo nên không nói”.

“Được lắm”. Khương Đào giả vờ tức giận mà liếc hắn.

Thẩm Thời Ân tưởng nàng tức giận, đang muốn giải thích lại nghe nàng cười như không cười nói: “Chàng giấu quỹ đen”.

Tiền riêng xưa nay đều mâu thuẫn, Thẩm Thời Ân nhịn không được cười rộ lên, nói: “Ta không nghĩ giấu, không phải là lần trước nàng… Nàng đối với ta như vậy. Ta sợ nàng biết, lại muốn nháo với ta nên ta cứ đặt trên người trước”.

Khương Đào che miệng cười, nói: “Dù sao chỉ cần không săn mấy con nguy hiểm là được, chàng một thân bản lĩnh săn thú như vậy ta còn có thể ép chàng không làm hay sao?”.

Thẩm Thời Ân thuận thế ôm nàng vào lòng mình: “Bản lĩnh khác của ta cũng không kém, nàng có muốn cho ta dùng một chút không?”.

Khương Đào vội quay đầu nhìn cửa phòng, Thẩm Thời Ân giơ tay kéo đầu nàng về, trán chống lên trán nàng, nói: “Đều đã đóng rồi, ta đã kiểm tra qua, vách tường ở đây rắn hơn ở nhà nhiều, A Dương ở kia chắc sẽ không nghe thấy gì”.

“Nào có ai như chàng? Đầu tiên lại chú ý tới mấy cái đó?”.

Thẩm Thời Ân thì thầm bên tai nàng: “Không phải ở nhà nàng không cho ta…”.

Lúc hắn nói chuyện hơi thở phun ở vành tai Khương Đào, khiến cả người nàng đều thấy tê dại.

Nàng nhanh tay che miệng hắn lại, do dự nói: “Ban ngày ban mặt….”.

“Lại không có người khác biết”. Thẩm Thời Ân hôn tay nàng, ôm nàng về giường.

……

…….

Sự thật chứng mình, có đôi khi cách âm quá tốt cũng không tốt là bao.

Dù sao mấy ngày kế tiếp, nàng vô cùng nhung nhớ cảnh tượng náo nhiệt ở nhà.

Tuy vậy cũng không thể trách Thẩm Thời Ân nháo lớn, hai người đã vài tháng không thân cận.

Hiện nay bọn họ ra ngoài, Khương Dương một lòng đọc sách không ra khỏi nhà, tương đương là chỉ có hai người họ, lại không phải thánh nhân vô dục vô cầu, đương nhiên cũng sẽ không cố kỵ nhiều như vậy.

Cứ như vậy tới Tết Đoan Ngọ tháng 5.

Tết Đoan Ngọ ăn bánh đua thuyền rồng, còn có hội chùa.

Khương Đào yêu cầu ra ngoài chơi.

Tuy rằng nói chỉ có mệt chết trâu chứ không hư cày. Nhưng con “trâu” nhà mình cường tráng quá mức, mảnh ruộng như nàng thật sự chịu không nổi.

Thẩm Thời Ân ăn đủ rồi rất thỏa mãn đồng ý.

Khương Dương nói là vẫn muốn ở trong phòng đợi, không muốn ra ngoài.

Khương Đào cũng không ép hắn, liền ra ngoài với Thẩm Thời Ân. 

Trùng hợp, bọn họ gặp được Hạ Chí Thanh và Liễu thị ở cách vách.

Hai nhà đều đi xem náo nhiệt, vì thế nên mới kết bạn ra ngoài.

Hạ Chí Thanh thấy Khương Dương không đi cùng, dò hỏi sau mới biết Khương Dương ở nhà đọc sách, hắn lại hổ thẹn.

Liễu thị vừa thấy vẻ mặt do dự của hắn lập tức nói: “Chúng ta tới tỉnh nửa tháng rồi mà chàng ngày ngày ở trong phòng, ta cũng không ra ngoài. Khó được hôm lễ, chỉ ra ngoài chơi nửa ngày, buổi chiều trở về có được không?”.

Nghe thanh âm mềm mại của tức phụ nhà mình thỉnh cầu, Hạ Chí Thanh sao cự tuyệt được? Cũng không đề cập nữa.

Lúc sau bốn người tới bờ sông xem đua thuyền rồng.

Lúc này vòng thi thứ nhất còn chưa bắt đầu nhưng bên bờ đã đứng đầy bá tánh tới xem náo nhiệt.

Thẩm Thời Ân che phía sau Khương Đào, đẩy đám người ra tìm được vị trí tốt.

Hạ Chí Thanh và Liễu thị không may mắn như vậy, Hạ Chí Thanh văn nhược hơn người thường, may mà Liễu thị khỏe, luôn túm ống tay áo hắn mới không để hắn bị người khác chèn tới lao xuống sông.

Khương Đào đứng yên một lúc mới phát hiện hai người họ đuổi không kịp, lại thì thầm với Thẩm Thời Ân vài câu, hắn đi mở đường cho họ.

Bốn người lúc này mới ở chung một chỗ.

Liễu thị cảm kích cười cười với Khương Đào, nói: “Không ngờ người tới xem nhiều như vậy, cũng nhờ có phu quân của muội, không thì lần này hẳn là chúng ta cũng không xem được rồi”. Nói xong lại hành lễ cảm tạ với Khương Đào.

Khương Đào thấy nàng búi tóc cũng lệch, trán cũng đầy mồ hôi, liền lấy khăn đưa cho nàng, “Không cần khách khí như vậy, chuyện nhỏ thôi không tốn sức là bao”.

Liễu thị nghe nàng nói chuyện ôn ôn nhu nhu, khăn cũng có mùi thơm, tức khắc cảm thấy bản thân trước đó nghĩ sai rồi – trước nghe Hạ Chí Thanh nói Khương Dương ít nói, không phải rộng rãi, sau thấy Khương Đào bọn họ không ra khỏi cửa, chỉ có Thẩm Thời Ân ra ngoài mua đồ ăn, Liễu thị liền cảm thấy cả nhà họ đều quái gở, cho nên cũng không qua cửa kết giao.

Người kỳ lạ sao sẽ mở đường cho họ, còn đưa nàng khăn lau mồ hồi chứ?

Liễu thị bắt đầu nói chuyện với Khương Đào, hỏi mấy ngày này sao nàng không ra khỏi cửa?

Khương Đào nghe nàng hỏi bên tai lại nóng lên, đang không biết nên trả lời như nào lại nghe Liễu thị oán giận nói: “Nhà ta thấy đệ đệ muội chăm chỉ, cũng hăng say so bì một phen, hai chúng ta mang theo một mụ tử nấu cơm, ta không có ai nói chuyện cùng. Mỗi ngày ở nhà buồn tới bệnh rồi. Vẫn là muội muội bình tĩnh mới có thể cho đệ đệ nhà muội đọc sách".

Khương Đào bị nàng khen tới ngượng ngùng, là nàng không muốn ra ngoài chơi sao? Không phải là không có người cho nàng ra cửa sao, mỗi ngày đều vây nàng trên giường, ngay cả sức lực ra cửa cũng không có.

Thẩm Thời Ân đang nói chuyện với Hạ Chí Thanh, cảm giác được ánh mắt oán niệm của Khương Đào, hắn quay mặt cười với nàng.

Khương Đào lại trừng hắn một cái, hai người chạm mắt một lúc liền rời ra.

Liễu thị ở cạnh Khương Đào, thấy được động tác của họ, che miệng cười nói: “Hai người cảm tình thật tốt nha”.

Bọn họ đang nói chuyện, bờ sông bỗng có một đoàn người, lập tức khiến cho đám người xôn xao.

Ở đây đều là bá tánh bình thường, chen chúc không có trật tự, đối diện còn là phú hộ hương thân, quan lớn quý nhân, đều ngồi ghế ở đầu, có thể khiến người đó xôn xao ắt không phải nhân vật bé nhỏ gì.

