Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Tiểu cô nương mặc trang phục lộng lẫy, vạt váy voan phá cách đong đưa theo động tác của nàng, trong không khí chập chờn ra đường cong ưu mỹ, trên làn váy có những đốm sáng lộng lẫy chớp động.
Giống như công chúa điện hạ đi ra từ truyện tranh, mọi cử động của nàng đều mang theo ánh sáng, làm cho người ta không tự chủ được đem ánh mắt đặt trên người nàng.
Con ngươi thâm thúy của Thẩm Tần Xuyên híp híp lại.
Từ lần trước hắn gặp nàng, không sai biệt lắm cách có hơn 3 tháng ......
Mới qua một đoạn thời gian không thấy, hắn lại có điểm không nhận ra được nàng.
" Vị hôn thê cũ của cậu thật sự xinh đẹp, cậu không động tâm chút nào sao?" Đứa bạn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Ánh mắt Thẩm Tần Xuyên động theo người bên kia , trên mặt vậy mà cái gì cũng nhìn không ra.
"Cậu không muốn, vậy tôi lên."
"A."
Thẩm Tần Xuyên cười lạnh một tiếng, quay người hướng về nơi khác .
Bạn: "??"
A là có ý gì?
Thẩm Tần Xuyên cùng người kia nói chuyện xong, ánh mắt đảo một vòng trong phòng, nhưng không tìm được cái thân ảnh kia, làm hắn theo bản năng nhíu mày.
Hắn tìm nàng làm gì?
Thẩm Tần Xuyên lắc đầu, đem lực chú ý dời đi chỗ khác.
Mấy phút sau, dư quang Thẩm Tần Xuyên quét đến chỗ Linh Quỳnh, đang cùng người bạn kia đứng chung một chỗ.
Hắn hành động nhanh hơn não, trực tiếp đi đến bên cạnh hai người, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế dọa người.
Hai người đồng thời nhìn về phía hắn.
Trong ánh mắt người bạn kia là bát quái, mà Linh Quỳnh thế nhưng là hiếu kỳ cùng nghi hoặc, biểu hiện còn đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận.
Đáy lòng Thẩm Tần Xuyên bốc lên suy nghĩ không hề nhã nhặn 'Nàng nhu thuận cái rắm' .
Thẩm Tần Xuyên cũng không biết tại sao mình lại đứng ở đây.
Lúc này hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Tô Miểu Miểu, tôi có lời muốn nói với cô."
"Thẩm tiên sinh." Linh Quỳnh lanh lợi gọi một tiếng, "Chúng ta không có gì đáng nói a."
Nam chính đã xảy ra chuyện gì?
Không thể cách xa ta một chút sao?
Thẩm Tần Xuyên: "Tôi có chuyện muốn nói với cô" Nói xong hắn nhìn người kia một chút, người kia mang gương mặt bát quái, giả vờ nhìn không hiểu.
Ánh mắt Thẩm Tần Xuyên lạnh lẽo thêm mấy phần, người bạn kia lúc này mới một mặt thất vọng rời đi.
Trước khi đi vẫn không quên cho Linh Quỳnh một nụ hôn gió, "Em gái à, một lát nữa chúng ta lại trò chuyện a."
Linh Quỳnh cười cong mặt mũi, nhưng không đáp lại.
Thế nhưng là nụ cười kia rất chói mắt, Thẩm Tần Xuyên liền có chút......
Hắn cũng không biết mình có tâm tình gì, chỉ là có chút bực bội.
Thẩm Tần Xuyên cố gắng ngăn chặn điểm bực bội này, "Cô còn chưa trở về Tô gia sao?"
Tiểu cô nương lui về sau một bước, có chút cảnh giác, "Thẩm tiên sinh, nếu như anh chỉ là muốn quan tâm sinh hoạt cá nhân của tôi thì không cần, quan hệ chúng ta bây giờ nói kiểu nào cũng không có, không đến lượt anh xen vào ta!"
Thẩm Tần Xuyên: "......"
Tiểu cô nương còn nói: "Thẩm tiên sinh, tôi đã nói với anh, sau này chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau nữa."
Anh cứ quanh quẩn trước mặt tôi thế này, biết tôi cần bao nhiêu lực tự kiềm chế không?
Đây chính là một kho báu di động a......
Sắc mặt Thẩm Tần Xuyên đen thêm vài phần, "Làm một vụ giao dịch."
"Giao dịch?"
Ánh mắt Linh Quỳnh nhìn từ trên xuống dưới dò xét hắn, loại ánh mắt như vậy làm Thẩm Tần Xuyên cũng thấy không thoải mái.
Nàng đang làm gì?
Định giá thịt heo sao?
Một giây sau, tiểu cô nương cười tủm tỉm hỏi: "Thẩm tiên sinh muốn làm giao dịch gì?"
"Bà nội rất thích cô."
Khuôn mặt Linh Quỳnh đầy dấu chấm hỏi , "Cho nên?"
Thẩm Tần Xuyên: "Tôi cần cô giúp tôi đi dỗ dành bà nội."
Linh Quỳnh: "Thẩm tiên sinh, nói thẳng ra không được sao?"
Mi tâm Thẩm Tần Xuyên cuồng loạn hai cái, hít sâu một hơi, "Chúng ta đóng giả là người yêu, đúng giờ đi thăm hỏi bà nội."
Linh Quỳnh chớp chớp mắt, "Anh không phải rất phản cảm khi cùng tôi đính hôn, bây giờ là có ý gì? Anh sẽ không thật sự......"
Thẩm Tần Xuyên đánh gãy nàng, "Tôi chỉ là vì bà nội, cô đừng nghĩ quá nhiều."
Tình huống thân thể Thẩm lão thái thái cũng không tốt, nhưng mà bởi vì chuyện của cô gái này, khiến mỗi lần hắn đi thăm, Thẩm lão thái thái đều tức giận.
Bởi vì Thẩm lão thái thái thương yêu nhất đứa cháu trai là hắn đây, Thẩm Tần Xuyên cảm thấy mình...... Có thể ủy khuất một chút.
"Chỉ là giả vờ mà thôi." Thẩm Tần Xuyên lạnh lùng liếc nhìn Linh Quỳnh, "Sẽ trả tiền cho cô."
Biểu tình kia, tựa như là nói loại lời thoại 'Cô yên tâm, bản tổng giám đốc chướng mắt cô. Là cô, chỉ bằng cô còn chưa đáng để bản tổng giám đốc thích'' này.
Con mắt Linh Quỳnh trừng một cái, hầm hừ tức giận: "Tôi không phải là loại người này."
Thẩm Tần Xuyên tài đại khí thô, "Bao nhiêu tiền, cô nói."
Linh Quỳnh lâm vào trầm tư.
...... Suy xét tính khả năng của việc mình một chân đạp hai thuyền.
"Thẩm tổng......"
Có người gọi Thẩm Tần Xuyên, hắn trừng Linh Quỳnh nói: "Cô suy nghĩ cho kỹ đi."
......
Thẩm Tần Xuyên bên này vừa đi, Bạch Diệp Vi liền đạp đôi giày cao ngút trời của mình đến, vênh váo hung hăng đứng trước mặt nàng.
Linh Quỳnh là có chút sợ ...... Sợ Bạch Diệp Vi muốn nàng trả tiền.
"Tô Miểu Miểu cô ở nơi này làm gì?" Bạch Diệp Vi đại khái không nhìn thấy vừa rồi nàng và Thẩm Tần Xuyên đứng cùng một chỗ.
Linh Quỳnh cũng rất không hiểu thấu, "Vì cái gì tôi không thể ở chỗ này?"
Cửa lớn mở rộng, ai không thể vào?
Bạch Diệp Vi khóe miệng ngậm lấy một tia trào phúng, "Tôi chỉ là hiếu kỳ cô vào bằng cách nào, Tô gia hiện tại cũng đã bỏ mặc cô, cô không phải là leo tường vào chứ?"
Kể từ sau khi nàng bãi bỏ đính hôn, nàng rời đi Tô gia thời gian dài như vậy, Tô gia đều không đi tìm nàng, phảng phất muốn để cho nàng tự sinh tự diệt.
