Mặt trăng rất sáng, chiếu xuống toà biệt thự âm u sâu trong rừng.
Lam Phi sợ hãi, chạy chối chết về phía trước.
Miệng luôn miệng kêu cứu.
Cơ thể cô đã mệt mỏi rã rời, bàn chân bị vật nhọn cứa rách đau buốt. Tuy nhiên, dù cho cô có chạy thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi nơi này.
Người đàn ông đeo mặt nạ phía sau cứ nhàn nhã đi theo sau cô. Cho dù tốc độ của cô không nhanh, nhưng người đàn ông vẫn bám sát cô như đang chơi một đùa vui vẻ.
- Biết không thể thoát, sao vẫn cứ cố chấp chứ?
Cuối cùng chạy đến nỗi cạn kiệt sức lực, Lam Phi bị vấp ngã, lăn trên sàn gạch mấy vòng.
Tiếng bước chân vang lên bên tai cô.
Hắn quả nhiên là một tên ác quỷ, là một tên biếи ŧɦái.
Người đàn ông đi tới nâng cơ thể của cô dậy, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô.
- Đừng… Động vào tôi…
Mặc cho cô có cầu xin thế nào, mặc cho cô có khản giọng ra sao thì hắn vẫn không để tâm. Hắn ôm lấy cô, cuối xuống muốn hít hết hương thơm trời sinh trên người cô.
- Hương thơm của em thật là khiến tôi thoải mái. Chân đau rồi đúng không? Để tôi đưa em về phòng của chúng ta.
- Không…
Cô liều mạng vùng vẫy nhưng vẫn không thể khiến hắn dao động. Ngược lại, hắn càng ôm cô chặt hơn. Đôi mắt hắn chợt nhìn chằm cô, ẩn chứa một sự tức giận.
- Muốn bị đánh sao?
Quả nhiên, lời đe doạ này khiến cô câm nín. Cô biết, đây không phải trò đùa. Hắn đã từng đánh cô một lần vì cô bỏ trốn. Những trận roi da đó thật sự như muốn lấy luôn cái mạng này của cô.
- Vì sao, vì sao lại là tôi?
Lam Phi vẫn không cam lòng nhìn hắn chảy nước mắt. Tại sao hắn lại bắt cô, nhốt cô ở đây? Sao cứ phải là cô mà không phải người phụ nữ khác?
Hắn ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
- Tôi mê mẩn mùi hương của em. Mê đến phát điên. Vì vậy, em phải ở bên tôi cả đời!
…
- Aaa…a.a… không muốn, không muốn,…tránh xa tôi ra…
Trong căn phòng ngủ lớn, tiếng hét của cô thành công khiến Lục Tử Hàn nằm bên cạnh tỉnh giấc. Hắn quay sang, lần mò nắm chặt lấy tay cô.
- Tiểu Phi? Em sao vậy?
Tiểu Phi? Lần này Lam Phi sợ hãi tột độ. Cô mở mắt, choàng tỉnh dậy. Cả người vừa toát mồ hôi, vừa run lẩy bẩy.
Thấy một bàn tay đang nắm lấy tay mình, cô sợ hãi rụt tay lại, không may mất thăng bằng lăn xuống đất.
- A… Không phải tôi, tránh xa tôi xa. Đừng bắt tôi…
Cô bật dậy, thu người ngồi một góc ôm đầu. Hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài.
Lục Tử Hàn thấy Lam Phi có biểu hiện lạ, hắn từ từ xuống giường rồi lại gần nơi cô phát ra tiếng.
- Tiểu Phi?
- Tránh xa tôi ra!
Tiểu Phi? Tên đó cũng từng gọi cô như thế. Cô rất sợ hãi khi nghe thấy ai gọi mình bằng cái tên này.
Lục Tử Hàn vừa nắm lấy tay của Lam Phi, lại bị cô hất tay ra. Hắn hơi cau mày, thẳng tay nắm lấy vai, kéo cô vào lòng. Lam Phi trong lòng Lục Tử Hàn vùng vẫy kịch liệt nhưng cho dù thế hắn vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Đến lúc Lam Phi bình tĩnh lại, không còn phản kháng nữa thì Lục Tử Hàn mới buông cô ra.
- Bình tĩnh rồi?
- Không sao.
Lam Phi nhìn hắn trả lời.
Suốt mấy năm nay, rất nhiều cô bị ám ảnh bởi lần bị bắt cóc đó. Đêm không mơ thì không sao, nhưng những đêm gặp ác mộng thì cô đều mất ngủ, tinh thần hoảng loạn kịch liệt.
Còn Lục Tử Hàn thì cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hắn bỗng dưng theo bản năng gọi cô là Phi Phi? Trong đầu hắn chợt vang lên một hồi ức xa lạ. Cái tên “Phi Phi” cứ vang bên tai hắn không ngừng. Nghĩ đến đây, đầu của Lục Tử Hàn bắt đầu nhói một cái.
Hai mắt vì kích động mà bắt đầu rỉ máu, thấm đẫm băng gạc.
Sau đó, hắn ngã xuống đấy bất tỉnh.
Hiện tại, hắn không thể cưỡng lại cơn đau, vọng lại bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gọi của Lam Phi.
Tại bệnh viện.
Lam Phi ngồi thất thần trên chiếc ghế ngoài hành lang.
Bây giờ là ban đêm nên không có mấy ai. Thỉnh thoảng chỉ có vài vị bác sĩ và y tá chạy ngang qua.
Cô hoàn toàn cô độc ngồi một mình bên ngoài phòng bệnh chờ Lục Tử Hàn.
Lúc này, quản gia cùng một người giúp việc đi đến.
- Thiếu phu nhân, tôi đã liên lạc với bên người của Lục gia… Nhưng, họ… Không đến…
Lam Phi biết người Lục gia coi trong sĩ diện như thế nào. Ngay từ khi Lục Tử Hàn bị mù hai mắt, đối với người nhà họ Lục thì hắn đã hết giá trị.
Họ kiếm cho hắn một cô vợ, lại còn cho hắn một căn biệt thự tách riêng cũng là quá nhân từ lắm rồi. Sống chết của Lục Tử Hàn giờ đây cũng chẳng liên quan gì đến người nhà họ Lục nữa.
Không hiểu sao, Lam Phi lại có cảm giác như hắn và cô đồng chung cảnh ngộ.
Ban đầu cô thực sự có ghét Lục Tử Hàn. Cô ngại việc hắn bị mù, lại phải gả cho hắn. Nhưng, hiện tại tâm tình cô lại không còn xung đột như lúc trước.
Suy cho cùng thì Lục Tử Hàn cũng đáng thương. Hắn vốn ở đang đứng trên đỉnh cao của địa vị, thật không ngờ chỉ vì tai nạn bị mù mà mất trắng, người nhà vứt bỏ.
Đúng lúc này, y tá từ bên trong đi ra thông báo.
- Người bệnh tỉnh rồi. Không có nguy hại gì, người nhà có thể vào.
- Mắt của chồng tôi… Có sao không?
Cô thật sự không hy vọng Lục Tử Hàn bị sao. Coi như là lỗi của cô nên hắn mới bị kích động vào đây.
- Mắt của bệnh nhân đã được bác sĩ xử lí, không đáng ngại. Sau này, người nhà cố gắng đừng để bệnh nhân kích động. Hai mắt đang trong quá trình trị liệu, cần tránh những tác nhân tiêu cực.
Lam Phi gật đầu cảm ơn rồi cùng quản gia đi vào bên trong. Ai ngờ, nữ y tá kia ngăn quản gia và người giúp việc lại.
- Lục tiên sinh căn dặn chỉ để cô đi vào, những người khác không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT