Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Lục Văn Từ cũng không ở trường quay, Linh Quỳnh đi một vòng, cuối cùng hỏi một em gái nhỏ mới biết được phòng nghỉ của Lục Văn Từ ở đâu.

Lục Văn Từ bây giờ là nam hai, phòng nghỉ riêng.

Linh Quỳnh đi đến phòng nghỉ, chuẩn bị đưa tay gõ cửa.

Tay còn chưa rơi xuống, liền nghe bên trong vang lên một tiếng vang trầm.

Linh Quỳnh trực tiếp vặn tay nắm cửa, đẩy ra đi vào.

Lục Văn Từ ngồi dưới đất, hai tay chống mặt đất, sắc mặt có chút trắng bệch, trên trán còn có một lớp mồ hôi mỏng.

Khi cửa đẩy ra có âm thanh, Lục Văn Từ ngước mắt nhìn qua.

Một giây sau, con ngươi Lục Văn Từ hơi co lại, trên gương mặt trắng noãn thoáng qua một tia khó xửbối rối "...... Làm sao lại ở đây?"

"Tới thăm anh đó." Linh Quỳnh đóng cửa lại, đi vào bên trong, "Anh thấy ổn không?"

"Không...... Không có vấn đề gì." Lục Văn Từ cái ghế bên cạnh đứng lên " đến làm cái gì? Cũng không nói cho tôi biết...... Mới vừa rồi tôi còn cho là mình nhìn lầm."

Linh Quỳnh trông thấy một chân hắn rõ ràng không bình thường.

"Bị thương sao?"

"Không có." Lục Văn Từ lập tức phủ nhận.

Linh Quỳnh không tin, chỉ vào cái chân nhìn qua không bình thường kia "Anh xắn quần lên để tôi xem một chút."

"......"

Cánh môi Lục Văn Từ ấp úng "Lúc quay phim không cẩn thận nên bị trật, không sao."

Linh Quỳnh đặt một cái ghế phía sau hắn, đè hắn ngồi xuống, một tay đè xuống chân hắn, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt "Tôi phải xem thử mới biết được có sao không, anh đừng lộn xộn."

Tiểu cô nương rõ ràng nói cười rất dịu dàng, nhưng luôn cảm thấy phía sau nụ cười nhu thuận kia, có chút...... Làm người ta sợ hãi.

"Anh nói như này gọi là không có việc gì á?" Trong lúc Lục Văn Từ ngây người đứng đơ ra, Linh Quỳnh đã xắn quần hắn lên, thấy mắt cá chân bị sưng đỏ.

Lục Văn Từ theo bản năng rụt người lại.

"Chỉ là bị trật, không có gì đáng ngại." Lục Văn Từ cũng không biết vì sao có chút không dám nhìn .

"......"

Linh Quỳnh ngẩng đầu cười một chút, một giây sau khóe miệng đang mỉm liền cúi tiếp.

Chặt chân rồi mới tínhcó chuyện gì sao?

Lục Văn Từ: "......"

"Thuốc đâu?"

Lục Văn Từ chần chờ một chút, đưa tay chỉ chỉ chiếc bàn bên cạnh.

Linh Quỳnh tìm thấy thuốc, một bên nói thầm một bên mở chai thuốc ra, "Cho tới bây giờ luôn là người khác phục vụ tôi, không ngờ tới bây giờ đến phiên tôi phục vụ người khác, ai......"

"Tôi...... Tôi tự mình làm cho." Lục Văn Từ nghe thấy lời cô nói rất rõ ràng, lo lắng muốn tự làm.

một thiên kim tiểu thư, đúng là chỉ có người khác phục vụ cô.

Linh Quỳnh trừng mắt một cái, phồng má, "Làm sao? Tôi giúp anh bôi thuốc, anh còn ghét bỏ a?"

"......"

Hắn không phải, hắn không có.

Ngón tay Linh Quỳnh có chút lạnh, nắm chặt mắt cá chân hắn , khiến đau đớn tựa hồ cũng giảm bớt rất nhiều.

Tay Lục Văn Từ nắm cái tay ghế, cũng nhịn không được nắm chặt mắt, cơ thể hơi kéo căng .

......

Lục Văn Từ cảm thấy lúc bôi thuốc so với lúc hắn quay phim còn mệt hơn, sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Lục Văn Từ tùy tiện tìm một cái chủ đề nói chuyện "...... vào đây bằng cách nào?"

Đoàn làm phim này quản lý nghiêm ngặt, nếu không phải nhân viên, tuyệt đối không cho phép vào.

Linh Quỳnh: "Tìm người mang tôi vào thôi."

Lục Văn Từ nghi hoặc "Người bình thường không thể tùy tiện dẫn người vào......"

Linh Quỳnh gật gật đầu, có chút kiêu ngạo nói "Tôi quan hệ rộng a."

Lục Văn Từ: "......"

Lục Văn Từ vẫn không hiểu, cô đến thăm mình làm gì.

Linh Quỳnh tìm một chỗ ngồi xuống, cũng không duy trì một tư thế ngồi quá lâu, rất nhanh liền lười biếng rúc vào trong ghế, câu được câu không hỏi Lục Văn Từ các chuyện trong đoàn phim.

Lục Văn Từ có cảm giác bị 'Phụ huynh' tra hỏi.

Cốc cốc——

Bên ngoài người gõ cửa, tiếp theo chính là một thanh âm "Lục lão sư, anh thay quần áo trước đi, một lát nữa bắt đầu trang điểm được không ?"

Lục Văn Từ ừ đáp lại.

Linh Quỳnh có chút kinh ngạc, "Anh bị như vậy còn muốn quay phim tiếp sao?"

"Đúng vậy......" Lục Văn Từ nói: "Hôm nay chỉ còn một cảnh cuối thôi."

Linh Quỳnh dời tầm mắt rơi vào vị trí mắt cá chân hắn "Làm sao anh lại bị thương?"

Muốn biểu diễn tiết mục thân tàn chí vững sao?

Lục Văn Từ: "Không có gì đáng ngại, cảnh quay này cũng không cần nhiều động tác"

Linh Quỳnh ngồi xuống, nhíu mày hỏi: "Việt Ảnh giải trí ép anh làm sao?"

Nào có ai bị thương đến mức này còn muốn quay phim ?

Chắc chắn bị ép !!

Lục Văn Từ lắc đầu, vội vàng nói: "Không có, tôi không muốn chậm trễ tiến độ của đoàn......"

Linh Quỳnh trợn mắt trừng một cái, nằm xuống lại lấy điện thoại di động ra, lướt đến số điện thoại Trần Phương Xuyên.

Lục Văn Từ thấy cô chơi điện thoại, tựa hồ không có ý định nói chuyện, chuẩn bị đi thay quần áo trước.

Ai biết khi vừa đứng dậy, chỉ nghe thấy thanh âm của cô lại vang lên.

"Lục Văn Từ bị thương rồi, anh xin đoàn làm phim cho phép hắn nghỉ...... Bị thương chỗ nào sao? Đến cùng anh người đại diện hay tôi là......"

Linh Quỳnh một bên nói thầm một bên đứng dậy, xắn quần Lục Văn Từ , răng rắc răng rắc chụp hai tấm ảnh gửi đi.

Linh Quỳnh cúp điện thoại, đầu ngón tay xoay một vòng quanh điện thoại di động, "Người đại diện sinh ra chính là để giúp anh giải quyết những vấn đề này, không dùng thì phí, lần sau đừng chịu đựng một mình."

Lục Văn Từ: "......"

Trần Phương Xuyên bên kia rất nhanh liền nói chuyện với đoàn làm phim xong, nhân viên công tác tới báo với hắn, sau khi đi bệnh viện khám chữa khỏi bệnh mới được tiếp tục quay.

......

Lục Văn Từ không cần quay phim, dọn dẹp đồ đạc, rời đi cùng Linh Quỳnh.

Hai người là một loại tồn tại là tự động phát sáng, còn đi cùng một chỗ, cực kỳ đáng chú ý.

"Đó là ai thế? Thật xinh đẹp!!"

"Lúc trước tôi nhìn thấy cô ấy đến cùng Vương tổng ...... Mà tại sao lúc ra lại đi cùng với Lục lão sư rồi?"

"Bọn họ có quan hệ gì?"

Người trong đoàn phim bàn tán xôn xao, người trong cuộc cũng không ai biết.

Lục Văn Từkhách sạn dưỡng thương, Linh Quỳnh cũng không đi, chiếm đoạt giường của hắn, cũng đem hắn đẩy lên ghế sa lon.

Lục Văn Từ ngoại trừ bất đắc dĩ cũng không còn cách khác.

Hắn nhặt được người này, nhìn qua tính khí rất tốt, dễ ở chung, trên thực tế cô vẫn còn thói quen ra lệnh cho người khác của một đại tiểu thư.

Chỉ huy người khác một chuyện đương nhiên, lí lẽ hùng hồn.

Lục Văn Từ dưỡng thương ba ngày, khi cảm giác không có gì đáng ngại, liền trực tiếp trở về đoàn làm phim .

Chỉ là......

"Cô đi theo tôi làm cái gì?"

"Bây giờ tôi là người đại diện phó của anh." Linh Quỳnh vô tội chớp chớp mắt, ngoẹo đầu hỏi: "Không đi theo anh thì đi theo ai."

Lục Văn Từ: "??"

Người đại diện còn có phó ?

Phó hay không phó thì tạm thời không bàn, nhưng đây là chuyện xảy ra khi nào, tại sao hắn không biết?

Lục Văn Từ luôn cảm thấy Linh Quỳnh đang ăn nói vớ vẩn.

Nhưng màthật sự thuận lợi vào được đoàn làm phim, chuyện này làm cho Lục Văn Từ cảm thấy rất ảo.

Hắn muốn hỏi lại Trần Phương Xuyên, nhưng đoàn làm phim thúc giục hắn thay quần áo, trang điểm nên hắn chỉ có thể đi trước.

Lục Văn Từ thay quần áo trang điểm tốn rất nhiều thời gian.

Linh Quỳnh đầu tiên là chơi điện thoại, sau đó lại ở phía sau đi tới đi lui, cuối cùng đại khái là thực sự rất nhàm chán, dự định ra ngoài dạo một vòng.

......

"Làm như thế này có vấn đề gì thì sao?"

"Không có việc gì, anh yên tâm đi."

"Thế nhưng Lục Văn Từ......"

Nghe thấy tên Lục Văn Từ, Linh Quỳnh bước nhẹ bước chân, nhìn về góc tường truyền tới thanh âm một chút.

Cô thấy bốn phía đều không có người, lập tức khom lưng lại đi qua như mèo.

Trong góc hai người, một người mặc đồ hóa trang, đưa lưng về phíabên này, không thấy rõ dung mạo.

Một người khác hẳn là nhân viên công tác.

Người mặc đồ hóa trang vỗ xuống bả vai nhân viên công tác, đè thấp giọng nói "Anh dựa theo tôi nóilàm là được rồi, anh sẽ không thiệt đâu."

Nhân viên công tác bị tiền tài dao động, khẽ cắn môi "Được, nhưng đây là lần cuối cùng đấy.''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play