Linh Quỳnh âm thầm trợn mắt trừng một cái, trên mặt lại mang theo nụ cười lễ phép, tung ra một vấn đề không quan hệ chút nào lại cực kỳ trí mạng, "Bạch tiểu thư tới vì theo đuổi Thẩm Tần Xuyên sao?"
Bạch Diệp Vi: "......"
Trong khoảng thời gian này nàng không có gặp qua Thẩm Tần Xuyên.
Đuổi cái búa.
Hôm nay thật vất vả thăm dò được Thẩm Tần Xuyên sẽ đến đây.
Nàng vừa tới, còn không trông thấy Thẩm Tần Xuyên, liền trông thấy nữ nhân này.
"Có thời gian quản việc của tôi, không bằng theo đuổi nam nhân." Linh Quỳnh mỉm cười, "Nếu không thì cô lại cho tôi 1000 vạn, tôi giúp cô?" Nam chính xào đi xào lại, vẫn là có thể lại kiếm chút tiền .
Nói đến 1000 vạn, Bạch Diệp Vi biến sắc.
Nàng lúc đó làm sao biết, nữ nhân này thật sự sẽ làm thật.
Kết quả cô gái này không chỉ muốn của cô, còn chạy tới hỏi Thẩm mẫu thêm 1000 vạn.
Bạch Diệp Vi chưa bao giờ gặp qua cái loại tao thao tác này.
Bây giờ nàng còn dám nhắc đến......
Bạch Diệp Vi đè nén lửa giận, gạt ra nụ cười đoan trang : "Tô Miểu Miểu, tôi sẽ chống mắt lên xem cô còn có thể đắc ý bao lâu."
Linh Quỳnh từ trong thâm tâm nói ra cam kết, "Tôi tận lực đắc ý đến khi Bạch tiểu thư gả vào Thẩm gia."
Linh Quỳnh thản nhiên rời đi, để lại Bạch Diệp Vi tức đến nghiến răng.
......
Linh Quỳnh tìm một chỗ ngồi xuống, nhắn tin cho Lục Văn Từ .
[ Miểu miểu vô hạn: Anh xem tôi làm một người dùng sắc lừa tiền được hay không?]
[ Lục Văn Từ:??]
Linh Quỳnh đột nhiên gửi đến một câu như vậy , Lục Văn Từ hoàn toàn không hiểu.
Cái gì dùng sắc lừa tiền?
[ Miểu miểu vô hạn: Vị hôn phu cũ của tôi muốn tôi cùng hắn giả làm người yêu, đi dỗ mụ nội hắn, tiếp đó cho tôi một khoản tiền.]
[ Miểu miểu vô hạn: Anh nói não hắn có hố phải hay không? Lúc trước ước gì cùng ta phủi sạch quan hệ, bây giờ lại vội vàng đưa tới cửa.]
[ Lục Văn Từ:......]
[ Miểu miểu vô hạn: Tôi cảm thấy có thể, cầm tiền xong liền chạy.]
Hố tiền NPC, ta là chuyên nghiệp!
[ Lục Văn Từ:......]
Lục Văn Từ đại khái cảm thấy mình không có cách nào phát biểu ý nghĩ với chuyện này, không dám nói loạn.
Sau đó tin nhắn của Linh Quỳnh cứ đến không ngừng.
Lục Văn Từ chỉ chọn thứ mà mình có thể trả lời đáp lại Linh Quỳnh.
[ Miểu miểu vô hạn: Một lát nữa anh nhớ tới đón tôi.] Linh Quỳnh nói cả đống chuyện xong, tung ra một câu như vậy.
[ Lục Văn Từ: Tôi phải họp cùng Trần ca, không có thời gian.]
Bên kia không có đáp lại.
Lục Văn Từ đợi vài phút, điện thoại cứ cầm lên lại thả xuống không thôi.
Trần Phương Xuyên nhìn ra hắn không bình thường , "Cậu làm sao vậy, không yên lòng về ai à?"
"Không có việc gì." Lục Văn Từ buông di động xuống.