Lục Tam gia, Lam tiểu thư lại nổi điên tự làm tổn thương bản thân… Chúng tôi không thể lại gần cô ấy.

Lục Cẩn vừa nghe thông báo thì vô cùng tức giận. Cuộc họp cũng vì thế mà bị hủy bỏ trước sự bất mãn của các vị cổ đông khác.

Hắn vừa cầm điện thoại đi xuống bãi đỗ xe thì lại nhận được cuộc gọi của vệ sĩ gọi đến.

- Lục Tam Gia, Lam tiểu thư cầm mảnh thủy tinh muốn nhảy lầu. Cô ấy nói nếu chúng tôi đến gần sẽ cắt cổ tự sát…

- Một lũ vô dụng! Còn có ai ngăn cản được cô ấy không hả?

Đầu dây bên kia bắt đầu vang lên tiếng hét chói tai, sau đó là những tiếng đồ đạc bị đập vỡ vô cùng hỗn loạn. Thấy kết nối bị ngắt quãng, trong lòng Lục Cẩn càng trở lên sốt ruột hơn. Lam Phi lại dám tự làm tổn thương bản thân?

Hắn đã quá dung túng cho cô nên cô dám cả gan không coi ai ra gì? Có lẽ lâu rồi chưa cho cô một bài học, cô chưa nhận ra rằng bản thân đang ở đâu?

Lục Cẩn lái xe tiến phi ra khỏi bãi đỗ ra rồi bẻ lái hướng đến cảng biển. Bên kia đường, người đàn ông từ từ hạ kính xe xuống rồi nhàn nhạt ra lệnh cho tài xế.

- Bám theo.

Từ đất liền ra đảo cũng phải mất nửa tiếng đi ca nô. Đến khi Lục Cẩn trở về thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi. Người giúp việc đang thu dọn tàn cuộc, bác sĩ và y tá đang bó vết thương cho đám vệ sĩ.

- Cô ấy đâu?

- Lam tiểu thư được Tô Song đưa về phòng ngủ rồi, không có bất cứ nguy hiểm nào.

- Tô Song?



Lục Cẩn vội vàng đi lên tầng. Khi hắn mở cửa phòng Lam Phi ra thì đúng lúc Tô Song cũng từ bên trong đi ra. Ban đầu Tô Song có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó lấy lại dáng vẻ bình tĩnh mỉm cười với Lục Cẩn.

Theo kế hoạch, cô sẽ giúp Lam Phi bình tĩnh lại để Lục Cẩn tin tưởng để cô lui tới chăm sóc. Sau đó, hai người sẽ trao đổi cách điều chế hương mà không bị vệ sĩ nghi ngờ. Phần tiếp sau, Lam Phi không có tiết lộ. Tô Song cũng chỉ đành làm theo kế hoạch.

- Cô ấy mới vừa ngủ. Tôi cho cô ấy ngửi mùi hương an thần. Nó sẽ khiến cô ấy bình tĩnh hơn.

Lục Cẩn nhìn vào bên trong phòng rồi kéo Tô Song đến thư phòng. Tô Song cũng chẳng phản bác, nhìn thấy Lục Cẩn chủ động kéo tay mình, cô lại cảm thấy có chút gì đó vui vẻ. Vẫn là cô nên làm theo kế hoạch để đưa Lam Phi đi. Lục Cẩn đi sai đường, cô sẽ giúp hắn.

Cửa thư phòng vừa đóng lại, Lục Cẩn buông tay Tô Song ra, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ nhìn chằm cô.

- Là cô khiến cô ấy bình tĩnh lại?

- Đúng vậy.

- Vì sao?

Theo như hiểu biết của hắn thì Tô Song sẽ không dễ dàng giúp đỡ người khác, ngoại trừ có mục đích. Để Tô Song bên cạnh lâu như vậy, hắn cũng súyt nữa quên đi cảnh giác. Nếu như cô dám có ý đồ làm hại đến Lam Phi, hắn nhất định sẽ không để lại mỗi hoạ này.

- Vì anh. Em không muốn anh vì cô ấy mà lo lắng nên em giúp cô ấy.

Vừa nói Tô Song tiến lại gần Lục Cẩn, muốn ôm lấy hắn. Nhưng khi Lục Cẩn ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của Tô Song thì hơi cau mày né tránh. Đối với hành động này của hắn, Tô Song dường như cũng đã quá quen rồi. Cô chỉ cười trừ thất vọng.

- Mỗi khi tôi vắng mặt, hãy chăm sóc cô ấy.

Với Tô Song, cô cảm thấy vui vẻ vì được Lục Cẩn tin tưởng. Nhưng Lục Cẩn thì ngược lại. Trong suy nghĩ của hắn chỉ coi Tô Song như người có thể giúp được Lam Phi mà thôi. Không ai có thể khiến cho Lam Phi bình tĩnh lại mỗi khi hắn vắng mặt. Chính vì thế Tô Song là lựa chọn tốt nhất.

- Anh tin tưởng em sao?



- Tốt nhất cô nên biết thân phận chút. Đừng giở trò.

Thoắt cái đã 2 ngày trôi qua êm đềm. Lục Cẩn thấy người giúp việc không có gọi điện cho hắn nữa thì cũng khá yên tâm. Có vẻ như Tô Song làm việc khá tốt. Hắn vẫn đi làm như bình thường, tối đến sẽ trở lại đảo gặp Lam Phi. Nếu mọi thứ cứ trôi qua như vậy thì thực sự rất tốt.

Đêm nay Lục Cẩn mới trở về đảo. Hắn có vẻ rất mệt mỏi cho công việc cả ngày. Theo như thường lệ, hắn sẽ đến phòng của Lam Phi xác định cô vẫn ở đây sau đó mới trở về căn phòng sát bên cạnh nghỉ ngơi.

Vệ sĩ đi đế báo cáo cho hắn tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày của Lam Phi. Mấy hôm nay vì có Tô Song nên cô cũng không gây chuyên gì.

Lục Cẩn từ phòng tắm đi ra chỉ vẻn vẹn quấn mỗi một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, để lộ từng múi cơ săn chắc nam tính. Hắn đến bên chiếc bàn, mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc màu trắng lấy ra hai viên bỏ vào miệng. Nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, Lục Cẩn bất giác thở dài tắt đèn lên giường.

Trong phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều. Bỗng cửa phòng bị ai đó khẽ mở ra, bóng dáng mảnh mai của người phụ nữ nhẹ nhàng đi vào.

Thấy giường hơi lún xuống, Lục Cẩn cảnh giác định mở mắt thì một chiếc khăn từ đâu xuất hiện che đi đôi mắt của hắn. Cả người Lục Cẩn cứng đờ, hắn định giơ tay bóp cổ đối phương, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì hắn lại dừng tay lại vừa kịp lúc.

- Tiểu Phi…

Người phụ nữ chỉ khẽ cười, đưa tay buộc lại chiếc khăn che đi đôi mắt của Lục Cẩn. Làn da mịn màng hơi áp sát, đôi môi đỏ mọng phủ xuống đôi môi của Lục Cẩn. Ban đầu Lục Cẩn có chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng hắn chợt nổi lên một cảm xúc vui sướng khó tả.

Đây là lần đầu tiên Lam Phi chủ động như vậy, hắn cũng không làm mất hứng của cô nên mặc cho cô làm gì thì làm. Bịt mắt cũng được, chỉ cần là cô hắn sẽ đồng ý.

Đến lúc này, Lục Cẩn không thể tự chủ nữa mà ôm lấy thân thể mềm mại đang làm càn trên người hắn.

Tiếng rên khẽ của người phụ nữ khiến máu trong người Lục Cẩn sôi trào. Hắn nắm chặt hai tay của cô, bắt đầu thưởng thức một cảnh mĩ vị…

- Tiểu Phi, là em chủ động. Em phải phụ trách với tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play