Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cố Ninh Lộ đã xảy ra xung đột với những người khác và bị gọi đi giảng đạo lý.
Lúc tan học, Linh Quỳnh nhìn thấy mẹ của Cố Ninh Lộ vội vàng chạy đến.
Linh Quỳnh đứng dưới dù, chờ mẹ Cố Ninh Lộ biến mất, rồi mới đưa mắt nhìn lại "Đi thôi."
Mạc Ngôn: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta về nhà à?"
" Về làm gì?"
"Vậy ngài muốn đi đâu?"
"Đi chơi, đi mua sắm chứ sao." Linh Quỳnh rất vui vẻ " Tiền của Cố Ninh Lộ không dùng thì phí, cũng không thể đợi đến lúc cô ta đòi lại được."
Mạc Ngôn: "???"
. . .
Linh Quỳnh với Mạc Ngôn ra khỏi trường học, Mạc Ngôn đi lấy xe, còn cô một mình cầm dù đứng trước trường học.
Lúc này có rất nhiều người tới đón học sinh, xe đến xe đi rất nhiều, không biết có phải là Mạc Ngôn bị kẹt xe hay không mà một lúc lâu cũng chưa thấy quay lại.
Linh Quỳnh nhàm chán đủ kiểu đứng chờ ở cửa trường học.
Ngay lúc này, có mấy nữ sinh kéo bè kéo bạn đi tới, có nữ sinh vui đùa ầm ĩ cùng bạn mình, bị bạn đi cùng đẩy xuống, trực tiếp vọt tới Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh vốn có thể tránh, nhưng bên cạnh có người, mọi người lại cầm ô, hạn chế hành động của Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh chỉ có thể nhích qua bên cạnh một chút, khiến nữ sinh đụng trúng bả vai Linh Quỳnh.
"Đứng chắn ở đây làm gì hả?" Người bị đụng còn chưa nói gì, người đụng đã bất mãn lên tiếng.
"Cậu đụng cậu ta làm gì?" Một giọng nói chen vào từ đằng sau "Cậu ta có bệnh, đụng chết rồi có bồi thường nổi không?"
Linh Quỳnh: ". . ." Ta cảm thấy ta bị mắng.
Mấy cô gái: ". . ."
Sau khi mấy cô gái thấy rõ người đứng sau là ai, liếc nhìn nhau, nhanh chóng chuồn đi.
Cố Ninh Lộ: "Đứng lại!"
Mấy cô gái quay lại một cách cứng nhắc.
"Xin lỗi."
"Thật xin lỗi." Mấy cô gái trăm miệng một lời, sau đó nhanh chóng chạy.
Linh Quỳnh nghi ngờ nhìn về phía Cố Ninh Lộ.
Cô ta điên rồi à?
Cố Ninh Lộ nhìn vào ánh mắt của Linh Quỳnh, hơi né tránh, khuôn mặt biến dạng mắng mỏ "Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng cho là tôi giúp cô, tôi đây chỉ là sợ cô chết ở chỗ này, mẹ tôi còn ở trong đó, nếu cô xảy ra chuyện gì, cái này nồi nói không chừng chúng tôi còn phải cõng."
Vừa rồi Cố Ninh Lộ nhìn thấy cô đứng ở cửa ra vào, phản ứng đầu tiên chính là cái dáng người mỏng manh ốm yếu đó, phỏng chừng chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay mất.
Sau đó thì nhìn thấy có người đụng vào cô.
Cũng không biết làm sao đầu óc nóng lên, liền chạy tới. . .
Cố Ninh Lộ tự an ủi mình, xem như trả lại ân tình của cô hôm nay.
Không thì cô ta cũng không biết bên cạnh mình có thứ ăn cây táo rào cây sung. . .
"Tiểu thư." Xe Mạc Ngôn dừng lại bên cạnh hai người "Mời ngài lên xe."