Các bá tánh đều duỗi cổ nhìn, bất giác lại bắt đầu xô đẩy.

Khương Đào tuy được Thẩm Thời Ân che chở nhưng cũng chen chúc một hồi. Cuối cùng Thẩm Thời Ân dứt khoát ôm nàng ngồi lên một bả vai của mình.

Bả vai hắn lớn, Khương Lâm rất thích ngồi như vậy.

Nhưng Khương Đào đã là thiếu nữ, tuy rằng so với người bình thường gầy yếu hơn một chút nhưng bả vai hắn vẫn không đủ cho nàng ngồi, bởi vậy nàng sợ tới mức hô lên, vội vàng ôm cổ hắn ổn định thân mình.

Thẩm Thời Ân cảm giác được nàng ngồi nửa mông, hỏi nàng: “Có muốn ngồi lên cổ không?”.

Khương Đào lắc đầu nói không cần.

Ngồi như vậy đương nhiên chắc hơn nhưng Khương Đào mặc váy không tiện, hơn nữa có câu nói đầu nam eo nữ không được sờ. Thời đại này cũng rất chú ý, nếu nàng dám ngồi trên cổ Thẩm Thời Ân, lập tức trở thành tâm điểm bị mọi người đàm tiếu.

Nhưng chỉ như này cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

Để hài tử ngồi trên là thường thấy, đặc biệt là tình huống chen chúc như hôm nay, không ít người cũng làm vậy.

Nhưng trước giờ chưa từng thấy ai sủng tức phụ nhà mình như vậy, còn đưa nàng ngồi lên vai.

Đây gọi là gì? Không phải là để họ leo lên đầu mình ngồi à?

Các nam nhân cảm thấy cách làm này của Thẩm Thời Ân không ổn, nữ nhân thấy lại rất hâm mộ.

Ngay cả Liễu thị thấy cũng đỏ mắt, trừng Hạ Chí Thanh một cái.

Hạ Chí Thanh vội vàng chắp tay xin tha, xin nàng ngàn vạn lần đừng nói tới yêu cầu này.

Nói giỡn, hắn tay yếu chân mềm, nếu không phải Thẩm Thời Ân hỗ trợ mở đường thì hắn cũng chẳng tới được chỗ này đâu

Càng đừng nói tới Liễu thị mượt mà, khung xương cũng lớn, kể cả là Khương Đào thì hắn cũng không bế được đâu! Nếu Liễu thị ngồi lên vai hắn thì không phải là hắn nằm luôn xuống đất à?

Liễu thị không vui bĩu môi nhưng cũng không nhắc lại.

Khương Đào ngồi ở trên vai Thẩm Thời Ân tầm nhìn cũng xa hơn nhiều, nàng thấy đi giữa đám người là một nam nhân cao lớn, bên cạnh là một phụ nhân búi tóc. Hai người bọn họ đi tới, những người phú quý ở đối diện đó đều tới chào hỏi.

Khương Đào không thấy rõ hai người, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt.

Nàng còn đang thấy kỳ quái, liền nghe Hạ Chí Thanh bên cạnh nhiệt liệt nói: “Ta nhận ra rồi! Đó là Ứng Kỳ Nhiên, Ứng đại nhân”.

Liễu thị ở bên cạnh hỏi: “Đó là ai a?”.

Hạ Chí Thanh kích động giải thích; “Là đại nhân đồng hương với chúng ta, thi một lần là được Trạng Nguyên! Trước kia cũng chỉ là thư sinh nghèo, sau dựa vào khoa cử mà vào quan trường, còn cưới được đích nữ của Ninh Bắc Hầu phủ!”.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm đó đã nói viết tới cháu trai nhà ngoại, chương sau sẽ tới nhé.

Tâm hự của edit: ôi những chương này như giày vò tôi ấy, cảm giác chân tướng sắp phơi bày rồi mà lâu quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play