Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Tại sao lại hỏi cô ấy nữa?"
Sau khi hội nghị kết thúc, có người thấy kỳ quái nên hỏi người đi cùng bên cạnh.
Có rất nhiều người vào sau, cho nên không hiểu rõ Linh Quỳnh cho lắm.
Chỉ biết là tiểu cô nương này rất kiêu ngạo.
Quần áo hình như không giống loại được nhập vào bình thường, khắp nơi đều có thể thấy kia.
Khi nói đến đây, có không ít người tò mò, sôi nổi chạy tới hóng chuyện.
"Đúng vậy, tôi cũng tò mò, căn cứ trưởng sao lại muốn hỏi ý kiến của cô ta?"
"Ngày nào cũng ăn mặc như siêu sao đi thảm đỏ, chúng ta đang ở mạt thế, đến thức ăn của mọi người cũng là vấn đề."
Đối với chuyện này, có không ít người có ý kiến.
Người ta còn đang suy nghĩ vấn đề ăn uống no đủ.
Cô lại ở đây hưởng thụ. . .
"Cô ấy có một phiếu quyền phủ quyết, tất cả quyết sách quan trọng, đương nhiên phải hỏi ý kiến của cô ấy, nhưng tôi còn chưa thấy cô ấy sử dụng phiếu quyền phủ quyết này bao giờ." Có người giải thích nghi hoặc cho bọn họ.
Đám người kinh ngạc: "Vì sao thế?"
Căn cứ trưởng Vương cũng không có quyền nói chuyện lớn như thế .
"Mọi người không biết sao?" Người giải thích rất kinh ngạc "Cái căn cứ thành phố C này chính là nhờ cô ấy tạo dựng nên đó."
". . ."
"? ? ? ?"
Những người này rõ ràng là ma mới vừa vào, còn không biết vị tiểu cô nương này nhìn qua xinh đẹp yếu ớt đã từng đánh bể đầu Zombie như thế nào.
Người giải thích kia nhàn rỗi không chuyện gì, phổ cập một chút cho bọn họ tầm quan trọng của vị này.
"Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong nha." Ý vị của lời người kia nói sâu xa, "Cô ấy còn lợi hại hơn gấp nhiều lần so với các người nhìn thấy đó."
". . ."
Nghe xong phổ cập khoa học, mọi người hai mặt nhìn nhau một phen, một lúc lâu có người hỏi: "Căn cứ trưởng Vương kia không nói gì hết à?"
"Nói gì cơ?"
"Có công lớn thì mới làm chủ nha, những người như bọn họ không phải đều sợ chuyện này sao?"
Cô ta thật sự lợi hại như lời hắn hắn kể à, đến mức căn cứ trưởng Vương cũng phải khoan nhượng?
Tiểu cô nương kia cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, cũng không có làm gì, giống như không có thế lực nào trong căn cứ theo cô.
Căn cứ trưởng Vương vậy mà có thể cho cô giữ một phiếu quyền phủ quyết.
"Căn cứ trưởng Vương không phải loại người như vậy, ông ấy thật lòng muốn tốt cho mọi người."
"Hơn nữa cậu thực sự cho rằng người ta không làm gì à? Các người biết nhân viên quản lý điều động bây giờ với người phân phối vật tư là ai không?"
"Tôi biết người phân phối vật tư là An Trường Kình."
"Nhân viên quản lí điều động hình như họ Phòng. . ."
"Phòng Tam Thiên với An Trường Kình đều là người bên phía cô ấy, còn có phòng thí nghiệm, là Khương tiên sinh đang quản lý, người ta cũng không ngốc, có phải giao ra hết tất cả mọi thứ đâu."
Nhân viên điều động với vật tư quan trọng nhất ngay lúc này, đều ở trong lòng bàn tay của người ta.
Coi như căn cứ trưởng Vương có tâm tư đi, nào dám tùy tiện động thủ?
Lại nói căn cứ trưởng Vương người ta thật sự không phải loại người như vậy.
Mọi người nhịn không được nhìn về phía Linh Quỳnh bên kia.
Tiểu cô nương dựa vào người Khương Tầm Sở, đang nghe An Trường Kình nói chuyện, biểu cảm có chút mệt mỏi, cuối cùng vẫy tay, đuổi An Trường Kình đi.
Khương Tầm Sở thu dọn đồ đạc, hai người đi nói chuyện với căn cứ trưởng Vương, sau đó cùng nhau rời đi.
. . .
Từ chỗ căn cứ trưởng Vương kia đi ra, thời tiết rất lạnh, còn có tuyết rơi, hai người liền trực tiếp trở về.
"Ca ca, em lạnh." Lúc đi quên không đóng cửa sổ nên trong phòng đặc biệt lạnh, Linh Quỳnh rụt bả vai lại.
Áo khoác lông xù màu trắng nhìn qua rất đẹp, kỳ thật lại rất mỏng, hơn nữa còn bị gió thổi.
"Đã bảo em không nên mặc ít thế rồi mà." Khương Tầm Sở nhanh chóng đi đóng cửa sổ lại, thuận tiện quở trách cô hai câu.
Linh Quỳnh hà hơi vào tay "Ca ca ủ ấm cho em đi."
Khương Tầm Sở cầm tay của cô, xoa xoa bàn tay ấm áp qua lại.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, con ngươi sáng long lanh giống như băng tuyết phía ngoài, "Ca ca, dùng thân thể làm ấm sẽ nhanh hơn nha."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Những lời đằng trước, đều là đá lót đường cho câu này đấy à?
