Vô duyên vô cớ xuất hiện một đội thị vệ, hưng sư động chúng như vậy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng biết nhà mình chỉ là bá tánh bình thường tuân thủ pháp luật nhưng Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam vẫn mang tội trên người, Khương Đào có chút hoảng hốt.

“Không thì ngày mai chàng mang Tiểu Nam về mỏ đá làm việc?”.

Thẩm Thời Ân đã thay quần áo ra cửa, nói: “Ta đã biết, nàng ngủ trước đi. Ta đi xem”.

Nói xong hắn liền ra cửa, Khương Đào cũng không còn tâm trạng nào ngủ nữa, lấy sổ sách của tú phường ra xem.

Chờ nàng xem hết tất cả sổ sách của tú phường năm ngoái một lượt, đã là đêm khuya, Thẩm Thời Ân còn chưa về.

Khương Đào thấy buồn ngủ, dùng tay chống cằm lại xem lại sổ sách một lần nữa, cuối cùng không biết lúc nào lại dựa vào bàn ngủ thiếp đi mất.

Cứ như vậy lại qua một lúc, Khương Đào không biết bản thân ngủ bao lâu, mãi cho tới khi nghe thấy cửa phòng có tiếng động, nàng mới xoa đôi mắt đứng thẳng lên.

“Sao lại ngủ ở đó?”.

Thẩm Thời Ân nhìn mặt nàng có in hằn hạt châu của bàn tính mà buồn cười duỗi tay xoa mặt nàng.

Khương Đào quay mặt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thấy trời đã gần sáng, lẩm bẩm nói: “Sao đi lâu như vậy? Là thật đã xảy ra chuyện gì sao?”.

Thẩm Thời Ân ôm nàng lên trên giường, như dỗ trẻ con mà dỗ nàng: “Không có việc gì, không phải người quan trọng”.

Khương Đào muốn hỏi cụ thể hơn nhưng thật sự là quá buồn ngủ, hơn nữa nghe giọng điệu hắn nhẹ nhàng như vậy cũng không hỏi nhiều.

Bởi vì đêm trước ngủ không ngon nên Khương Đào ngủ liền một mạch tới khi mặt trời lên cao.

Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, Khương Lâm bắt đầu trở lại cuộc sống ngày thường, người đi làm, đứa đi học.

Sau khi Khương Đào rửa mặt xong liền mang theo sổ sách tới tú phường, lúc vào nhà liền nghe được tiếng Vương thị nói chuyện sinh động như thật.

“Nghe nói là thị vệ kinh thành, chừng hơn trăm người. Đồng hành còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ vô cùng. Nghe nói chỉ tính riêng gỗ không cũng có thể cho người như chúng ta ăn uống nửa đời không lo rồi…”.

Vương thị có một nhi tử đang học, tuy tuổi không lớn, mới mười tuổi nhưng mỗi năm cũng tốn rất nhiều tiền. Nên trước khi Vương thị nhận làm ở tú phường của Khương Đào, trượng phu của nàng ngoài công việc chính của mình ra còn phải làm thêm mấy công việc lặt nhặt khác.

Cái gì gõ mõ cầm canh, tuần phố, quét đường cái, chỉ có người không thể nghĩ ra được chứ không việc gì trượng phu nàng chưa từng làm qua.

Cho nên tin tức của hắn cũng rất linh thông, miệng Vương thị có nói mãi cũng không hết đề tài.

Thấy Khương Đào, Vương thị liền dừng câu chuyện, tiếp tục làm việc trong tay.

Khương Đào thấy bộ dáng giống như học sinh thấy lão sư này, buồn cười nói: “Ta có đáng sợ như vậy sao? Làm thêu thùa mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi nói chuyện phiếm cũng là bình thường. Ta cũng sẽ không nói gì tỷ”.

Ban đầu khi Khương Đào mở tú phường, ký hiệp nghị với các nàng, mỗi tháng đều phân chia rành rọt, mười phần công chính liêm minh.

