Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
—— Đến địa điểm đặc thù sẽ tự động được kích hoạt.
Cho nên đây chính là tự động phát huy tác dụng?
Vậy bây giờ ta phải làm gì?
【 Ngài có thể xem tư liệu của Lục Văn Từ .】
Tư liệu?
Linh Quỳnh cẩn thận tìm trong đồ giám, cuối cùng trông thấy một mục được đánh dấu, nhưng rất nhỏ ghi 'Tư liệu nhân vật '
Thật sự rất nhỏ, hơn nữa kiểu chữ cùng màu sắc so với màu nền thanh tiến trình gần như không có gì khác biệt.
Nếu như nàng không nhìn kỹ, hoàn toàn sẽ không thấy.
Nhỏ như vậy...... Muốn kiểm tra thị lực sao?
【 Ta đây không phải còn nhắc nhở ngài sao?】
"......"
Số lượng từ của tư liệu nhân vật cũng không nhiều, không sai biệt lắm hai, ba trăm chữ, Linh Quỳnh quét mắt một cái là xong.
Đại khái ý tứ chính là: Lục Văn Từ bây giờ là diễn viên hơn tám mươi tám tuyến bởi vì đắc tội người ta, gần như không có tài nguyên, cuộc sống mười phần thê thảm.
Nghệ sĩ mà không có độ lộ ra ánh sáng, cho dù đã từng đứng trên thiên đàng, cũng sẽ biến thành pháo hôi.
Người đại diện của hắn vì muốn tác dụng của hắn phát huy đến lớn nhất, mà cùng người hợp mưu, lừa gạt hắn đến khách sạn.
Lục Văn Từ cuối cùng nhảy lầu tự tử.
......
2618.
Linh Quỳnh nhìn bảng số phòng, xác định là ở đây.
Hôm nay vừa vặn chính là thời gian Lục Văn Từ bị lừa đến khách sạn, cô cũng vừa hay rút trúng tấm thẻ bài 2618 này.
Dù sao hắn cũng là mục tiêu nhiệm vụ của cô, đương nhiên không thể để hắn chết .
Cho nên nàng bây giờ phải nghĩ biện pháp cứu hắn ra.
Thế nhưng trường hợp này muốn nàng phải làm sao đây ......
Trực tiếp đi vào cướp?
Linh Quỳnh nhỏ giọng thầm thì: "Không nên không nên, cái này quá nguy hiểm, có chút sợ......"
【 Tình yêu, ngài có thể rút thẻ a, có loại thẻ bài có thể dùng để hóa giải nguy cơ, nạp lần đầu ưu đãi 50% a 】
Lấp Lánh giật dây Linh Quỳnh.
Một tấm thẻ nuôi dưỡng được rút ra chỉ có thể dùng một lần
Mà một tấm thẻ nuôi dưỡng giá tiền là 1000...... Tiền thật.
Đúng, các bạn không nhìn lầm, là tiền thật!
"Các người đang cướp tiền à?"
Linh Quỳnh tức giận mở trang chủ tìm nút khiếu nại.
Thế nhưng nhìn nửa ngày, bên trên trang chủ chỉ trụi lủi có ba cái ô biểu tượng, nào có cái nút khiếu nại đâu.
"......"
Ân......
Đây chính là chỉ cần ta không thiết lập khiếu nại, ngươi liền không khiếu nại được ta?
【 Tình yêu, tiền thật là chỉ tiền thật trong phó bản này a.】
Linh Quỳnh trầm mặc một chút, trước bỏ qua con đường tìm kiếm khiếu nại , "Tiền của thế giới này ?"
【 Đúng vậy.】
Có thẻ bài liền có thể hóa giải nguy cơ, thế nhưng là nàng có thể rút trúng sao? Như nào một tấm liền có thể? Cần rút bao nhiêu tấm mới có thể có được thẻ?
Những chuyện này đều là ẩn số.
Cái này căn bản là cái hố.
Trò chơi rút thẻ nào cũng là hố!
Chỉ đồ đần mới lọt hố!
Linh Quỳnh suy xét một hồi, quả quyết cự tuyệt: "Ha ha, không khắc, gặp lại." Khắc kim là không thể nào khắc kim!
【 Vậy ngài cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp thôi.】
Lấp Lánh cũng không tiếp tục thuyết phục, nói xong câu này liền an tĩnh xuống.
"......"
Không phải, ngươi có thái độ gì đây!
Ta là người chơi hay ngươi là người chơi!
Nhân viên vì khách hàng phục vụ đâu!
Khiếu nại!
...... Làm gì có cửa khiếu nại.
Linh Quỳnh bực bội trong lòng, quai hàm phình lên trừng tường, tức chết ba ba!!
Ánh mắt Linh Quỳnh đảo qua hai đầu hành lang, nhìn thấy nơi lại một chiếc xe sạch sẽ.
Con mắt nàng xoay tít chuyển 2 vòng, lập tức có chủ ý.
......
Linh Quỳnh cẩn thận đi vào trong phòng, trong đó có người đang nói chuyện.
"Ngài cứ yên tâm, hắn ta còn chưa tỉnh đâu, tôi biết ngài không thích loại kia...... Vậy ngài từ từ chơi, khi nào ngài chơi xong hãy báo cho tôi, để tôi tới đón người." Đây là giọng của một nữ nhân, trong giọng nói tràn đầy nịnh nọt và lấy lòng.
Đang lúc nói chuyện, có người từ bên trong đi ra.
Linh Quỳnh lập tức tiến vào trong toilet.
Váy trên người có chút dài, Linh Quỳnh nín một hơi, nhanh chóng đem váy kéo vào trong.
Khi đoạn váy cuối cùng bị kéo vào, người bên kia cũng đi ra, mở cửa phòng rời đi.
Toilet rất rộng rãi, mà lại mở rộng ra hai bên, Linh Quỳnh đi đến một bên khác, hướng ra ngoài nhìn.
Bên ngoài có một thiếu niên đang nằm trên giường, sắc mặt ửng hồng, đang chống đỡ cơ thể muốn đứng lên.
Đáng tiếc cơ thể không có khí lực gì, sau mấy lần thử đều lăn xuống.
Sau khi Linh Quỳnh nhìn thấy bộ dạng thiếu niên rõ ràng, con mắt hơi tỏa sáng...... Người này cũng quá xinh đẹp đi!
Đó là một gương mặt rất sạch sẽ, xinh đẹp, có thể trong nháy mắt trói buộc ánh mắt người khác.
Không giống kiểu mặt của nam chính, nhưng hoàn toàn không kém.
Linh Quỳnh sờ sờ trái tim nhỏ 'đập bình bịch' của chính mình , cảm thấy mình lại có thể .
Ai mà không thích trai đẹp chứ!
Lại còn là người con trai đẹp đến như vậy !
Nên đưa về giấu đi thật kỹ hay đem về giấu đi thật kỹ a!
"Hôm nay em cứ phục vụ tôi thật tốt, sau này em muốn cái gì cũng có....." Một đạo âm thanh khác vang lên.
Có một bóng người dần dần tiến vào phạm vi tầm mắt Linh Quỳnh.
Thiếu niên hơi co lại lùi về sau, lại bị đối phương đè bả vai, "Em nếu ngoan ngoãn nghe lời một chút, tôi cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này với em, em nha."
Trong giọng nói kia, có mấy phần cưng chiều.
Thế nhưng thanh âm kia cũng không dễ nghe, nên lộ ra phần ác tâm ghê tởm.
Lời kịch của tổng giám đốc bá đạo không phải ai cũng có thể nói a!
Linh Quỳnh ôm cánh tay nổi da gà run lên, lần nữa thò đầu ra nhìn.
Thiếu niên vừa vặn nghiêng đầu nhìn về phía này, tầm mắt của hai người không có dấu hiệu nào chạm nhau.
Trong đôi tròng mắt kia ẩn ẩn xen lẫn chút sương mù, mơ hồ, phẫn nộ cùng tuyệt vọng.
Bỗng dưng trông thấy có người, trong con ngươi thiếu niên lại sáng lên một tia hi vọng.
Linh Quỳnh dựng thẳng ngón tay lên, khóe môi cong cong, im lặng làm một khẩu hình: "Đừng lên tiếng."
Nàng thu ý nghĩ lại, im lặng đi đi lại lại
mấy vòng, như thế này bảo ta cứu người như thế nào a?
Linh Quỳnh gọi Lấp Lánh lên, các ngươi không trợ giúp tân thủ một chút sao?
【 Tình yêu, rút thẻ đi, ngài rút xong sẽ không mắc lừa, rút cũng không ăn thiệt, nạp lần đầu còn rất rẻ, có thêm quà tặng kèm.】
Lấp Lánh mở miệng là một chữ tình yêu, hai tiếng tình yêu, không ngừng dụ hoặc Linh Quỳnh khắc kim rút thẻ.
"Không rút!" Thái độ Linh Quỳnh kiên quyết.
Vừa bắt đầu đã lừa gạt người chơi khắc kim, chắc chắn có quỷ!
【 Vậy chúc ngài chơi trò chơi vui vẻ.】
"......"
Ta...... Rút thẻ thật sự tốt sao?
Bên ngoài có thanh âm huyên náo, còn có thanh âm cảnh cáo của người đàn ông cảnh cáo thiếu niên ngừng giãy dụa.
Linh Quỳnh xòe hai tay ra, nhìn lòng bàn tay mình lâm vào trầm tư, rất lâu sau mới chậm rãi nắm lại thành đấm.
......
Phanh ——
Người đang táy máy tay chân với thiếu niên đột nhiên hai mắt khẽ đảo, ngã sang một bên
Lục Văn Từ cơ thể co lại lùi về sau, ánh mắt hơi hơi nhìn lên trên, nhìn về phía người đứng bên giường.
Cô mặc một bộ váy cưới trắng muốt, đầu đội một cái vương miện màu trắng bạc khảm kim cương, móng tay sơn đỏ tươi nắm một vật trang trí, vẫn đang để giữa không trung.
Ánh mắt Lục Văn Từ có chút mơ hồ, không biết người này là hắn tưởng tượng ra, hay là thật có người cứu mình.
Linh Quỳnh ném vật trang trí trong tay đi, làm như mình bị giật mình, đưa tay vỗ ngực một cái, thở ra một hơi.
Nàng một bên vỗ ngực, một bên hỏi thiếu niên: "Anh không sao chứ?"
Lục Văn Từ toàn thân vô lực, thật lâu sau mới lắc đầu.
Lúc này Lục Văn Từ bị khi nhục đến như một con thú nhỏ tuyệt vọng, hốc mắt đỏ bừng, đuôi mắt ướt át, làm cho không ai không sinh ra mấy phần ý muốn bảo hộ.
Đây là tiểu khả ái thần tiên gì !!
Linh Quỳnh lập tức mềm lòng, "Tôi trước tiên đưa anh đi khỏi nơi này, anh đừng sợ."
Cô đỡ người từ trên giường xuống, Lục Văn Từ toàn thân bất lực, chỉ có thể để nàng đỡ.
Thân thể thiếu niên nóng bỏng, thở ra hơi thở cũng là toàn khí nóng.
Mà hắn cảm thấy trên người đỡ mình có một cỗ hơi lạnh, để cho hắn cứ có cảm giác muốn gần cô thêm nữa.
Linh Quỳnh đi hai bước, quay đầu nhìn người trên giường, con mắt chuyển đảo quanh, đỡ thiếu niên ngồi xuống bên cạnh cô "Anh trước tiên chờ tôi một chút."
Lục Văn Từ không nhìn thấy Linh Quỳnh đang làm cái gì, chỉ nghe thấy âm thanh lôi kéo, đi về toilet bên kia.
Một lát sau nữ sinh kia đi ra, cúi đầu nhìn hắn, "Anh có mang theo điện thoại không?"
*
Sách mới cần mọi người hợp lực cùng bảo vệ, mọi người cùng nhau cố lên nha.
Phiếu đề cử đều nên dành cho sách mới nha.