Editor:  Tuyết Hạ Bình Chi

Người trong cuộc lúc này đang chuẩn bị dùng 2000 vạn kia, đi ra cửa vui chơi khoái hoạt.

Tiền của NPC mà, đương nhiên là phải xài hết mới chắc chắn.

Nhưng mà Lục Văn Từ nghĩ mãi mà không rõ, "Vì sao tôi cũng phải đi?"

"Đương nhiên, tôi không quen thuộc với nơi này." Linh Quỳnh nghiêng nghiêng đầu hỏi:, "Anh có xe không?"

"......"

Lục Văn Từ lắc đầu.

Hắn đã ở dạng chỗ này, nào có tiền mua xe?

Linh Quỳnh thở dài, quá thảm , đến xe cũng không có, nhớ ngày xưa lúc nàng ra ngoài đều là kẻ trước người sau đưa đón bảo vệ.

......

Lục Văn Từ cảm thấy nàng không phải đối với nơi này không quen, nàng là thiếu một người công cụ chuyên xách đồ.

Lục Văn Từ đi theo Linh Quỳnh mua đồ, mới biết được tốc độ tiêu tiền của nàng, 2000 vạn ở trong tay nàng, cũng bất quá chỉ là....... qua cái tay mà thôi.

Lục Văn Từ làm người công cụ xách đồ, hắn bây giờ chỉ là minh tinh tuyến tứ tám mươi tám, căn bản không có người biết hắn.

Bất quá gương mặt kia dễ nhìn, vẫn có người qua đường dò xét, không ít người còn muốn tiến lên bắt chuyện.

Nhưng mà nhìn lên tiểu cô nương bên người hắn, lại lúng túng từ bỏ.

Chờ trở lại chỗ ở của hắn, Linh Quỳnh toàn thân cao thấp rực rỡ hẳn lên không nói, còn có thêm một chiếc xe.

Linh Quỳnh cầm chìa khóa xe, ngân nga điệu nhạc không tên, đi qua đi lại trước mặt hắn.

Lúc mở cửa Lục Văn Từ nhịn không được hỏi: "Cô không trở về nhà sao?"

Linh Quỳnh giống bị dọa đến, che ngực, "Anh muốn tôi về nhà để bị đánh chết sao?"

"Tôi không phải là...... Vậy cô muốn ở chỗ nào?"

"Nhà anh a." Anh không phải mục tiêu nhân vật sao? Tôi còn muốn nuôi dưỡng rồi yêu đương với anh a, không ở nhà anh thì ở chỗ nào.

Có câu nói cái gì mà.....

Nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước!

Tiểu cô nương nói đến quá lẽ thẳng khí hùng, Lục Văn Từ vậy mà không biết nên phản bác thế nào.

Một hồi lâu Lục Văn Từ mới tìm về được thanh âm của mình, rất không xác định hỏi: "Nhà tôi?"

Linh Quỳnh tiếp tục che ngực, biểu lộ bi thương cực kỳ khoa trương: "Tôi bỏ nhà ra đi, không nhà để về, anh phải cưu mang tôi."

Âm thanh của cô gái nhuyễn nhuyễn nhu nhu, thế nhưng giọng nói kia căn bản cũng không có ý muốn thương lượng.

"Chỗ này của tôi......" Lục Văn Từ chỉ xuống hoàn cảnh của gian phòng, "Chỉ có một cái phòng ngủ, làm sao cưu mang cô?"

Mặt mũi cô gái khẽ cong, "Tôi không ngại để anh ngủ ghế sô pha."

"......"

Đây là nhà tôi, cảm ơn.

"Tôi cứu anh từ khách sạn ra, phí hết không biết bao nhiêu sức lực, vì thế còn đắc tội cái lão Vương tổng gì gì kia, bây giờ tôi không nhà để về, các loại giấy tờ đều không mang, nếu như tôi ra ngoài, cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường, anh chẳng lẽ không nên cứu giúp tôi sao? Anh không thể vong ân phụ nghĩa a!!"

Giữa lông mày cô gái nhiễm lên mấy phần đáng thương, cho dù ai nhìn đều sẽ sinh lòng thương tiếc.

Lục Văn Từ: "......"

Một người mang bên mình tấm chi phiếu 2000 vạn, làm sao có thể lưu lạc đầu đường xó chợ.

Coi như nàng vừa rồi tiêu hết rất nhiều, trên thân cũng còn thừa lại không ít.

Gạt người bây giờ đều nói chuyện vô lí như vậy sao?

Bản thân Lục Văn Từ không phải người máu lạnh, cho dù biết Linh Quỳnh không có khả năng lưu lạc đầu đường, nàng vừa nói như vậy, còn có ân tình tại khách sạn, hắn sao có thể cự tuyệt.

"Được.....được a."

Linh Quỳnh lập hớn hở," Anh thật là một người tốt."

Lục Văn Từ: "......"

......

Lục Văn Từ vốn cho rằng có thêm một người, sẽ tạo thêm cho hắn chút phiền toái.

Thế nhưng ngoại trừ phòng ngủ phải nhường ra, hắn cũng không có cảm giác quá nhiều phiền phức.

Tiểu cô nương kia nhiều khi cũng là vô thanh vô tức, chỉ như một chú mèo con.

Linh Quỳnh không đi ra ngoài để trốn tránh hai nhà Tô Thẩm tìm nàng khắp nơi .

Vương tổng bên kia đại khái là từ Mai tỷ biết đến video, cùng với thân phận của nàng, tạm thời không có tìm phiền phức cho Lục Văn Từ, Mai tỷ cũng không còn xuất hiện.

Lục Văn Từ bây giờ không có công việc gì, hắn phải tự ra ngoài tìm cơ hội, hai ngày này vận khí không tệ, Lục Văn Từ nhận được một vai.

"Tôi phải ra ngoài quay phim."

Lục Văn Từ nói một tiếng với Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh mặc váy ngủ màu trắng, tóc nhu thuận tán ở sau ót, có mấy sợi uốn lượn trước người.

Nàng tựa như một hồn ma, ngậm một mảnh bánh mì đi ra, nghe thấy lời này, đặt bánh mì xuống, thuận miệng hỏi một câu: "Diễn vai gì? Nam chính?"

"......"

Cô đánh giá mình thật cao a!

"Không phải."

"Nam hai?"

Lục Văn Từ lắc đầu.

"Nam ba? Nam ba cũng không phải?" Linh Quỳnh sách một tiếng, "Đạo diễn là heo sao? Người như anh còn không cần? Để bên trong làm bình hoa cũng có người nhìn a."

Lục Văn Từ: "......"

Hắn cũng không biết nàng là đang khen mình hay là chửi mình.

"Tôi đi trước."

Lục Văn Từ đi ra ngoài rồi, Linh Quỳnh ngồi ở trên ghế sa lon gặm nốt miếng bánh mì kia.

【 Rút thẻ có thể giúp mục tiêu nhân vật nhận được vai tốt a 】Lấp Lánh lại lừa gạt khắc kim.

Linh Quỳnh lại lấy ra một mảnh bánh mì gặm như một chú hamster.

Lấp Lánh cũng không ngừng cố gắng【 Tình yêu, cô thật sự có thể rút thẻ, nếu rút thẻ thì những việc này liền có thể giải quyết dễ dàng.】

【 Ngài rút sẽ không mắc lừa, cũng sẽ không ăn thiệt thòi.】

Linh Quỳnh ha ha một tiếng, có quỷ mới tin ngươi !

Suy nghĩ một chút cái đồ giám kia, Linh Quỳnh đã cảm thấy có cỗ khí lạnh xông thẳng lên trán.

Nhất định muốn khống chế lại tay của mình, không thể khắc!

Nghĩ đến đồ giám, Linh Quỳnh lóe lên một ý tưởng, lại liếc mắt mở đồ giám ra xem một chút.

Một mặt tấm thẻ 2618 kia vậy mà thay đổi.

Tấm ảnh không còn là cái hành lang kia nữa.

Mà là Lục Văn Từ nằm ở trên giường lớn trắng như tuyết, chân dài hơi cong, quần áo lộn xộn, vạt áo hơi hơi kéo cao, lộ ra một đoạn eo, ngón tay thon dài khoác lên đai lưng bên hông, một cái tay khác nâng cao, đặt ở đỉnh đầu.

Con mắt thiếu niên nửa khép, ánh mắt mê ly quét tới, giống như là có thể câu người.

Hình ảnh kia so với cảnh mà Linh Quỳnh trông thấy ở hiện trường còn muốn kích động hơn......

"Ta X!"

Đây là nam nhân thần tiên gì, muốn nuôi......

【 Tình yêu, rút thẻ không?】

Linh Quỳnh hít sâu một hơi, "Những thứ trong hình ảnh sẽ thay đổi sao?"

【 Đúng vậy a tình yêu, khi mở khóa xong, nó đều sẽ thay đổi.】 Lấp Lánh lại bắt đầu ngại ngùng, 【 Rất kích thích nha, ngài không muốn trải nghiệm một chút à?】

Linh Quỳnh: "......" Muốn!

Lúc này trong nội tâm Linh Quỳnh tiểu Hắc, tiểu Bạch đang đánh nhau kịch liệt.

Linh · Đen · Quỳnh: Tiểu khả ái đẹp mắt như vậy, đương nhiên phải nuôi !! Khắc!

Linh · Trắng · Quỳnh: Khắc cái gì khắc, đây đều là hố, là vì dụ ngươi phạm tội, ngươi tỉnh táo lại một chút.

Linh · Đen · Quỳnh: Cái trò chơi này chính là dưỡng thành tiểu khả ái kiểu này, đây là cách chơi bình thường.

Linh · Trắng · Quỳnh: Ngươi đừng nghe nó nói mò, ngươi nhất định phải kiên trì với lập trường của mình, tuyệt không khắc một phân tiền!

Song phương càng ầm ĩ càng kịch liệt, Linh Quỳnh lắc lắc đầu, Liền...... Liền rút mười cái thử xem?

Trong tay Linh Quỳnh còn có hơn tám triệu(*), mười cái thẻ giảm 50%, cũng có vẻ khá rẻ mà.

*1000 vạn là 10 triệu nha, cho những bạn thắc mắc sao trên kia là 2000 vạn mà giờ còn 8 triệu.

Linh Quỳnh cảm thấy cũng vẫn được......

Linh Quỳnh mở trang chủ ra, dựa theo lời Lấp Lánh nói nạp tiền, click rút thẻ.

......

Hai phút sau.

Linh Quỳnh lạnh lùng đóng trang chủ lại, nằm lại trên ghế sa lon.

Mười cái thẻ vậy mà gì cũng không rút ra.

Cô mà rút nữa thì cô là heo!!

......

Linh Quỳnh nằm một hồi, thật sự là nhàm chán, quyết định đi nhìn mục tiêu nhân vật một chút.

Linh Quỳnh từ chỗ Lục Văn Từ biết được địa chỉ liền lái xe đi.

Đoàn làm phim không thể tùy tiện vào, Linh Quỳnh ở bên ngoài đi dạo 2 vòng, biến mất một hồi, trở về trong tay liền có một tấm thẻ nhân viên, thừa dịp nhiều người liền chui vào.

......

Bộ phim đoàn này quay là phim gián điệp trong chiến tranh.

Lúc này đang quay lúc nam chính hát hí kịch do nam chính bị phát hiện thân phận, tránh né truy sát, mới chạy vào bên trong rạp hát.

Trên sân khấu, có người đang hát hí khúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play