Nhưng lén lút cũng rất hiền hòa, trước đây khi tú phường còn thiếu người, Vương thị và Lý thị làm công ở nhà nàng, lúc nghỉ ngơi cũng sẽ nói chuyện nhà, có đôi khi Khương Đào sẽ nướng bánh mì, chuẩn bị trà bánh cho các nàng ăn.

Vương thị nháy nháy mắt với nàng, ý nói sau nói với nàng sau.

Khương Đào cũng không hỏi, cầm sổ sách đi tìm Hoa ma ma các nàng.

Hiện tại chuyện lớn nhỏ ở tú phường đều là Hoa ma ma, Viên tú nương, còn có Lý thị và Mạnh bà bà bốn người phụ trách.

Khương Đào xem xong sổ sách liền thấy không có vấn đề, gọi bốn người tới, dò hỏi tình huống gần đây của tú phường.

Bốn người theo thứ tự nói có trật tự, nội dung đối chiếu với sổ sách cũng không có tình trạng làm giả, giấu giếm.

Nói xong hết mọi chuyện, các nàng đều đi làm việc, Vương thị tới chỗ Khương Đào.

Khương Đào để những người khác rời đi, nói tỷ có chuyện gì thì nói.

Vương thị giải thích: “Sư phụ, mới rồi không phải ta không trả lời. Là ta nhìn thấy Hoa ma ma theo sau muội nên mới ngừng câu chuyện”.

Sau khi chọn bộ phận quản lý xong, Khương Đào không cần mọi chuyện đều tự tay làm như lúc trước. Hơn nữa cách thêu chữ thập các nàng đều biết, Lý thị và Mạnh bà bà dạy người mới rất tốt, ngay cả những cách thêu khác trên thị trường, Viên tú nương làm chủ sớm cũng biết những cách ấy, dạy dỗ người mới còn có kinh nghiệm hơn so với Khương Đào, biết tùy từng người mà có cách dạy khác nhau.

Hoa ma ma không biết thêu thùa, bà phụ trách toàn bộ hoạt động của tú phường và điều phối tài nguyên.

Khương Đào hạ giọng hỏi: “Sao, nàng gây khó dễ cho mấy người hả?”.

Hoàng thị và nàng đã nói tốt, không chỉ chưa nói muốn phân quyền cho nàng, còn nghĩ biện pháp lấy ít lợi nhuận đi, nếu không phải do Khương Đào kiên quyết thì nàng ấy chỉ cần ba phần lợi nhuận.

Vương thị nghĩ nghĩ nói: “Vậy thì không có. Nhưng là Hoa ma ma đặt ra một loạt quy củ, ví dụ như mỗi canh giờ chỉ có mười lăm phút nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi không được tụ tập nói chuyện, chỉ có lúc ăn cơm mới tùy ý một chút, tùy chúng ta ăn tại chỗ này hay về nhà ăn”.

Khương Đào gật đầu nghĩ, đây cũng là tất nhiên.

Hệt như người hiện đại khởi nghiệp, ban đầu quy mô nhỏ, đương nhiên quy củ rời rạc, nơi chốn đều có thể tùy ý một chút. Nhưng người nhiều lên, cần có quy củ, phải đặt điều lệ và bắt tuân theo quy củ.

Nàng lại hỏi những điều lệ khác của Hoa ma ma, Vương thị nói hết một lượt.

Khương Đào nghe được liên tục gật đầu, Hoa ma ma quả thực là nhân tài quản lý hiếm có!

Cũng may Hoa ma ma là người của Hoàng thị, bằng không đổi một người có dã tâm, chỉ bằng tài quản lý nhân viên đắc lực cũng có thể chậm rãi xóa mờ đi lão bản là nàng. Đương nhiên những người như Lý thị và Vương thị ngay từ đầu đã đi theo nàng hẳn sẽ không “làm phản” nhưng những người mới vào thì khó nói.

Có người như vậy ở tú phường, Khương Đào cũng yên tâm hơn.

