Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Lục Văn Từ lúc từ trong toilet đi ra, gặp phải một người, nói là quá trình quay có chút biến cố bất ngờ, đạo diễn cần cùng hắn trao đổi một chút, bảo mình dẫn đường cho Lục Văn Từ.
Quay hỏng là rất bình thường, lại là tại chỗ nhiều người như vậy, Lục Văn Từ cũng không nghĩ nhiều.
Thế nhưng anh không nghĩ tới người này đem mình đưa đến nơi không người, lại đột nhiên lật mặt, nói mình là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
Vậy cũng thôi đi, nói đến phần sau, hắn đột nhiên động thủ.
Chuyện này phát sinh quá nhanh, Lục Văn Từ không kịp phản ứng.
Lúc Lục Văn Từ quay phim cũng có đi theo thầy chỉ đạo võ thuật học qua một chút, nhưng so với người trước mặt này anh cũng không phải đối thủ.
Người này không chỉ mạnh khỏe mà lúc này cảm xúc còn kích động.
Lục Văn Từ muốn gọi người, người kia liền đưa tay che miệng của anh, dùng cánh tay đè ép bả vai anh, làm anh không còn đường lui.
"Bành —— "
Sức lực đặt trên bả vai anh chợt buông lỏng.
Lục Văn Từ thấy người trước mặt chậm rãi té xuống đất, lộ ra người sau lưng.
Bàn tay Linh Quỳnh buông lỏng, thanh thép rơi loảng xoảng xuống mặt đất.
Cô chắp hai tay sau lưng, nhu thuận nhìn anh, toàn thân trên dưới đều viết mình vô hại, mình vô tội.
Giống như vừa rồi người dùng ống thép đánh người, không phải cô.
Nhưng mà Lục Văn Từ cảm thấy Linh Quỳnh đánh người vô cùng. . . Thuần thục.
"Hắn hù dọa em." Cô còn cáo trạng trước, "Em mới ra tay."
Khóe miệng Lục Văn Từ co giật.
Anh thực không nhìn ra cô bị hù dọa chỗ nào.
Chẳng qua bạn gái đã nói như vậy. . .
Lục Văn Từ tiến lên ôm người vào lòng an ủi, sau đó mới hỏi: "Em làm sao lại đến đây?"
"Em không đến, anh không phải bị người khi dễ sao?"
Lục Văn Từ cũng không có nghĩ đến ở đây sẽ gặp phải người đánh lén.
Lục Văn Từ kéo tay qua Linh Quỳnh kiểm tra, trên ngón tay trắng nõn nà không có bất kỳ vết thương nào.
"Lần sau đừng như vậy, gặp phải loại sự tình này, em đừng tự mình xông lên, vạn nhất làm em bị thương thì làm sao bây giờ."
"Không có việc gì, em có kinh nghiệm, em rất chuyên nghiệp." Linh Quỳnh tự tin cực.
". . ." Những chuyện em chuyên nghiệp còn rất nhiều.
. . .
Lục Văn Từ gọi điện thoại để Trần Phương Xuyên tới xử lý.
Chỗ này không có giám sát, Lục Văn Từ cũng không nói người là Linh Quỳnh đánh, sau đó giao cho Trần Phương Xuyên xử lý.
Khi Lục Văn Từ quay xong quảng cáo đã khá trễ rồi, Linh Quỳnh rúc trên ghế ngủ của anh nghỉ ngơi, nhỏ nhỏ xinh xinh.
Lục Văn Từ ngồi xổm ở bên cạnh, đầu ngón tay đụng phải gương mặt non mịn của cô, sờ một hồi lâu, lúc này mới xoay người bế cô lên.
Trần Phương Xuyên cùng trợ lý cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà hai người đều không nghĩ tới bên ngoài sẽ có fan hâm mộ.
Lục Văn Từ ra ngoài liền bị fan hâm mộ chặn lại.
Fan hâm mộ gào đặc biệt lớn, Lục Văn Từ có chút khẩn trương, ra hiệu mọi người im lặng một chút.
"Không được ầm ĩ, mọi người chờ một chút, tôi trước tiên đem vị này nhà tôi vào trong xe, lại trở về kí tên cho mọi người được không?"
Tiếng nói Lục Văn Từ ôn nhu, làm xao động fan hâm mộ.
Dù sao đều đã biết hai người đang yêu đương, trông thấy cảnh này, trừ chua, cũng chỉ có thể thêm dấm tiếp tục chua.
Đám fan hâm mộ đè ép thét lên, tránh đường cho Lục Văn Từ , ao ước mãi không thôi.
"Tôi cũng muốn được anh trai ôm như thế."
"Cô cứ mơ tiếp đi."
"Ô ô ô ô. . ."
Lục Văn Từ quả nhiên đem người đưa lên xe liền trở lại, kí tên chụp ảnh, làm xong nhiều chuyện như vậy làm chậm trễ không ít thời gian.
Chờ khi Lục Văn Từ trở về, phát hiện cô ghé vào cửa sổ xe, nhìn mình không chớp mắt.
Lục Văn Từ mở cửa xe, cô lùi vào bên trong, để anh lên xe.
Cửa xe đóng lại, cô vẫn là nhìn anh không chớp mắt.
Lục Văn Từ bị cô nhìn đến mức không thoải mái, "Làm sao rồi?" Rời giường nên không thoải mái sao?
Linh Quỳnh tự nhiên nói nghiêm túc: "Em bỗng nhiên phát hiện fan của anh lớn lên trông thật đẹp."
Lục Văn Từ: "? ? ?"
Linh Quỳnh: "Em nghĩ. . ."
Cô tiến đến bên tai anh nói ba chữ.
Lục Văn Từ: ". . ."
Lục Văn Từ án lấy đầu Linh Quỳnh: "Em nói cái gì đó, anh làm sao có thể làm loại chuyện đó, các cô ấy chỉ là fan hâm mộ."
Linh Quỳnh cười một chút, gọi anh giòn tan : "Anh trai."
". . ." Má!
. . .
Nhờ sự cố gắng nỗ lựa không ngừng nghỉ của Linh Quỳnh, cuối cùng soán vị thành công.
Lúc cha Tô làm chủ thì còn có chỗ thu liễm, sau khi cha Tô giao quyền xong. . . Đó chính là lúc làm xằng làm bậy bắt đầu.
Hôm nay mua cái này, ngày mai mua cái kia. . .
Cha Tô tức giận đến cơ tim tắc nghẽn.
Hoài nghi Tô gia sắp bị phá sản.
Linh Quỳnh còn thề son sắt với ông, "Cha, người yên tâm, có con ở đây, Tô gia chắc chắn sẽ không phá sản, người yên tâm dưỡng lão thật tốt đi."
Cha Tô: ". . ."
Ta cảm thấy ngày đó không còn xa nữa đâu.
Cha Tô lo lắng sợ hãi, mỗi ngày đều cảm thấy Tô gia sắp xong, nhưng mỗi lần đều không sao cả.
Đồng thời dưới sự dẫn dắt của Linh Quỳnh, ẩn ẩn có xu thế đi lên.
Linh Quỳnh đương nhiên sẽ không để cho Tô gia phá sản.
Nhiều tiền mới có thể kiếm được càng nhiều, mới có thể vui sướng bơm vàng, để con trai ngồi vững vương tọa của ngành giải trí .
Cho nên cô tại sao phải để Tô gia phá sản.
Cha Tô dần dần không còn lo lắng, mở ra hình thức dưỡng lão.
Mẹ Tô rất ít trở về, mà coi như trở về, cũng không cùng Linh Quỳnh đối mặt, mà nếu là đụng mặt, mẹ Tô chỉ là nhàn nhạt chào hỏi.
Đối với chuyện Linh Quỳnh kế thừa gia nghiệp, mẹ Tô cũng không có phản ứng quá lớn.
Bà đối với chuyện con gái của mình chết, không thể quên đi, đắm chìm trong bi thương.
Sau khi cha Tô dưỡng lão, có thời gian đi an ủi mẹ Tô, cảm xúc mẹ Tô cũng chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.
Lục Văn Từ về sau cùng Linh Quỳnh kết hôn, sau khi kết hôn sinh hoạt là mười phần hài hòa.
Lục Văn Từ đã học cách nhận biết màu sắc, hiện tại Linh Quỳnh chỉ cần nói quần áo màu gì, anh có thể lập tức lựa ra.
Nhưng là. . .
Quần áo của cô thật nhiều lắm.
Nhiều đến mức một năm bốn mùa mỗi ngày cô thay ba bộ quần áo, cũng sẽ không giống nhau.
. . .
Lục Văn Từ sau đó có được không ít giải thưởng, lúc này không cần Linh Quỳnh khắc kim nữa, anh có thể tự mình chống đỡ.
【 Tình yêu, nhiệm vụ của cô hoàn thành rồi, cô có thể lựa chọn thoát khỏi nhiệm vụ, hoặc là kết thúc nhiệm vụ rời đi. 】
". . . Hai cái lựa chọn khác nhau ở chỗ nào?"
【 Thoát khỏi nhiệm vụ, cô còn có thể ở lại nơi này, có thêm ba năm cư trú ở thế giới này. Kết thúc nhiệm vụ, liền đi ngay tại lúc này. 】
Ba năm?
Linh Quỳnh sờ sờ bảo bối bên người, đương nhiên là quyết định ở lại ba năm.
Ai sẽ ghét bỏ có tiền, hắc hắc, còn có tiểu khả ái làm bạn giết thời gian?
Dù sao cô sẽ không chê.
Thời gian ba năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, phảng phất nhoáng một cái liền qua, lại phảng phất trải qua thật lâu.
Ngày Linh Quỳnh rời đi, cô ngồi trên bãi cỏ, nhìn Lục Văn Từ ở bên kia loay hoay ép nước trái cây.
Hình ảnh như vậy, có chút ấm áp.
Linh Quỳnh còn có chút không nỡ.
Chẳng qua trò chơi chắc chắn sẽ có lúc kết thúc. . .
Linh Quỳnh đứng dậy, đi qua ôm lấy Lục Văn Từ.
"Làm sao vậy?" Lục Văn Từ cười nói "Đừng làm loạn mà, một hồi nữa nước trái cây sẽ đổ ra ngoài."
Linh Quỳnh chui lên phía trước từ dưới cánh tay anh, ôm lấy mặt của anh hôn qua.
Lục Văn Từ đầu tiên là sững sờ, sau đó đáp lại cô.
"Em. . ."
Linh Quỳnh chỉ nghe thấy Lục Văn Từ nói cái chữ 'Em' kia, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
Hình ảnh trước mắt giống phim thời xưa, dần dần phai màu, cuối cùng lâm vào một vùng tăm tối.
*
Lời tác giả muốn nói:
Hì hì ha ha, có mấy con chó cứ sủa liên tục.
【 Linh Quỳnh là cá thể độc lập, không phải là Sơ Tranh hay bất kỳ ai khác, mời dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn nàng, không thể bởi vì thiết lập tôi viết trước đây, đã cảm thấy nàng phải làm thế nào, nàng phải là dáng vẻ thế nào, là bây giờ tôi mới viết, mà không phải mọi người bổ não ra đoán. 】
***
Hoàn thế giới 1 rồi. Mai ta sẽ tạm nghỉ đăng chương 1 ngày. Tiện đây thông báo với các nàng luôn, mỗi khi ta edit hoàn 1 thế giới nào đó, ta sẽ ngưng đăng chương một ngày để nghỉ ngơi.
Tiện đây treo luôn mốc tiếp theo nha!
Lượt đọc tổng cộng 1k ta sẽ bão 5 chương.
Lượt bình chọn 1k ta sẽ bão chương.
Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ!