Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
"Gì ?" Tiểu cô nương vô tội chớp chớp mắt, "Đây là điện thoại di động của tôi."
"Tại sao cô lại ở đây?" Phù thủy cười lạnh, "Cô căn bản không có quyền lựa chọn, đưa đây."
Linh Quỳnh gãi gãi cằm, suy xét mấy giây, đưa điện thoại di động cho cô ta.
"Sau này cô ở phòng này, sau này nếu không có chuyện của mình thì tốt nhất đừng ra khỏi phòng."
Nói xong phù thủy nghênh ngang rời đi, 'Phanh' một cái đóng cửa lại.
Linh Quỳnh thong dong trấn định từ trong túi lấy ra một cái điện thoại khác.
Thời đại này ai mà không có hai cái điện thoại!
......
Linh Quỳnh tìm được công tắc đèn bên trong phòng, thế nhưng mà nhấn nửa ngày, đều chỉ duy trì cùng một độ sáng.
Đại khái chính là loại độ sáng 5W, rất tối.
Màn cửa trong phòng còn tuyệt hơn, đằng sau là tường, căn bản không có cửa sổ.
"......"
Đây là chỗ người ở sao?
Bán thân đều thảm như vậy sao?
Cũng may các loại đồ dùng khác trong phòng đều ổn, ngoại trừ đèn tối mù và không có cửa sổ ra, những thứ khác đều tốt.
Luôn cảm giác mình đã tiến vào một cái phó bản kỳ quái.
Nhập gia tùy tục......
Ngủ trước một giấc a.
Vạn nhất một hồi nữa phải đánh quái thì dở rồi!
......
Linh Quỳnh ngủ đến 11h khuya mới dậy, nàng mò xuống bụng kêu ùng ục, khuôn mặt nhỏ hơi nhíu lại.
"Vậy mà không cho ăn bữa tối......"
Này là quá đáng lắm rồi nha!
Linh Quỳnh mở cửa đi ra ngoài, ngoài hành lang đưa tay không thấy được năm ngón, cũng không có đèn, nàng đành lấy điện thoại di động chiếu sáng.
Hành lang biệt thự này đặc biệt dài, còn được thiết kế rất nhiều khúc ngoặt lặt vặt.
Linh Quỳnh đi nửa ngày, cảm giác đại khái là...... Lạc đường.
Cái này phải là nhà thiết kế ngu xuẩn đến mức nào mới chế ra được.
Linh Quỳnh một bên mắng, một bên tìm đường.
Tại lúc Linh Quỳnh sắp chống đỡ không nổi, muốn đi chết để qua ải thì nhìn thấy phía trước là một người với dòng chữ lớn trên đỉnh đầu—— Thẩm Hàn Đăng.
Linh Quỳnh: "......"
Tốt, đây chính là mục tiêu nhân vật nàng muốn tìm.
Người đó mặc đồ ngủ màu trắng, đi chân trần trên thảm, hắn nhìn về hướng rèm cửa sổ, an tĩnh đứng ở đằng kia, không biết đang nhìn cái gì.
Nếu như không phải trên đầu hắn có ba cái chữ vàng óng ánh kia, kỳ thực có chút dọa người.
Ở một nơi như thế này, nửa đêm gặp phải ma áo trắng cũng không lạ.
Linh Quỳnh cẩn thận nhìn toàn bộ người hắn, từ đầu đến chân.
Khi khoảng cách rút ngắn, Linh Quỳnh cũng thấy rõ tướng mạo Thẩm Hàn Đăng.
Đó là một khuôn mặt xen lẫn giữa thiếu niên cùng thanh niên, vừa có sự thành thục của thanh niên lại có sự ngây thơ của thiếu niên.
Linh Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt, con mắt bắt đầu phát sáng.
Nàng có thể.
Nàng lại có thể !!
"Thẩm...... Thiếu gia?" Linh Quỳnh kêu một tiếng.
Thẩm Hàn Đăng nghiêng đầu sang chỗ khác, con ngươi đen nhánh nhìn về phía nàng, không có cảm xúc gì, ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm.
"Tôi là người mới tới." Linh Quỳnh rất ngoan ngoãn giới thiệu, "L...... Diệp Khinh Đường."
Thẩm Hàn Đăng vẫn không nói lời nào, đôi mắt đen như mực, u ám thâm thúy, nhìn không thấy đáy.
Linh Quỳnh: "......"
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Bầu không khí có chút lúng túng.
Dòng chữ trên đỉnh đầu Thẩm Hàn Đăng nhạt dần, trước sau chỉ có mười mấy giây, liền hoàn toàn biến mất hẳn.
Bốn phía đột nhiên lâm vào bóng tối vô tận, khiến Linh Quỳnh không thể không bật màn hình điện thoại lên.
Người mới vừa rồi còn đứng trước mặt nàng, lúc này vậy mà cách nàng đến mấy mét.
"???"
Đây là quỷ sao?
Linh Quỳnh suy nghĩ một chút, theo sau, "Anh biết xuống lầu như thế nào không?"
Thẩm Hàn Đăng vẫn không có phản ứng, tiếp tục đi lên phía trước.
"......"
Câm điếc sao?
Không đúng...... Mụ phù thủy kia không nói thiếu gia nhà cô ta bị câm điếc.
Thẩm Hàn Đăng ngoặt hai ngã rẽ, đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào một phương hướng.
Linh Quỳnh nhìn theo sang, Thẩm Hàn Đăng liền xoay người rời đi.
Linh Quỳnh kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: "Ở đây rất kỳ quái, anh dẫn tôi xuống đi."
Thẩm Hàn Đăng bị Linh Quỳnh kéo cổ tay, hắn có phản ứng rất lớn, hất nàng ra, "Đừng đụng vào ta!"
Giọng nói Thẩm Hàn Đăng rất êm tai, nhưng chính là có chút hung dữ.
Không phải câm điếc nha......
"Xin lỗi, tôi có chút sợ, không biết anh có thói quen này." Âm thanh Linh Quỳnh mềm nhũn, nói xin lỗi cực kì thành khẩn.
Thẩm Hàn Đăng ấn lấy cổ tay cọ cọ, lại không thèm nói chuyện.
"Hôm nay tôi vừa tới, không quen thuộc đối với nơi này lắm, nhưng mà tôi thật sự đói, anh thật sự không thể dẫn tôi xuống một đoạn sao?"
Ánh sáng từ màn hình điện thoại di động tỏa ra yếu ớt, vẫn có thể chiếu rõ ánh mắt chờ mong cùng mềm mại của tiểu cô nương.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, liền lộ ra đặc biệt đáng thương.
Thẩm Hàn Đăng cọ xát cổ tay, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, nhìn gần tới một phút.
Hắn nhấc chân đi về phía hắn chỉ kia.
Khóe miệng Linh Quỳnh khẽ cong lên, lập tức đuổi theo.
.....
Thẩm Hàn Đăng sau khi dẫn Linh Quỳnh đến phòng bếp, hắn đứng ở cửa phòng bếp, chờ sau khi Linh Quỳnh tiến vào, cánh môi khẽ nhếch lên.
"Cô sẽ tìm không thấy thức ăn ."
Linh Quỳnh: "A?"
Thẩm Hàn Đăng cúi thấp đầu, ngón tay không ngừng cọ xát cổ tay, cũng không nói rõ câu nói kia của hắn có ý gì.
Linh Quỳnh gãi gãi đầu, tiếp tục lùng tìm trong phòng bếp.
Trong phòng bếp không có bất kỳ thực phẩm chín nào.
Nhưng mà tìm được một chút nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
Nàng cầm nguyên liệu nấu ăn, quay đầu lại khoe khoang với Thẩm Hàn Đăng , "Đây không phải đồ ăn sao?"
Thẩm Hàn Đăng: "Còn sống ."
Linh Quỳnh: "Nấu chín không phải được rồi sao?"
"......"
Con mắt Linh Quỳnh đảo mấy vòng, "Anh sẽ không nấu đúng chứ?"
Thẩm Hàn Đăng quay đầu đi.
"Không sao, anh dù sao cũng là thiếu gia, không cần tự mình làm." Linh Quỳnh rất thân thiết an ủi hắn, "Nhớ năm đó tôi cũng là áo đến thì đưa tay mặc, cơm tới thì há miệng, ai......"
Tiểu cô nương thở dài một hơi.
Thẩm Hàn Đăng không biết là không nghe thấy nàng nói thầm, hay là nghe thấy mà không muốn đáp lại.
Linh Quỳnh muốn bật đèn, kết quả bật nửa ngày vẫn không có phản ứng.
"......"
Đây là cái chỗ quỷ quái gì!
Ngay cả một cái đèn cũng không thể sáng!
"Anh giúp tôi cầm điện thoại chiếu sáng đi." Linh Quỳnh đem chủ ý đánh tới trên thân Thẩm thiếu gia .
Thẩm thiếu gia tựa vào cửa phòng bếp, nghe thấy yêu cầu của Linh Quỳnh, vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
"......"
Quên đi.
Người ta là thiếu gia cơ mà.
Ba ba tự mình giải quyết!
Linh Quỳnh tìm nơi đặt điện thoại, mãi mà không tìm được chỗ thích hợp, bên cạnh tự dưng chìa ra một cánh tay.
Linh Quỳnh theo cánh tay nhìn về phía chủ nhân của nó.
Thẩm thiếu gia lạnh như băng nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Khóe môi Linh Quỳnh hơi cong, đưa điện thoại di động vào tay hắn, rất chú ý không có đụng vào hắn.
"Anh đúng là một người tốt."
Thẩm thiếu gia lui ra phía sau hai bước, hướng ánh sáng của điện thoại về phía bàn nấu ăn, ánh mắt trực tiếp dời đi, nhìn về phía khác.
......
Linh Quỳnh sắt bò bít tết cùng cá tuyết rồi bỏ chiên, đựng vừa vặn vào hai cái đĩa.
Mặc dù không đẹp đẽ, ngon mắt như ngoài tiệm, nhưng ngửi rất thơm.
"Ăn không?" Linh Quỳnh đưa cho Thẩm Hàn Đăng dao nĩa.
Thẩm Hàn Đăng không nhận, ánh mắt dán chặt vào đĩa.
"Yên tâm, tuyệt đối ăn ngon." Linh Quỳnh chào hàng chính mình, tự tin có thừa, "Mặc dù bề ngoài không phải rất đẹp, nhưng hương vị tuyệt đối là cấp bậc chuyên nghiệp."
Thẩm Hàn Đăng lắc đầu.
......
Thẩm Hàn Đăng không muốn ăn, Linh Quỳnh không thể làm gì khác là tự mình giải quyết, dù sao nàng cũng không ăn bữa tối.
Bữa ăn khuya cùng bữa tối là giống nhau thôi.
Linh Quỳnh ngồi ở bàn ăn bên ngoài để ăn, Thẩm Hàn Đăng lúc đầu là đứng, sau đó có lẽ do đứng mệt nên ngồi đối diện Linh Quỳnh
Thẩm Hàn Đăng ngay từ đầu là không nhìn nàng, sau đó không biết vì sao ánh mắt dính chặt trên người nàng.
Linh Quỳnh liếc nhìn hắn, Thẩm Hàn Đăng lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác.
Linh Quỳnh tiếp tục ăn, Thẩm Hàn Đăng lại đem ánh mắt trở về nhìn nàng.
Linh Quỳnh lại liếc hắn, hắn lại cấp tốc dời ánh mắt đi.
Mấy lần sau, Linh Quỳnh đem cái đĩa còn chưa ăn đến đẩy qua bên kia, âm thanh mềm nhu nhu nói: "Tôi không ăn hết được, anh giúp tôi ăn đi, bỏ đi rất lãng phí"
Thẩm Hàn Đăng nhấp môi dưới, rất mất tự nhiên, "Được."
Thẩm Hàn Đăng ăn rất ưu nhã, mỗi một miếng thịt bò đều được cắt có kích thước không khác nhau là mấy.
Không hổ là thiếu gia.
Linh Quỳnh ăn xong miếng cuối cùng trong đĩa, ôm khuôn mặt nhỏ lên nhìn người đối diện.
Thẩm Hàn Đăng đại khái là đã quen với việc bị người khác nhìn chăm chú, nên ánh mắt của Linh Quỳnh cũng không có ảnh hưởng gì đến hắn.
****
Các nàng ơi, lúc đọc xong có thể bình chọn cho ta không?
Chỉ một cái nhấn tay nhẹ của các nàng thôi cũng là nguồn động lực to lớn đối với ta. Để cho ta biết còn có người thích bộ truyện này, thích ta. Được không?
Chưa kể ta đã hứa nếu đạt được một cột mốc nào đó ta đặt ra sẽ bão chương. Càng có nhiều người đọc, càng nhiều người bình chọn ta sẽ bão chương càng nhiều.
Yêu các nàng nhiều lắm. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ!!!