Khương Đào nhận ra đây là thanh âm của Thẩm Thời Ân, kinh hỉ nói: “Chàng đã về?”.

Hắn nói là đi một hai tháng nhưng kỳ thật tổng cộng cũng chưa tới một tháng.

“Lo cho nàng nên về sớm một chút”. Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng nói.

Khương Đào không thấy rõ khuôn mặt hắn nhưng nghe giọng liền biết hắn nhất định không ngủ không nghỉ mà quay về, tuy là có nhiều lời muốn nói với hắn nhưng cũng không vội, lập tức nằm dịch vào trong nói: “Vậy nghỉ ngơi trước, chờ chàng tỉnh giấc rồi chúng ta lại nói”.

Thẩm Thời Ân nói mình dơ, hắn nhìn Khương Đào ngủ là được.

“Chàng cứ luôn như vậy”, Khương Đào dỗi, “Ta cũng không phải là tiên nữ trên trời gì, không thể chịu được dơ. Vậy không chịu nằm thì ôm ta một cái được không?”.

Nói xong còn chưa đợi Thẩm Thời Ân trả lời, nàng liền chui vào trong lòng hắn.

Trên người Thẩm Thời Ân đúng là không dễ ngửi, có rất nhiều mùi khác nhau nhưng bởi vì là hắn, hơn nữa hắn là vì lo lắng cho nàng nên mới không nghỉ không ngủ, Khương Đào một chút cũng không chê.

“Chàng không biết đâu, đêm hôm kia do Tuyết Đoàn nhi cảm thấy không đúng, nôn nóng xoay quanh, còn kéo ta ra ngoài cho bằng được…”.

Khương Đào nói chuyện trước động đất, Thẩm Thời Ân kiên nhẫn lắng nghe.

Chờ Khương Đào nói xong cũng đã được mười lăm phút, nàng ảo não nói: “Không nói nữa, mau ngủ đi thôi”.

Thấy Thẩm Thời Ân còn không chịu nằm, nàng dứt khoát động thủ kéo hắn lên giường.

Nhưng vừa mới đụng tới vạt áo hắn, tay Khương Đào lại hơi ướt ướt.

Nhìn kỹ mới thấy là máu tươi!

Nàng hoảng sợ, thanh âm cũng thay đổi, “Sao trên người lại có máu? Chàng bị thương?”.

Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng này của nàng, Thẩm Thời Ân nhịn không được cười thành tiếng, “Đã nói trên người ta bẩn, một hai phải dựa vào bằng được”.

Tới lúc này, Thẩm Thời Ân mới biết tối nay tối nay không phải đang nằm mơ, A Đào của hắn còn nguyên vẹn, còn sống!

Từ huyện thành đi lên phía Bắc cũng được nửa tháng đi đường, Thẩm Thời Ân mới nghe được phong thanh tung tích của Tiêu Giác.

Tuy vậy vẫn không có cơ hội được gặp hắn.

Rõ ràng lúc đi chỉ cần xa xa mà thấy là được nhưng Tiêu Giác lại là huyết mạch duy nhất trưởng tỷ hắn lưu lại, là ruột thịt chí thân của hắn.

Đứng ở xa mà nhìn không biết tại sao nhưng trong lòng lại hơi không thoải mái.

Nhưng Tiêu Giác là Thái Tử, số lượng ngự tiền đới đao thị vệ cùng với ám vệ cũng phải lên tới hơn trăm.

Thẩm Thời Ân dù sao cũng không phải thần tiên, không có khả năng ẩn mình dưới nhiều tai mắt như vậy.

Sau hắn thấy Tiêu Giác cũng không có nguy hiểm gì – đều biết là Thái Tử thay hoàng đế tới quan sát và kiểm tra dân tình, quan viên địa phương và hương thân tuy cũng có giở trò bịp bợm nhưng cũng không có cam đảm lớn tới mức dám xuống tay với Thái Tử, hơn nữa Thẩm Thời Ân cũng không dám thiếu cảnh giác với thị vệ, ám vệ, người khác cũng không dám coi như không quan trọng cho nên hắn liền trở về.

Không nghĩ tới lúc quay về được một nửa đường, đêm khuya liền xảy ra động đất.

Thẩm Thời Ân đương nhiên không cần nói, rất nhẹ nhàng tránh được , sau khi trốn được nhìn thấy vết thương lớn nhỏ trên người mình, nghĩ tới Khương Đào ở huyện thành xa xa kia… Cả trái tim đều bị bóp chặt.

Hắn chỉ có thể an ủi chính mình rằng xưa nay Khương Đào rất may mắn, lại thông minh lanh lợi, trong nhà còn có ba đệ đệ, còn có con thú quý hiếm như Tuyết Đoàn nhi, khẳng định là có thể bình yên thoát thân.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng hắn cũng không dám dừng chân nửa bước, đầu óc đều trống rỗng.

Sau đó, hắn đi qua nơi khác, phần lớn đều đã đại loạn bởi vì thương vong quá lớn, nha môn không kịp ứng đối, đốt gϊếŧ đánh cướp chỗ nào cũng có.

Máu trên người hắn là do gϊếŧ một người cướp tiền tài, còn có người có ý đồ quấy rối thiếu nữ.

Sau đó về tới huyện thành, trên đường phố có bộ khoái và binh lính, thương thế của các bá tánh cũng không quá nghiêm trọng nhưng thật ra an ổn hơn nhiều so với bên ngoài.

Nhưng dù sao cũng chưa nhìn thấy Khương Đào, trái tim hắn dâng lên tận cổ họng rồi vẫn chưa buông được xuống.

Lại một đường bôn ba đã về tới hẻm Trà Hồ đổ vỡ, đúng lúc gặp được trượng phu của Vương thị.

Trượng phu Vương thị dựng túp lều giản dị qua đêm, thấy hắn liền nói: “Thẩm huynh đệ, ngươi cuối cùng cũng về rồi, nương tử nhà ngươi ở Tô trạch, tức phụ ta và các nàng cũng ở nơi đó…”.

Thẩm Thời Ân không còn lòng dạ mà nói chuyện phiếm với hắn, chắp tay cảm tạ sau liền rời đi.

Sau đó hắn tìm tới đây.

Lúc hắn vào nhà, Khương Đào đang ngủ, trong phòng an tĩnh tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở của nàng.

Ánh trăng rọi vào căn phòng như rải một lớp lụa trắng lên khuôn mặt tú mỹ của nàng, trong phút chốc lại không được rõ ràng.

Hắn bất giác nhẹ tay nhẹ chân, sợ đánh vỡ hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp này, cũng sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là giấc mộng Nam Kha* của hắn. 

*Đây là điển tích, ý chỉ sự vinh hoa phú quý chẳng khác nào một giấc mộng mà thôi. Các bạn muốn tra rõ hơn về điển tích của nó thì gg nha, nó dài quá.

Mãi cho tới lúc Khương Đào tỉnh, cười nói với hắn, cảm giác không chân thực này vẫn mãnh liệt như vậy.

Thẳng tới khi nhìn nàng hoảng loạn la lên, vẫn đáng yêu hoạt bát như vậy, Thẩm Thời Ân mới xác định đây chẳng phải một giấc mộng, hắn thực sự đã về bên A Đào, hơn nữa, nàng còn sống rất tốt.

“Không phải máu của ta, không bị thương”. Thẩm Thời Ân giải thích sau lại rũ mắt xuống, thanh âm càng thêm trầm thấp nói: “Thực xin lỗi, ta…. Ta không biết sẽ như vậy”.

Nếu sớm biết rằng trong khoảng thời gian hắn rời đi sẽ có thiên tai lớn như vậy, dù có kề đao lên cổ hắn hắn cũng sẽ không rời Khương Đào nửa bước.

“Nói chuyện này làm gì?”. Khương Đào tìm khăn lau tay, mím môi nói: “Chuyện như thiên tai cũng không phải là đoán được trước”.

Lại nói sau khi có động đất, nàng cũng rất lo cho Thẩm Thời Ân nhưng biết rằng với bản lĩnh của hắn tự bảo vệ mình hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa khả năng hắn ở bên ngoài hành động một mình, so với ở huyện thành này con dìu già dắt trẻ an toàn hơn nhiều. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, trong lòng vẫn nhịn không được lo lắng.

Nàng đã như vậy, Thẩm Thời Ân lo lắng cho một nữ tử tay trói gà không chặt như nàng thành cái dạng gì chứ?

“Ta biết”. Thẩm Thời Ân gắt gao nắm chặt tay nàng, “Nhưng thực lòng xin lỗi nàng”.

May mắn, Khương Đào không có chuyện gì, nếu nàng thực xảy ra chuyện…. hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Không nói những chuyện đó”. Khươn Đào đứng dậy mở tủ quần áo, trước khi có động đất thu thập đồ đạc, gạo và mì nàng còn mang được theo thì đương nhiên cũng mang theo hai bộ quần áo cho Thẩm Thời Ân.

Đưa quần áo cho hắn thay, Khương Đào ngồi bên cạnh rót một ly trà cho hắn.

Thẩm Thời Ân cởϊ qυầи áo lộ ra nửa thân trên cường tráng, Khương Đào nhìn kỹ một lần, xác nhận hắn không có thêm vết sẹo nào mới mới hỏi: “Người thân kia của chàng có khỏe không? Động đất có ảnh hưởng gì tới họ không?”.

“Hẳn là không sao, người bên cạnh của hắn cũng rất tốt”.

Cũng bởi quá đắc dụng nên hơn trăm người phân ra thành hai tổ, mấy canh giờ đều gác ở bên người, thời gian thay ca còn có một lão giả nhìn chằm chằm, lão giả kia Thẩm Thời Ân biết, là cao thủ bên người hoàng đế, từ xưa đã có uy danh trên giang hồ. Hắn thử vài lần đều không tiếp cận được Tiêu Giác, còn thiếu chút bại lộ hành tung, lúc này mới bất đắc dĩ từ bỏ.

“Vậy là tốt rồi”. Khương Đào cũng không hỏi nhiều, nhìn hắn uống trà xong lại hỏi hắn có muốn ăn gì không.

Thẩm Thời Ân nói không cần, “Ta buổi đêm tới, không cần kinh động tới người khác. Chờ tới sáng mai ta còn muốn đi mỏ đá nhìn một chút, Tiểu Nam cũng phải đi theo”.

Lúc hắn vào thành nhìn thấy quân đóng ở gần đây, tuy trước mắt quân binh còn bận cứu người và trấn an bá tánh nhưng sau đó hẳn là cũng sẽ tới mỏ đá kiểm kê danh sách, bảo đảm không có khổ dịch nào thừa lúc loạn mà chạy thoát, vì để chắc ăn thì sáng mai hắn và Tiêu Thế Nam nên qua đó đợi.

Khương Đào cũng nghĩ tới chuyện này, gật đầu nói: “Vậy hai người ở ngoài cẩn thận một chút. Nơi này của ta cũng không cần lo lắng, ta ăn ngủ đều ở đây, có người chăm sóc, tuy ban ngày có ra bên ngoài giúp đỡ nhưng cũng không làm việc gì nguy hiểm, chỉ là chăm sóc người bệnh chút thôi. Còn có lão đại phu là người khám cho Khương Dương lúc trước, cũng là người khám cho ta lúc trước, ông ấy cũng rất săn sóc ta”.

“Nàng đi giúp đỡ?”.

“Cũng không vì gì, lúc ấy chỉ là cảm thấy không làm gì thì không yên lòng, không nghĩ tới thật đúng là có thể giúp được chút việc…. Có một vị đại ca rất biết đùa, trên đùi bị thương rất sâu nhưng còn có tâm vui đùa, nói ta khâu cho hắn đẹp một chút, cũng là cho nhà hắn một bức thêu. Bởi vì chuyện đùa này mà ta không còn run tay nữa, sau cũng không ai bởi vì ta không có kinh nghiệm mà khó xử ta, còn xếp hàng để ta khâu cho họ”.