Linh Quỳnh mở cửa xe ra, cửa xe còn chưa kịp đóng, Cố Ninh Lộ cũng lên xe theo.
Mạc Ngôn: "Ninh Lộ tiểu thư?"
"Tiện đường, cùng đi đi."
"Không tiện đường." Linh Quỳnh nói.
Cố Ninh Lộ cười lạnh: "Mưa lớn như vậy, cô không về nhà thì đi đâu cơ chứ? Chỉ quá giang xe cô một lúc thôi mà, hà tất gì phải keo kiệt như vậy?"
". . ."
Làm sao có thể nói với cô, là tôi muốn đi tiêu tiền của cô đây?
"Mẹ cô không phải tới đây à, cô đi theo bà ấy đi." Làm gì mà phải đi xe của tôi, chúng ta là đối thủ một mất một còn cơ mà? Xin cô tôn trọng đối thủ chút đi!!
Cố Ninh Lộ: "Cô đánh nhau ở trường học rồi mẹ cô bị gọi đến, cô có dám ở cùng mẹ cô nữa không?"
Linh Quỳnh: ". . ."
Linh Quỳnh sợ Cố Ninh Lộ biết mình đi tiêu tiền của cô sẽ đánh mình, cho nên nói với Mạc Ngôn về nhà trước.
Đưa Cố Ninh Lộ trở về, sau đó Linh Quỳnh mới đi bay nhảy.
"Tiểu thư, tiểu thư Ninh Lộ này bị làm sao thế?"
Linh Quỳnh trầm tư một lát, nghiêm túc nói: "Có lẽ có vấn đề về đầu óc a."
Mạc Ngôn: ". . ."
Mạc Ngôn không dám ý kiến gì nữa, im lặng lái xe.
. . .
Linh Quỳnh tiêu hết toàn bộ tiền vừa hố Cố Ninh Lộ xong, tâm tình cực tốt đi ra khỏi cửa hàng.
Mạc Ngôn bỏ đồ vào trong xe cho cô.
"Tiểu thư, mẹ của ngài đang ăn cơm ở gần đây, mời ngài đi qua một chuyến."
Linh Quỳnh có chút bất ngờ: "Mẹ trở về rồi à?" Sau khi cô đến phó bản này còn chưa được gặp mẹ của nguyên chủ.
Mạc Ngôn: "Đúng vậy, vừa về hôm nay."
Mẹ của nguyên chủ. . .
Mẹ của nguyên chủ - Quách Hải Lan, hám lợi là không thể phủ nhận, thế nhưng bà ta cũng có bản lĩnh, có thể giúp cha Cố làm việc.
Cho nên con gái của bà mới có thể mang họ Cố.
Quan hệ giữa nguyên chủ với Quách Hải Lan không quá kém, nhưng đôi khi cũng bất đồng quan điểm mà cãi nhau.
Đoạn thời gian trước Quách Hải Lan phải đi công tác làm một hạng mục, đã lâu chưa về.
Cho nên đây là Linh Quỳnh lần đầu tiên được thấy người thật.
Nói như thế nào đây. . .
Xinh đẹp, tài trí, có khí chất.
Hoàn toàn không giống người bốn mươi tuổi.
Trong phòng chỉ có một mình Quách Hải Lan, nhìn bát đũa trên bàn, đoán chừng là người cùng ăn với bà đã đi rồi.
Ngữ khí Quách Hải Lan ôn hòa: "Tê Tê tới rồi à."
Linh Quỳnh nhu thuận gọi một tiếng: "Mẹ."
Quách Hải Lan cũng cười theo: "Hôm nay tâm tình con có có vẻ không tệ a?"
Linh Quỳnh kéo ghế ra ngồi xuống "Cũng tạm được ạ."
Quách Hải Lan kêu phục vụ vào, dọn hết đồ trên bàn đi, lại gọi những món mà cô thích.
"Mẹ nghe nói con quay lại trường học rồi à?"
"Vâng."
"Sao lại muốn đi học?"
"Muốn đến thì đến thôi."
Quách Hải Lan không ngăn cản cô đến trường học, chỉ nói: "Con đừng gây chuyện nữa, lần trước con tới trường chưa được nửa ngày đã không thèm đi nữa, cái tính khí đó của con phải kiềm chế lại."
Linh Quỳnh bưng một ly nước chanh lên uống, nghe vậy, ngẩng đầu, cười nói: "Bây giờ con rất tốt."
". . ." Quách Hải Lan không tin.
Tình tình chó má kia của cô không biết giống ai, nói bùng nổ liền bùng nổ.
Tính cách cô với cha Cố đều như vậy. . Cũng rất giống với cả Cố Ninh Lộ kia.
Quách Hải Lan thở dài: "Con là con gái đã phải chịu thiệt thòi rồi, cái tính tình này của con nếu không thu liễm lại, sau này sẽ gặp nhiều thua thiệt."
"Vâng vâng."
Linh Quỳnh qua loa gật đầu.
Ba ba sẽ không thua thiệt đâu!
Quách Hải Lan dành thời gian là để gặp mặt cô, lát sau bà còn phải đi gặp cha Cố, nghe ý nói có lẽ sẽ không trở về, đoán chừng còn có chuyện khác muốn làm.
Quách Hải Lan phần lớn thời gian đều không ở đây, nguyên chủ đã sớm quen rồi.
Quách Hải Lan đi trước, Linh Quỳnh chậm rãi ăn xong đồ ăn, đi theo Mạc Ngôn ra ngoài.
Cô vừa ra tới đại sảnh, đã thấy thiếu niên mặc đồng phục chạy từ trong mưa vào.
Toàn thân thiếu niên ướt đẫm, nhìn rất chật vật.
Thiếu niên muốn vào, thế nhưng bị bảo vệ cản lại, không cho phép hắn đi vào.
Linh Quỳnh vừa định đi qua, Mạc Ngôn lại ngăn cản cô "Tiểu thư, chúng ta đi qua bên này."
"Tôi. . ."
Mạc Ngôn ôn tồn khuyên: "Tiểu thư, thời gian không còn sớm, mưa càng lúc càng lớn, chúng ta phải nhanh chóng trở về, mẹ của ngài đã giao phó cho tôi rồi."
Linh Quỳnh: ". . ."
Đây là muốn rút thẻ đây mà!
Căn cứ vào kinh nghiệm của mấy lần trước, hôm nay cô có đánh chết Mạc Ngôn ở chỗ này, cô cũng không làm gì được.
Trừ phi rút thẻ.
Motip cũ rích!
Chết tiệt!
Tức chết ba ba rồi.
Linh Quỳnh lấy điện thoại di động ra, nhìn vào số dư còn lại chỉ thiếu điều hiện ra chữ "nghèo" thật to, tâm tình cực kỳ phiền muộn.
Linh Quỳnh nhìn về phía cửa ra vào.
Thiếu niên ôm túi sách, toàn thân ướt đẫm, cực giống một con động vật nhỏ không nhà để về, rất đáng thương đứng đó.
Linh Quỳnh càng nhìn càng đau lòng.
Không thể để con yêu đáng thương như thế được!!
. . . Giang Lạc Mộc cố gắng giải thích với bảo vệ, muốn ông ta để hắn vào.
Nhưng nói gì bảo vệ cũng không cho, nơi này quản lý nghiêm ngặt, không phải ai đều có thể đi vào, nếu để xảy ra chuyện gì thì không ai chịu trách nhiệm nổi.
Giang Lạc Mộc ôm túi xách, đi qua chỗ khác, nhìn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, toàn thân đều chìm trong hơi lạnh.
—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách—— ----
Cuối tháng rồi nha, có thể ném một ít vé tháng nha ~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~