. . .
Bóng đêm bao phủ cả vùng, tuyết rì rào rơi dưới đất.
Khương Tầm Sở nhặt quần áo rơi loạn thất bát tao dưới đất lên, tìm một bộ áo ngủ sạch sẽ từ tủ quần áo, dỗ dành Linh Quỳnh xử lý thân thể cho tốt rồi thay đồ.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, Khương Tầm Sở hầm một bát cháo, bắt đầu vào gọi Linh Quỳnh dậy ăn.
Linh Quỳnh mê mang trừng mắt ngồi dậy, mắt nhắm, đầu ngẩng lên một chút: "Làm gì vậy?"
"Ăn một chút gì đi."
"Không ăn."
Nói xong cô liền muốn nằm về lại.
Khương Tầm Sở kéo cô dậy "Ngoan, ăn xong rồi ngủ tiếp."
Linh Quỳnh có chút bực bội, từ từ nhắm hai mắt trực tiếp hé miệng: "A. . ."
Khương Tầm Sở: ". . ."
Khương Tầm Sở cảm thấy chăm sóc Linh Quỳnh còn phiền phức hơn so với làm thí nghiệm ở phòng thí nghiệm nhiều.
Vị tiểu tổ tông này bên trong yếu ớt, đặc biệt khó hầu hạ.
Nhưng cho dù phiền phức, Khương Tầm Sở cũng cảm thấy chăm sóc cô thú vị hơn so với làm thí nghiệm ở trong phòng thí nghiệm.
Trước kia cha hắn luôn nói, sau này có bạn gái, cũng giống như là nuôi con gái vậy. . .
Xem ra quả thật là không sai.
"Ca ca, anh cùng em đi luyện thuật bắn súng đi." Linh Quỳnh trở về từ bên ngoài, chạy thẳng đến thư phòng của Khương Tầm Sở, vừa chống bàn vừa nói một câu như vậy.
"????"
Sao lại đột nhiên nói đến chuyện này?
Thể lực của hắn đã khá hơn một chút, nhưng đâu đồng nghĩa với việc hắn cũng tốt ở mấy môn vận động khác đâu?
Hắn không muốn đi!
"Anh còn có vài thứ chưa viết xong, không đi được." Khương Tầm Sở khéo léo từ chối.
"Trước kia không phải đồng ý với em là sẽ luyện sao?"
". . . Anh viết xong liền sẽ đi."
Linh Quỳnh nhìn ra một tia kháng cự trong đáy mắt Khương Tầm Sở, hắn không thích cầm vũ khí.
Linh Quỳnh đảo mắt một vòng, vòng qua bàn, đầu ngón tay ôm lấy cằm hắn "Vậy chúng ta luyện kiểu bắn súng khác đi."
"???"
Cuối cùng Khương Tầm Sở chắc chắn là không thể viết xong.
Linh Quỳnh cảm thấy chỉ có thời gian ba năm, đương nhiên là phải ngủ cho huề vốn, không thì tiền của cô đều khắc trắng hết sao?
Tấm thẻ cuối cùng của Linh Quỳnh là cảnh toàn thành bật đèn sáng trưng về đêm.
Khương Tầm Sở cầu hôn cô lúc giao thừa năm thứ hai, ở trên kiến trúc cao nhất thành phố C, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành thị.
Dù sao còn phải sinh tồn ở mạt thế, cho nên hôn lễ không được tổ chức.
Đương nhiên Linh Quỳnh cũng không quan tâm những thứ hư ảo này.
Con yêu đã về tay, còn vui sướng hơn gấp bội.
. . .
Vắc xin phát huy tác dụng rất lớn, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tiêu diệt Zombie, thế nhưng nhân loại có thể được thở một lát, không cần lo lắng bị Zombie cắn sẽ biến dị.
Cuộc sống có vẻ lại có hi vọng.
Thành phố C trở thành nơi mà những người sống sót đều hướng tới.
Linh Quỳnh ở cùng Khương Tầm Sở hết ba năm.
Lúc rời đi, hơi không muốn, nhưng không đến mức trầm mê.
"Ca ca."
"Ừm?"
"Em thích anh."
Khương Tầm Sở đứng trong ánh nắng cười rạng rỡ, nhẹ giọng đáp về: "Anh cũng thích em."
Hình ảnh dần dần dừng lại, cô bay lơ lửng trên không trung, hết thảy ồn ào náo động đều biến mất.
Gương mặt của nam nhân trẻ tuổi dần dần biến mất, hoàn cảnh bốn phía bị bóng tối bao trùm.
. . .
Khi toàn bộ xung quanh đều đã lâm vào trong bóng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, giọng điệu Linh Quỳnh rất tự nhiên nói với Lấp Lánh, "Các người nên làm một căn phòng cai nghiện đi."
Ba ba đây còn tỉnh táo đấy.
Đổi thành người chơi không tỉnh táo, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
【 Tình yêu à, chúng tôi sẽ cân nhắc. 】 Là nhờ cô cũng đào hoa lắm đó!! Thấy một người thích một người, trèo tường cũng nhanh hơn người khác! Tra nữ!
" Các người đã sửa xong BUG rồi sao?"
【 Tình yêu ơi, thời gian trong trò chơi với thời gian trong hiện thực không giống nhau đâu. . . 】
"Cho nên là chưa sửa xong à?"
【. . . 】 Chột dạ. jpg
—— ---- Vạn vật đều có đường phân cách —— ----
Các bảo bảo ném vé tháng đi~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~