Bất tri bất giác, Khương Đào lại mở máy hát, vừa nói nàng vừa thu dọn y phục Thẩm Thời Ân thay ra.

“Lạch cạch” một tiếng, trong quần áo của Thẩm Thời Ân có một túi tiền nhỏ rớt ra.

“Sao còn có túi tiền?”. Khương Đào cúi người nhặt lên, đầu tiền là kiểm tra hình thức túi tiền, xác nhận không phải là do nữ tử thêu, sau mới ước lượng khối lượng nói, “Cũng không phải tiền”.

Vốn là đề tài về việc trong nhà, Thẩm Thời Ân bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đứng dậy muốn đoạt lại.

Hắn đương nhiên không dùng sức trước mặt Khương Đào nên Khương Đào không phí sức liền tránh được.

“Còn không cho ta coi?”. Hành động khác thường này của hắn gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng nàng, sau liền mở túi tiền ra.

Bên trong túi tiền có một nửa dạng đồ mỏng như lá trong suốt, có chút mùi tanh như có như không, Khương Đào chưa thấy qua vật này, đầu tiên là nhìn kỹ sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thời Ân, hỏi: “Là mua ở bên ngoài về ăn sao?”.

Thẩm Thời Ân mặt đỏ tới mang tai, đứng im tại chỗ như đứa trẻ chờ bị phạt, còn không dám nhìn thẳng Khương Đào mà mắt cứ đảo qua chỗ khác.

Bộ dáng này hệt như lúc mới yêu. Quá đáng yêu!

Khương Đào nhịn không được cười rộ lên sau đó nàng rốt cuộc nghĩ ra đây là vật gì!

Đây còn không phải là bong bóng cá sao, phiên bản cổ đại đó! 

Khương Đào như bị phỏng tay nhét đồ lại vào trong túi, sau lại ném túi tiền lên bàn, “Đây là việc quan trọng mà chàng muốn làm, sau mang đồ như này về đúng không?”.

Nếu không phải biết Thẩm Thời Ân không phải người không đáng tin cậy, Khương Đào cũng nhịn không được mà nghi ngờ hắn chạy ra ngoài chỉ vì cái này?!

“Aiz! Không phải đặt làm riêng”. Khí thế cả người Thẩm Thời Ân đều thấp đi, vội vàng giải thích, “Chỉ là trùng hợp, trùng hợp nhìn thấy nó thôi, nghĩ tới chúng ta cũng cần nên mua một ít về xem”.

Khương Đào liếc hắn một cái, bị hắn nhẹ nhàng đẩy về giường, “Ta không có lừa nàng, chỉ là trùng hợp. Nàng mau ngủ đi, không lát nữa trời sáng rồi”.

Khương Đào hừ nhẹ một tiếng, sau khi nằm xuống chưa được bao lâu lại thấy có chút không đúng….

Cổ đại không giống như hiện đại tư duy khai phóng như vậy, tùy tiện ra tiệm thuốc hay siêu thị đều có thể mua được.

Thẩm Thời Ân có thể vừa khéo tới nơi nào mà mua được?

“Chàng không phải là đi… đi dạo thanh lâu chứ?”. Sau khi nghĩ thông suốt, Khương Đào xoay người ngồi dậy, hung tợn nhìn chằm chằm hắn.

Hỏi xong Khương Đào cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, có thể là do xa cách quá lâu khiến nàng lo được lo mất. Thẩm Thời Ân nào là người ham sắc như vậy? Là chính nhân quân tử như vậy, hai người vừa mới gặp lại nhau, không nên bởi vì chuyện này mà vô cớ nghi kỵ dẫn tới cãi nhau, hẳn là nên ôn tồn mới phải.

Khương Đào thu hồi vẻ mặt phẫn nộ, đang muốn xin lỗi, không nghĩ tới lời còn chưa nói ra khỏi miệng liền nghe được Thẩm Thời Ân ngồi ở mép giường thì thầm, “Cũng, cũng không tính là dạo đi”.

Tâm hự của editor: Các bạn đã hiểu ý của bong bóng cá là cái gì chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play