Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao, ít nhất trong mắt Lục Thừa Vũ là thế; chứ nếu chuyện này mà rơi xuống đầu gia đình bình thường nào đó thì chắc đã đủ gây nên đả kích mang tính hủy diệt rồi.
Vợ của gã đàn ông kia thất nghiệp ở nhà.
Mà gã thì lại vào tù, cho dù có nai lưng ra cày đến cách mấy thì cũng chả kiếm được mấy đồng, cha mẹ con cái trong nhà toàn dựa vào công việc của vợ hắn mà sống. Đối với một người còn trẻ, chỉ cần có bằng cấp thì tìm việc không mấy khó khăn, song đối với lứa trung niên chưa từng học văn hóa sau khi thất nghiệp muốn vực dậy còn khó hơn lên trời. Cả gia đình vốn đã nghèo túng nay lại còn bị chặt đứt nguồn thu nhập duy nhất trong phút chốc, thật sự "họa vô đơn chí". Nghe vợ mình khóc lóc kể lể xong, gã đàn ông ấy giận bản thân mình bất lực, rồi lại không nhịn được mà than trời trách đất.
Cho nên gã đánh Lục Thừa Vũ.
Nhưng có lẽ do bị quản giáo dạy dỗ xong xuôi nên những xúc động và căm giận kia giờ đây đã biến mất chẳng còn gì, chỉ sót lại nỗi hối hận khôn nguôi. Gia cảnh đã khó khăn không tả nổi, vậy mà gã còn quậy banh chành ra thế này e rằng chắc chắn không có cơ hội giảm hình phạt rồi. Gã thật sự không khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng thế mà ngồi không nấc lên như một đứa trẻ. Tướng tá của gã trông cực kỳ thô lỗ, gương mặt tròn ụ hung ác núc ních thịt, lúc không có biểu cảm gì trông chẳng khác La Hán là bao. Nhưng mà những người như vậy lúc khóc lại trông càng xót xa hơn. Gã không biết phải khóc ra làm sao mới được, là cái kiểu không có quy luật gì hết. Gã khóc để phát tiết cảm xúc của mình, nước mắt nước mũi chảy dài cũng chỉ biết lấy tay quẹt lung tung, như thể đang tự vò mặt mình thành một nhúm vậy.
Lục Thừa Vũ ngơ ngác nhìn gã, sau đó chầm chậm móc bịch khăn giấy trong túi ra đưa.
Mặc dù đây chỉ là đồ dùng sinh hoạt bình thường, song ở trong ngục vẫn là vật hiếm thấy. Gã đàn ông nhìn nó bằng đôi mắt đỏ hoe, gã do dự một chốc rồi mới nhận lấy xé ra một nửa để dùng, còn một nửa trả lại cho Lục Thừa Vũ. Khóc lóc than vãn cả buổi quả thật có thể trấn an tinh thần đôi chút, gã cũng dần dần bình tĩnh lại, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Đến cùng gã vẫn không dám hy vọng viển vông rằng sẽ có ai đó đến giúp mình.
Lục Thừa Vũ thở dài một hơi rồi cũng im lặng theo gã. Hắn không giỏi an ủi nên chỉ có thể nghĩ cách để giúp đỡ đối phương. Đúng là hắn không thiếu tiền, nhưng đưa tiền trực tiếp cho người ta như vậy rõ ràng không phải là lựa chọn tốt. Trong lúc hắn đắn đo một hồi lâu thì gã đàn ông trước mặt lại chảy ra chút nước mũi. Hắn đưa tờ giấy cho gã một lần nữa rồi hơi ngập ngừng ngỏ lời.
Hắn có thể hỗ trợ tìm việc làm.
Đương nhiên chẳng phải là công việc béo bở gì, bởi dù gì vợ của gã đàn ông này không có trình độ văn hóa, việc có thể làm cùng lắm chỉ là công nhân thôi. Nhưng dù vậy cũng đủ để khiến đối phương cảm thấy hết sức kinh ngạc. Gã đàn ông trước mặt vốn còn đang cực kỳ buồn bã bỗng trở nên kích động, gã liên tục lẩm bẩm câu cảm ơn trong miệng. Đúng lúc này cũng đã đến giờ tập trung điểm danh nên Lục Thừa Vũ không ở lại đây nữa.
Thời điểm điểm danh vào buổi tối, quản giáo đã nghiêm khắc phê bình cuộc ẩu đả hồi chiều này.
Trong ngục giam nào có cập nhật tin tức mới gì để hóng hớt, khó lắm mới có chuyện lớn xảy ra, thế là gần như bị truyền đi khắp phòng giam ngay tức thì. Ánh mắt của mọi người đương nhiên không giống nhau, song Lục Thừa Vũ chưa bao giờ quan tâm, trái lại hắn bắt đầu nghiêm túc vùi đầu vào việc mỗi ngày của mình. Có lẽ là người nhà đến thăm đã tiếp thêm cho hắn rất nhiều chỗ dựa tinh thần, dù cho cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng hắn cũng đã có mục tiêu, hắn bận bịu cùng với các phạm nhân khác để tìm kiếm cơ hội được giảm án.
Chỉ có như vậy mới có thể sớm được về nhà.
Sau hơn một tuần, bức thư mà Thẩm Mặc và Thẩm Trạch Hiên viết cuối cùng đã vượt qua vòng xem xét và được gửi đến tay hắn. Dù hai người họ muốn có viết nhiều thế nào đi nữa thì cũng chỉ được khoảng mười tờ giấy. Tuy vậy Lục Thừa Vũ lại cực kỳ thích thú mà cứ đọc đi đọc lại suốt, mãi cho đến khi thuộc làu làu hết từng từng nét từng chữ mới thôi. Đêm trong tù không tắt đèn, tối hôm đó hắn ngủ rất muộn nhưng hôm sau lại không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào, thay vào đó là tinh thần tràn đầy năng lượng, vừa xong việc của ngày hôm đó là hắn đã vội chạy thẳng đến thư viện xin giấy bút để hồi âm cho hai người họ.
Về phần nội dung thì tất nhiên phải chọn tin tốt để viết, tuyệt nhiên không đề cập đến những khó khăn mà hắn đã phải chịu đựng. Trình độ văn chương của của Lục Thừa Vũ cũng không tệ, hơn nỗi nhớ Thẩm Mặc đến da diết trong tù, vậy nên hắn chỉ cẩn thận giải thích những khía cạnh trong sinh hoạt thường ngày, mỗi câu chữ đều là tình ý miên man, như một thiếu niên lần đầu viết thư tình. Lúc viết xong rồi đọc lại, ngay cả Lục Thừa Vũ tự mình đọc cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng hắn vẫn tìm cách gửi ra ngoài cho bằng được, rồi hồi hộp mong chờ hồi âm từ bên kia.
Cuộc sống cứ thế mà trở nên yên bình.
Ở trong tù đúng là rất vất vả, nhưng không nghĩ nhiều đến nó nữa thì cũng chẳng khổ mấy. Hắn mua một cuốn lịch sau đó khoanh tròn cẩn thận ngày được liên lạc của mỗi tháng, còn liên tục đếm đến ngày nhận được thư. Tất cả mọi thứ mang ra vào nhà tù đều phải được xét duyệt hết, nhất là thư từ này nọ càng phải kiểm tra tỉ mỉ hơn cả. Hồi tháng trước hắn có gửi một bức thư ra ngoài, lúc đến tay Thẩm Mặc cũng phải một tháng sau, còn khi được gửi vào đây cũng ngấp nghé cả tháng mới được thông qua. May mà Thẩm Mặc rất siêng hồi âm cho hắn, hầu như cứ cách mỗi tháng là đều nhận được cả một xấp thư thật là dày. Mỗi lần như vậy Lục Thừa Vũ đều đọc hết cả một đêm, xong rồi lại cẩn thận giấu tất cả các thư đi. Nếu lúc nào cảm thấy nhụt chí thì phải lấy ra đọc lại từng lá một, như vậy hắn mới có thêm chút sức lực để tiếp tục kiên trì.
Trình độ văn của hắn rất khá nên dễ dàng đoạt giải nhất cuộc thi viết văn trong trại giam, nhờ đó mà hắn có ưu thế được giảm án hơn so với các phạm nhân khác. Quản ngục thấy hắn biết chữ nên giao cho hắn nhiệm vụ dạy học - thay vì xem bản tin thời sự buổi tối thì hắn có trách nhiệm là phải dạy văn hóa cho những bạn tù chưa tốt nghiệp tiểu học. Công việc kiểu này chẳng phải làm gì nặng nhọc, không những không cần phải dậy sớm mà còn có thể kiếm thêm vài điểm công việc nữa. Tám mươi điểm làm việc có thể được quy đổi thành một năm tù. Mặc dù hắn chỉ mới tiết kiệm được hơn ba mươi, nhưng như vậy cũng đã khiến hắn cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Nhưng cuộc sống bao giờ cũng là một trò hề.
Đó là một ngày cuối tuần, mặc dù không phải đi làm nhưng tối đến vẫn phải tham gia lớp học. Lục Thừa Vũ vừa được gặp cha mẹ chiều nay, tâm trạng đang trên đà tốt nhất trong tháng, đến cả bài giảng cũng tăng thêm vài phần dí dỏm, thậm chí còn thản nhiên kể một vài câu chuyện xưa cho những phạm nhân khác nghe. Trước kia lúc lên lớp quản giáo chưa bao giờ quấy rầy hắn, nhưng hôm nay đột nhiên có người gọi hắn ra ngoài, có vẻ như không tiện chờ đợi.
Hắn bỏ kính xuống, sau đó phủi bụi phần trong tay rồi bước ra ngoài.
Ở lâu rồi nên quản giáo cũng thành người quen cả. Hắn có chào hỏi nhưng đối phương lại không cười đáp lại như thường lệ mà trái lại sắc mặt lại nghiêm trọng hẳn lên.
"Có chuyện gì sao ạ?" Lục Thừa Vũ có hơi nghi ngờ mà hỏi.
Quản giáo nhìn sâu vào mắt hắn, dường như là đồng cảm rồi lại thở dài than một tiếng.
"Mới nãy có người gọi điện đến thông báo, cha mẹ anh trên đường về nhà... Gặp tai nạn xe."
Hầu hết nhà tù đều được xây dựng ở vùng ngoại ô, đường đi vào thì lại không có giới hạn tốc độ, càng không bị giới hạn giao thông như trong thành phố. Khi hai ông bà ra về thì trời đã khuya, đèn đường còn chưa kịp bật. Xe của hai vợ chồng bật đèn lên, ngoài việc xe chạy tăng tốc nhanh hơn thì thực sự không có gì vi phạm. Trong lúc xe của cả hai đang lái khá thuận lợi thì một chiếc xe tải bất ngờ lao tới và thúc mạnh vào phần đầu xe.
Hai vợ chồng và cả tài xế lái xe thuê đều tử vong tại chỗ.
Nguyên nhân sự cố này cũng hết sức nực cười, tài xế xe tải ngủ gật, chờ đến lúc xảy ra tai nạn thì mới đột ngột bừng tỉnh. Anh ta không uống rượu khi lái xe, cũng không thừa nhận mình lái xe trong lúc mệt mỏi, tình hình cụ thể vẫn đang được cảnh sát điều tra. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì mạng sống của cha mẹ Lục Thừa Vũ vẫn chẳng thể nào lấy lại được.
Quản giáo dùng giọng điệu đặc biệt cảm thông mà thuật lại tình huống một cách đơn giản, mà người đàn ông nọ từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn chỉ đứng đờ người ra tại chỗ, bờ môi hé mở. Đầu óc hắn như không nghe được gì nữa từ sau câu đầu tiên, hệt như bị nhồi đầy hồ nhão vào vậy. Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng vang, không biết là có người nói chuyện hay là do ảo giác gây nên. Nếu thật sự không nghe được thì tốt rồi, nhưng từng tế bào trên người hắn vẫn nhớ rõ mồm một câu nói kia của đối phương. Tiếng vo ve hòa lẫn với những âm thanh bị bóp nghẹt, giống như một chiếc radio cũ kỹ sắp hỏng mất. Cả buổi trời hắn không hề động đậy, quản giáo cũng không tức giận mà ngược lại chỉ thở dài thườn thượt rồi vỗ vỗ lưng hắn.
"Trong trường hợp này anh sẽ được phép về, nhưng phải mất mấy ngày mới hoàn thành xong thủ tục này kia... Anh chuẩn bị trước đi, nén bi thương."
"Buổi học hôm nay cũng không cần tiếp tục nữa, tôi vào nói với bọn họ một tiếng, anh thả lỏng chút."
Có lẽ anh ta cũng hiểu được nếu trong trường hợp này là mình cũng sẽ khó xử như vậy nên lập tức bước vào phòng học thông báo việc tạm ngưng dạy học. Khó có thời gian rảnh rỗi, các tù nhân còn lại đều vui vẻ thu dọn đồ đạc của họ rồi đi theo từng tốp lần lượt trở về ký túc xá.
Không một ai hỏi lý do vì sao lại tan học một cách bất thình lình như vậy, cũng không có ai để ý đến Lục Thừa Vũ đang đứng ở cửa cả.
Hắn không biết mình quay về phòng ngủ bằng cách nào, cũng không biết hắn đã đi tập trung điểm danh hay chưa. Người bao giờ cũng ưa sạch sẽ là hắn thế mà hôm nay lại không đi rửa mặt mà trực tiếp leo lên giường luôn, hai mắt thẫn thờ nhìn trần nhà. Trên trần nhà không có trang trí bất cứ thứ gì, chỉ có mỗi một bức tường phủ sơn trắng. Nhưng có lẽ hắn sinh ra ảo giác, hắn luôn ảo tưởng rằng mình đã trở lại thời thơ ấu - nằm trên giường trong phòng ngủ, nghe tiếng cãi vã và tán gẫu của bố mẹ bên ngoài phòng.
Hắn mở to mắt rất lâu khiến cho hai hốc mắt khô khốc. Sau đó hắn chớp mắt, song lại vẫn không có giọt nước mắt nào rơi xuống cả. Suy nghĩ của hắn có phần ngẩn ngơ, có lẽ hắn vốn không chịu thừa nhận sự thật rằng cha mẹ mình đã qua đời, trái tim hắn từ đầu đến cuối đều tê dại, thế mà chẳng hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Đến nỗi Lục Thừa Vũ còn đang nghĩ đến khả năng đây là tin tức giả.
Mặc dù thực sự không thể nghĩ ra nguyên nhân tại sao quản giáo lại lừa dối mình, nhưng làm sao hắn có thể tin tưởng hoàn toàn được khi mà mình còn chưa liên lạc với những người thân khác, chưa được tận mắt nhìn thấy cha mẹ kia chứ? Như thể đang tự lừa mình dối người, hắn thậm chí còn nghĩ đến việc nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy nhanh đi vạch trần những lời nói dối của bọn họ. Rõ ràng sức khỏe của cha mẹ hắn vẫn còn rất tốt, không hề già yếu chút nào...
Hắn cứ nằm mê man như thế suốt cả đêm mà không nhắm mắt lại được. Sáng hôm sau, hắn còn ra khỏi giường như thường lệ, đi tắm rửa rồi còn định ra cửa đi xếp hàng để chờ điểm danh. Có điều chỉ vừa đi được vài bước mà cơ thể lại không thể kiểm soát được mà ngã xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề trầm đục.
- Hết chương 71 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT