Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Ngày 13 tháng 5.
Cũng đã qua nửa năm rồi.
"Lão tam, con nói trước đi."
Cố tam ca bị điểm danh đứng dậy, cố gắng nghĩ lại ngày đó mình đã làm gì.
Mặc dù khá lộn xộn, nhưng tốt xấu gì cũng đã nói xong.
Tiếp theo là lão Ngũ.
Lão Ngũ nói mười hai tháng năm hắn đi công tác, rất mệt mỏi, cho nên ngày thứ hai ở nhà ngủ cả ngày.
Lão Thất nghĩ cả nửa ngày, cảm thấy mình nếu không phải đã cùng người khác đua xe, thì chính là đang vui vẻ ở đâu đó.
Lão Cửu ngược lại là nhớ rất rõ ràng, ngày đó hắn đang hẹn hò cùng một nữ sinh, hơn nữa còn muốn tỏ tình với nữ sinh đó.
Kết quả còn chưa kịp tỏ tình, ngược lại còn phát hiện nữ sinh kia đã có bạn trai. (tội☺))
Sau đó hắn uống rượu đến say mèm.
Cha Cố nhìn về phía Linh Quỳnh.
"Con không nhớ rõ." Linh Quỳnh nhún vai, "Chuyện lâu lắc lâu lơ vậy rồi, con làm sao có thể nhớ kỹ được."
". . ."
Cha Cố cũng không có cưỡng ép cô.
Lần trước cha Cố tra ra được nguyên chủ từng xuất hiện ở gần hiện trường vụ án và phát hiện nữ chính tử vong. Tiếp đó mới có chuyện hung thủ lợi dụng việc này để thuận thế đẩy nguyên chủ ra làm bia đỡ đạn.
Lần này khi cô vừa tớithì liền tiêu hủy ngay camera giám sát kia.
Cha Cố chắc chắn sẽ không tra được đến cô.
. . .
Linh Quỳnh nghĩ đến thập phần hoàn mỹ, nhưng điều cô không ngờ tới chính là cha Cố lại lấy được đoạn video tại camera giám sát ở chỗ khác, vẫn như cũ có thể chứng minh khả năng cô có thể có quan hệ với việc nữ chính chết.
"Cố Tê Tê, ngày đó con qua chỗ đó làm gì?"
"Con không nhớ kỹ lắm." Linh Quỳnh ôm cánh tay, không có chột dạ chút nào, "Cha, ngài rốt cục muốn làm gì vậy?"
Cha Cố đối diện với ánh mắt Linh Quỳnh, đôi mắt vừa xinh đẹp lại vừa trong suốt.
Sự nghi hoặc cùng với không hiểu đều viết hết lên mặt cô, giống như thật sự không rõ hắn đang hỏi cái này là muốn làm gì.
Nếu như sự kiện kia thật sự có quan hệ với cô, cô có thể có trấn định như vậy sao?
"Con chỉ cần trả lời vấn đề của ta."
"Con thật sự không nhớ rõ." Linh Quỳnh trưng ra vẻ mặt vô tội đến cực điểm.
Cha Cố: ". . ."
Những người ở nơi này, hoặc nhiều hoặc ít, đều có thể trở thành đối tượng bị tình nghi.
Cha Cố hỏi từng chút một.
Linh Quỳnh dò xét những người bị tình nghi khác.
Lúc ấy nguyên chủ thật sự phải cõng nồi, cho nên rốt cuộc hung thủ là ai, nguyên chủ cũng không biết. . .
Sẽ là người khác ở chỗ này?
Thế nhưng khi nhìn qua họ, dáng vẻ đều là mờ mịt, không thể hiểu hành vi của cha Cố.
. . .
Hôm nay cha Cố kêu bọn họ đến, giống như chỉ là hỏi bọn họ ngày đó đang làm gì, đang ở đâu.
Hỏi xong liền để bọn họ rời đi.
Linh Quỳnh đi rồi, rồi lại quay trở lại.
Cha Cố uống một ngụm trà, "Còn có chuyện gì à?"
Linh Quỳnh cười một chút, nói: " Hôm nay ngài gọi chúng con tới hỏi những việc này đều là vì chuyện Cố Tiểu Ngôn chết đúng không?"
Cha Cố đặt chén trà xuống, biểu cảm mơ hồ nhìn cô.
"Con muốn nói cái gì?"
"Chuyện kia không có quan hệ gì với con cả, trước đó, con hoàn toàn không biết Cố Tiểu Ngôn." Linh Quỳnh nói: "Nhưng mà con biết, chẳng mấy chốc sẽ có người đem chuyện này vu oan lên người con."
Cha Cố: "Làm sao con biết sẽ có người vu oan cho con?"
"Đoán ạ."
Cha Cố: "Đoán?"
Với những chứng cứ mà ông có được hiện giờ, thì cô đúng là người có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng mà ông không nghĩ tới, cô sẽ trực tiếp chạy tới để nói rõ.
Cha Cố: "Con làm sao để chứng minh sự trong sạch của con?"
Linh Quỳnh: "Con không có cách nào chứng minh cả. Nhưng ngài lại không ngốc, sao lại để cho người ta mơ mơ màng màng lừa ngài xoay mòng mòng đâu. Con tin tưởng ngài nhất định sẽ tra ra thủ phạm chân chính thật sự phía sau bức màn, sẽ không oan uổng con, cũng sẽ không để đứa con gái ngài yêu mến nhất phải uổng mạng, ngài cố lên!"
Linh Quỳnh làm thêm động tác cố lên cho Cha Cố xem, sau đó thản nhiên rời đi.
Cha Cố: ". . ."
. . .
Linh Quỳnh vừa đi liền chạy tới chỗ ông cụ cáo trạng, làm lố chuyện này lên, cô làm cũng không tệ lắm.
Vợ cả của cha Cố không có con, cho nên hắn cũng không định chọn người thừa kế trong những người này.
Cũng không phải ông cụ Cố xem thường những người khác, mà là ông sống nhiều năm như vậy rồi, cũng đều đã bí mật quan sát qua.
Bọn họ có thể chỉ vì tranh giành một chút lợi ích nhỏ, mà có thể đánh nhau đến ngươi chết ta sống.
Bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ, Cố gia rốt cuộc là dạng gia tộc gì.
Những người kia đều không phải người thừa kế hắn muốn tìm.
Nhưng phong cách hành sự của Linh Quỳnh lại làm cho ông cụ khá là thích, lúc cần hung ác thì rất hung ác, lúc nên từ bỏ cũng sẽ từ bỏ lợi ích một cách quyết đoán, biết nhìn xa trông rộng, không thiển cận.
Đây mới là sự can đảm mà người Cố gia nên có, có thể gánh vác được trách nhiệm của Cố gia.
Cho nên bây giờ ông cụ đang rất coi trọng cô.
"Cố Tiểu Ngôn. . . Hắn vẫn không thể buông xuống được." Ông cụ thở dài, "Con có cảm thấy là Cố gia mới chính là người hại chết Cố Tiểu Ngôn không?"
"Cha con hiện tại cũng đang hoài nghi con, ngài cảm thấy thế nào ạ?"
"Con định làm gì?"
"Con còn có thể làm gì? Con cần làm gì sao?" Linh Quỳnh vô tội, "Ngài cảm thấy con sẽ so đo cùng một người còn chưa trở về Cố gia à?"
"Con và con bé trong suy nghĩ của cha con không giống."
"Không giống như thế nào được, cuối cùng người làm chủ cũng không phải hắn, con không cần chút tình thương này của cha."
". . ."
Ông cụ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý.
Đứa nhỏ này thông minh như thế, chỉnh người đều không qua tay mình mà luôn để Cố Ninh Lộ đi làm.
Con bé sẽ không ngốc như vậy, đi hại một người còn chưa trở lại Cố gia.
Ông cụ: "Chuyện này ta sẽ giúp con tra, con yên tâm đi."
"Cảm ơn ông nội."
"Nếu con muốn tra chẳng lẽ lại không có cách nào để tra sao?" Ông không tin là cô không có biện pháp tra ra.
"Ông nội, có một số việc, tự mình ra mặt sẽ không tốt." Linh Quỳnh gật gù đắc ý.
Ông cụ tỉnh táo lại: "Con đây là đang lấy ta làm súng đấy à?"
Linh Quỳnh nháy mắt mấy cái, "Sao ngài lại nói như thế, con còn không phải đang tìm sự giúp đỡ của ngài sao, con là người thừa kế của ngài mà, ngài không bảo hộ con thì bảo hộ ai chứ!"
Ông cụ hừ lạnh một tiếng: "Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu, con đã tự dát vàng lên mặt mình rồi à?"
"Sớm muộn gì cũng thế thôi."
"Hừ!"
Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, "Ông nội, ngài mau nói chuyện với con. . . Khụ khụ, ngài nói với con một chút đi mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Cố Tiểu Ngôn?"
"Chuyện của cha con mà con cũng muốn nghe à?"
Linh Quỳnh khí thế hùng hồn nói: "Hiểu rõ người của Cố gia chính là bài tập của con bây giờ."
". . ."
Lúc mẹ Cố Tiểu Ngôn và cha Cố yêu đương với nhau, cha Cố vẫn là một người rất si tình.
Nhưng cũng giống như bao cặp uyên ương khác.
Tình yêu của bọn họ không được tán thành.
Nguyên nhân là ông cụ phát hiện mẹ Cố Tiểu Ngôn có một người bạn trai, bà cặp với cha Cố vì mục đích không đơn thuần.
Cả đời ông cụ chỉ có một đứa con là cha Cố.
Hắn phải thừa kế Cố gia, ông cụ đương nhiên không thể để cho bọn họ tiếp tục với nhau được nữa.
Về sau ông đưa cho mẹ Cố Tiểu Ngôn một khoản tiền, khiến bà rời đi.
Ai mà ngờ được mẹ Cố Tiểu Ngôn lại đáp ứng, tiền cũng cầm rồi,nhưng lại vẫn âm thầm lui tới với cha Cố.
Ông cụ cũng không nghĩ đến lá gan bà ta lại lớn như vậy.
Năm đó ông cụ còn chưa tẩy trắng, lại bị một tiểu nha đầu lừa gạt như thế, có thể nghĩ ông giận cỡ nào.
Sau đó ông cụ trở mặt với cha Cố.
Về sau ông tiễn mẹ Cố Tiểu Ngôn đi, cha Cố bởi vậy mà luôn ghi hận ông, đồng thời cũng sinh ra chán ghét với thê tử đã kết hôn bởi sự sắp đặt của cha mình.
Sau khi kết hôn cha Cố liền bắt đầu tìm nữ nhân, một người rồi lại tiếp một người.
"Ta cảm thấy ta có lỗi với Tiểu Ngư nhất."
Tiểu Ngư từ nhỏ đã lớn lên ở Cố gia, là con mà ông cụ nhận nuôi.
Năm đó là cô ấy cầu xin ông, nói không quan tâm người mà cha Cố thích là ai, chỉ cần có thể gả cho hắn, chăm sóc cho hắn là được.
Ông cụ mềm lòng, lúc ấy cũng không muốn cha Cố kết hôn với mẹ của Cố Tiểu Ngôn.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~