Trách không được trước đó nàng nói với Hoàng thị chuyện mình hổ thẹn vì lo việc lớn nhỏ trong nhà mãi, không có mấy thời gian đi quản bên tú phường, Hoàng thị còn nói nàng phí công tốn sức, nói thương nhân thiên hạ nhiều như vậy, giống như phú hộ Sở gia, trên danh nghĩa mỗi người đều có một phần sản nghiệp, ít cũng có tới mười gian, nếu tự tay làm hết mọi chuyện còn không phải là mệt muốn chết hay sao? Phần lớn đều giống như Sở Hạc Vinh vậy, phái tâm phúc tới là chưởng quầy, quản lý hoạt động của cửa hàng, để cuối năm ông chủ tới kiểm tra hạch toán, vậy cũng là có trách nhiệm rồi.

Sau Khương Đào ở tú phường ăn cơm trưa, thấy các nàng đều bận liền vội vàng về nhà.

Không lâu sau Hoàng thị tới, khác với sự hoảng hốt đêm qua, nàng hiện tại hoàng toàn hưng phấn muốn tám chuyện.

“Thật là chuyện lớn nha!”. Hoàng thị ngồi xuống hứng thú bừng bừng nói: “Tuy vậy trước đó ta phải xin lỗi muội đã”.

Khương Đào nói xin nàng cứ nói thẳng, Hoàng thị mới cười nói: “Đêm qua ta thấy tình huống không đúng, nghĩ tới Thẩm Nhị nhà muội không phải có tội trên người sao, tuy rằng mỏ đá bên kia cũng có mấy quy tắc ngầm, bọn họ có thể thành thân nhưng nếu có người tới chất vấn, vẫn có khả năng gây ra họa lớn. Cho nên mới hấp tấp chạy tới nhà muội báo tin, để muội sớm chuẩn bị… Nhưng không ngờ là đội nhân mã kia hóa ra không tới vì chuyện này mà tới tìm người”.

Khương gia cũng không có người khác, Hoàng thị cũng không giấu, nói: “Kinh thành có An Nghị bá, cũng là kế tục mấy thế hệ nhà huân quý. Nghe nói mấy năm trước An Nghị bá có một thiếp thất được sủng mang thai bị phu nhân hắn đuổi ra khỏi nhà, gần đây phu nhân An Nghị Bá qua đời, An Nghị Bá kia nghe được tin tức liền lập tức tới tìm”.

Khương Đào bật cười mà lắc đầu, “Hóa ra là tin tức hường phấn như vậy, tuy vậy trước đó tỷ không biết nên tới nhắc ta, cũng có có ý tốt, không cần bồi tội với ta”.

Hoàng thị gật đầu cười, sau đó nói: “Nghe nói là chuyện của mười sáu mười bảy năm trước, thiếp thất kia không biết là nam hay nữ, nếu là nữ thì muội nói, có phải cũng tầm tầm tuổi muội hay không?”.

Khương Đào vội nói: “Dừng, dừng, tỷ đừng nghĩ vậy, không có đâu”.

Hoàng thị cười, nói: “Ta cũng chưa nói gì nha”.

Trước đó Hoàng thị đã bị bộ dạng lễ phép của Khương Đào làm cho kinh ngạc, trong lòng còn cảm thán tú tài hương dã còn có thể nuôi được một nữ nhi như vậy.

Hiện tại thân với Khương Đào rồi, càng thêm một thân thiết, càng nhìn Khương Đào càng thuận mắt, cảm thấy xuất thân nữ nhi nhà tú tài thật không xứng với nàng.

Cho nên ngay khi nghe được nhà huân quý tới tìm con, nàng liền nghĩ ngay tới Khương Đào.

Tuy vậy nàng cũng không lỗ mãng mà đẩy Khương Đào tới trước mặt người ta mà là tới dò hỏi Khương Đào.

Khương Đào vừa nghe liền đoán được ý tứ của nàng, sợ Hoàng thị suy nghĩ không đâu, nàng vội giải thích: “Nương ta là nữ nhi nhà thương nhân trong huyện, gả cho cha ta qua hai  năm sau mới sinh ra ta. Ông ngoại và bà ngoại ta sau khi mẫu thân ta xuất giá mấy năm thì mất, nhà ngoại cũng chỉ còn hai cữu cữu nhưng sau khi kinh doanh phất lên thì dọn đi rồi. Sau đó liên hệ cũng không được nhiều…. Tỷ nói nữ nhi mà nhà kia tìm có thể là ta sao?”.

