Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Diệu Như. . . Diệu Như, em tỉnh lại đi, Diệu Như. . ."
"A!"
Lâm Diệu Như hét thảm một tiếng, ngồi dậy từ trên giường, khiếp đảm nhìn người trước mặt.
"Diệu Như, chỉ là ác mộng thôi." Người đàn ông dịu dàng an ủi "Thức dậy là được rồi, không sao hết rồi."
Lâm Diệu Như: ". . ."
Lúc nãy là mơ sao?
Lâm Diệu Như lo lắng đánh giá xung quanh, lại véo người đàn ông một cái khiến người đàn ông đau đến thở hổn hển.
Khi Lâm Diệu Như xác định đây không phải là mơ, đột nhiên liền sụp đổ khóc lớn.
Người đàn ông bị tiếng khóc của Lâm Diệu Như làm cho luống cuống tay chân.
. . .
Ngày nào Lâm Diệu Như cũng gặp ác mộng.
Trong mỗi giấc mơ đều có hình ảnh Phong Oanh đến đòi mạng.
Mỗi lần vừa mới chìm vào giấc ngủ, đều bị dọa đến tỉnh, đã vài ngày Lâm Diệu Như chưa được ngủ ngon.
Mỗi ngày đều tra tấn Lâm Diệu Như đến mức sống không bằng chết.
Trong mấy ngày Phong Oanh mới chết, cô ta cũng có gặp ác mộng.
Nhưng không có đáng sợ, chân thật như vậy.
Giống như Phong Oanh thật sự còn sống, hiện diện bên người cô ta, nhìn cô ta, nói chuyện cùng cô ta. . .
Bây giờ mỗi lần có có chút gió thổi cỏ lay thì Lâm Diệu Như cũng sẽ bị kinh động.
Cô ta cũng đã cố gắng vượt qua, nhưng mà mỗi lần mới vừa tạo dựng phòng tuyến tâm lý xong, một giây sau liền sẽ bị dọa đến sụp đổ.
Lâm Diệu Như cảm thấy sẽ có một ngày mình không thể tỉnh được nữa, sẽ hoàn toàn chết trong cơn ác mộng.
Bây giờ cô ta thậm chí cũng không dám đi ngủ nữa.
"Anh Sâm, anh Sâm. . ."
Mục Sâm đang họp với người của mình, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình bên ngoài.
Hắn đã từng nghe giọng nói này rất nhiều năm, nhớ ký trong lòng.
Cho nên Mục Sâm trực tiếp không để ý tới tiếng gọi bên ngoài, tiếp tục họp.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, lần hành động sau phải chú ý đến những thứ hôm nay nói, những điều này đều cần thiết cho mạng sống của các cậu."
"Vâng, Mục ca."
"Đi đi."
Mọi người thu dọn đồ đạc rời đi, có người nhìn ra cửa sổ một chút, nhắc nhở Mục Sâm.
"Mục ca, người kia. . . Còn ở bên ngoài."
Lâm Diệu Như không gọi nữa, thế nhưng cũng không đi, cứ đứng mãi ở dưới như vậy.
Mục Sâm trầm mặc một hồi, đứng dậy đi xuống.
"Anh Sâm."
Lâm Diệu Như lập tức bám lấy.
Mới qua mấy ngày không gặp nhau, mà lúc này không nói đến Lâm Diệu Như nhìn qua gầy đi trông thấy, còn cực kỳ tiều tụy.
Mục Sâm lạnh mặt "Không phải tôi đã nói, đừng tới tìm tôi nữa à."
"Anh Sâm, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi." Lâm Diệu Như nắm chặt lấy cánh tay Mục Sâm "Em biết sai rồi, em biết sai rồi."
Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Mục Sâm nhíu mày, sao Lâm Diệu Như lại trở nên kỳ quái như thế?
Lâm Diệu Như khóc lóc giải thích "Thật sự không phải là em cố ý, lúc ấy em chỉ là muốn dạy dỗ cô ta một chút, không muốn hại chết cô ta, ai biết chỗ đó lại có Zombie. Em biết sai thật rồi, em không có cố ý, anh Sâm cứu em với, cứu em với."
Chính tai Mục Sâm nghe thấy Lâm Diệu Như nói ra những lời này, vẫn cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Trong mạt thế, bất kỳ một hành động nào, dù là nhỏ nhất, không cẩn thận cũng có thể hại chết người.
Chẳng lẽ cô không biết sao?
Trên đường đi hắn đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi!
"Anh Sâm, em không chịu nổi nữa rồi, ngày nào cô ta cũng tới tìm em, mau cứu em, anh mau cứu em, em biết sai rồi."
Lâm Diệu Như nói năng lộn xộn, diễn đạt cũng không rõ ràng.
Mục Sâm cũng không rõ cô đang nói cái gì lắm.
Bây giờ hắn chỉ muốn yên tĩnh, không muốn tiếp tục nghe Lâm Diệu Như nói nữa.
"Sau này cô tự chăm sóc bản thân cho tốt đi."
Mục Sâm sợ nếu mình tiếp tục nghe nữa, sẽ làm ra chuyện gì quá khích mất.
Cho nên hắn ném lại câu nói này, trực tiếp rời đi.
Lâm Diệu Như như là phát điên hét to, nhưng đều không thể khiến Mục Sâm dừng lại.
. . .
Linh Quỳnh vừa khéo nhìn thấy là biểu diễn Lâm Diệu Như, cô đợi Lâm Diệu Như phát tiết xong, từ phía trên kêu cô ta một tiếng.
Lâm Diệu Như ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu, giống như Lệ Quỷ.
Linh Quỳnh coi như không nhìn thấy, cong khóe môi, nhẹ nói: "Chúc cô hạnh phúc trong tương lai nha."
Lâm Diệu Như đi vào sau cô, cũng không chạy tới giày vò cô, cô cũng không thèm quản cô ta.
Dù sao cô chỉ cần thay đổi kết cục của nhân vật này là được, đâu cần cô đi báo thù giúp nguyên chủ đâu.
Nhưng Lâm Diệu Như thì không.
Cứ muốn đến tìm cô đòi sủng hạnh.
Vậy liền không thể trách cô rồi.
Linh Quỳnh quay người rời đi, có người tới đón cô, "Hứa tiểu thư, rất xin lỗi, tôi đã hỏi qua, hôm nay Khương tiên sinh không có tới chỗ này."
"Thật không?"
"Đúng thế." Người kia nói: "Hay là cô đi nơi khác tìm xem, có lẽ Khương tiên sinh tới chỗ nào đó khác ấy."
Trên màn hình ảo trước mặt Linh Quỳnh, có một tấm thẻ bài được phóng to.
Đó là tấm thẻ vừa nãy Lấp Lánh buộc cô nạp tiền rút.
Tên thẻ bài là [Nhìn trộm].
Còn được đóng dấu đỏ nữa.
Lúc Khương Tầm Sở ra ngoài, đã nói mình sẽ tới đây.
Bây giờ vậy mà người này lại nói với cô, Khương Tầm Sở chưa từng tới đây. . .
"Khương tiên sinh đã lớn như thế rồi, hẳn là sẽ không sao đâu, cô không nên nên quá căng thẳng, có lẽ một lát nữa sẽ về thôi."
Người kia làm dấu tay xin mời, ý muốn mời Linh Quỳnh rời đi.
"Tôi có thể nói một yêu cầu không?"
Người kia cười gật đầu "Ngài nói đi, chỉ cần là yêu cầu hợp lý, chúng tôi sẽ tận lực giúp ngài."
Linh Quỳnh cười theo, đón lấy ánh mắt của đối phương, chậm rãi nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn gặp anh ấy, anh giúp tôi một chút có được không?"
. . .
Phòng thí nghiệm.
Còi báo động trong phòng thí nghiệm không ngừng vang lên, người đến người đi có vẻ bận rộn, nhưng không có ai cảm thấy kỳ quái.
Tiếng cảnh báo kia rất nhanh liền ngừng, mọi người vẫn bận việc của mình như cũ.
Người áo blouse trắng và mấy người nữa đi từ một cái phòng ra ngoài, bọn họ đang mặc quần áo bảo vệ nặng nề.
"Vẫn chưa được. . ."
"Chúng ta đã thí nghiệm biết bao nhiêu lần rồi, sao lần nào cũng thất bại, phương hướng này của chúng ta có phải. . ." Có người đưa ra chất vấn.
Người áo blouse trắng tin tưởng vững chắc cách làm của mình không sai "Nhất định không sai đâu, mấy người tiếp tục chuẩn bị cho lần thí nghiệm tiếp theo đi, tôi đi xử lý chút chuyện."
người mặc áo blouse trắng đem trang phục phòng hộ cởi, vội vàng hướng một cái phương hướng đi.
"Các người xuống đây làm gì?"
"Chỗ này là chỗ mấy người có thể tùy tiện ra vào sao, mau dừng lại! !"
Người áo blouse trắng nghe thấy giọng nói truyền qua từ phía bên kia, vô thức nhìn về phía đó.
Bảo vệ vốn nên canh giữ ở phía trên, vậy mà lúc này đã trang bị đầy đủ vũ khí, đứng giữa bọn họ chính là một tiểu cô nương, đang tò mò đánh giá xung quanh.
Người mặc áo blouse trắng nhíu mày, làm sao cô ta lại được đưa tới đây?
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Chúng tôi yêu cầu mấy người đứng lại, không nghe thấy sao?"
"Mấy người làm gì đó!!"
"Này!!"
Đám bảo vệ kia dường như là không nghe thấy lời cảnh cáo, tiếp tục đi về phía trước.
Trong tay bảo vệ có vũ khí, những người khác nhao nhao lui về sau.
Người mặc áo blouse trắng phát hiện ra chỗ không thích hợp, quay người vội vàng chạy đến.
"Giáo sư."
Người áo blouse trắng có địa vị rất cao trong phòng thí nghiệm, hắn vừa xuất hiện, những người còn lại đều nhường đường cho hắn.
Người áo blouse trắng: "Mấy người mang cô ấy xuống đây làm gì?"
Bước chân Linh Quỳnh dừng lại, bảo vệ xung quanh cũng dừng lại theo, nhưng không có ai trả lời người áo blouse trắng.
Tràng diện quỷ dị không nói nên lời.
"Giáo sư, chúc buổi sáng tốt lành." Tiểu cô nương đứng giữa bảo vệ vẫy vẫy tay về phía hắn "Tôi tới đón con yêu nhà tôi, không biết có được hay không?"
Giọng nói nhẹ nhàng điềm đạm, dùng từ lễ phép, hình tượng dịu dàng nhu thuận, khiến cho người ta không thể sinh ra chút phòng bị nào.
". . ." Trong lòng người áo blouse trắng hồ nghi, trầm mặt hỏi: "Hứa tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Ai là con yêu của cô?"
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~