Hoàng thị ngượng ngùng cười cười, còn rất tiếc hận mà thở dài.

Khương Đào thấy nàng thay mình nuối tiếc, càng thêm buồn cười lắc lắc đầu.

Nàng không phải chưa từng làm nữ nhi nhà huân quý, nhìn thì toàn là vinh hoa phú quý nhưng chuyện xấu trong nhà lại nhiều không đếm xuể.

Nàng không muốn những phú quý hư vô đó, cuộc sống hiện tại khiến nàng thấy đủ rồi.

Hơn nữa thanh danh của An Nghị Bá này nàng cũng nghe nói qua, tước vị trong nhà là kế thừa qua nhiều đời nhưng tới đời phụ thân hắn thì ngày càng hoang đường, xa hoa dâm dật không nói, ngay cả chuyện đứng đắn cũng không có, chỉ dựa vào hào quang của tổ tiên sống qua ngày. Tới thế hệ của hắn thì kém hơn, thiếu chút nữa bị hoàng đế tịch thu tước vị, may hắn có một tướng mạo tốt, khiến An Nghị bá phu nhân động lòng với hắn.

Nhà mẹ đẻ của An Nghị bá phu nhân vô cùng hiển hách, được sự bảo đảm của nhà ngoại, hắn mới thuận lợi kế thừa được tước vị.

Nhưng sau khi thành hôn An Nghị bá vẫn giống hệt như phụ thân hắn, tham luyến sắc đẹp, trong nhà thị thiếp di nương cũng phải hơn mười người.

Sau An Nghị bá phu nhân không sinh được trưởng tử, nàng đuổi hết những thị thiếp đó ra khỏi phủ. Sau An Nghị Bá mới thành thật hơn.

Nói cũng buồn cười, một người phong lưu như hắn nhưng trưởng tử không có, mấy con vợ lẽ khác cũng chết sớm, dưới gối lại có bảy tám nữ nhi.

Đời trước, số lần Khương Đào ra khỏi nhà cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả nàng cũng biết chuyện này thì có thể thấy được thanh danh hoang đường của nhà họ vang dội bao nhiêu!

Hiện nay, An Nghị Bá phu nhân không còn, An Nghị Bá lập tức ra kinh tìm thiếp thất và hài tử, nghĩ cũng biết chẳng phải là nhớ nhung gì mà là muốn có hài tử trở về kế thừa tước vị.

Nhà dơ bẩn như vậy Khương Đào trốn còn không kịp, sao sẽ giống như Hoàng thị còn nhớ tới.

Huống chi nàng không nói láo với Hoàng thị, bối cảnh thân thế của nguyên thân đúng là chỉ có vậy.

Hai người nói chuyện một lúc, Hoàng thị về nhà, là huân quý từ kinh thành tới, tuy ở kinh thành không lên được mặt bàn chung nhưng ở tiểu huyện này vẫn là đại Phật! Nàng còn phải trở về nhìn chằm chằm hạ nhân, hầu hạ người ta cho tốt!

Khương Đào nghe qua liền quên, dù sao chỉ cần không phải người từ kinh thành tới tra hỏi khổ dịch ở mỏ đá là được.

Nhưng nàng không nghĩ tới chưa tới nửa tháng sau, cọc chuyện này đúng là có liên quan tới nàng – thiếp thấp và hài tử An Nghị Bá muốn tìm cư nhiên là người quen cũ của nàng!

Tâm hự của edit: có phải các bạn cũng thấy mình bị tác giả troll không? Tui cũng là vừa edit vừa đọc, mấy hôm trước không nhịn được tò mò nên lật qua mấy chương sau, phát hiện mé tác giả lừa người. Cơ mà bác ý cũng bảo rồi, qua thêm mấy chương nữa, đợi Khương Dương thi được cử nhân thì cháu trai nhà ngoại sẽ tới. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play