Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Cuối cùng Linh Quỳnh vẫn được như ý nguyện mà đi sang khu mua sắm bên cạnh thay một bộ quần áo.
Tâm tình Linh Quỳnh đang không tồi, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Mục Sâm không mất nhiều thời gian để có thông tin về những người bạn của mình.
Lúc trước Mục Sâm đã hẹn bọn họ gặp mặt ở một nơi.
Nhưng đến lúc đó lại không có ai tới.
Nhìn bộ dáng bọn họ, hình như bọn họ cũng xảy ra chuyện gì rồi.
Tuy khối thiên thạch kia đã bị nổ tung, nhưng 'Kiến chúa' cũng không thể biến mất dễ dàng như vậy.
Bởi vì 'kiến chúa' không chỉ có một con và chúng nó cũng có thể sinh sản.
Kỳ thật nói nó là kiến chúa cũng không quá chính xác.
Cái đó giống như phân cấp bậc virus hơn.
Virus trong khối thiên thạch 'kiến chúa' kia hiển nhiên cao cấp hơn, chúng nó có thể chỉ huy những con virus khác.
Khi chúng nó nhận được tín hiệu từ thiên thạch 'kiến chúa', sẽ vô điều kiện phục tùng mặc kệ sống chết.
Thật giống như một quân đội......
'Kiến chúa' là quan chỉ huy.
Những con virus khác là binh lính.
...
Bàn tay Linh Quỳnh để ở trên đùi Khương Tầm Sở, vừa lúc che luôn vị trí miệng vết thương của hắn.
Mục Sâm và người của hắn nói chuyện ở bên ngoài.
Đầu ngón tay Linh Quỳnh điểm nhẹ xuống mặt đất hai cái "Anh có nghĩ rằng thứ ba anh tiêm vào cho anh chính là vắc-xin phòng bệnh không?"
"Tôi không biết......"
Nếu loại thiên thạch này được phát hiện sớm hơn lúc khối thiên thạch lớn rơi xuống nhiều như vậy, như vậy khả năng có thể nghiên cứu ra vắc-xin phòng bệnh cũng không phải là không thể.
Khương Tầm Sở gỡ tay Linh Quỳnh ra.
Linh Quỳnh xoa xoa lòng bàn tay, khóe môi hơi cong lên "Anh có cảm thấy virus rơi xuống đây hơn một năm trước giống như quân do thám hay không?"
Nếu so sánh chúng nó với quân đội.
Vậy lần hơn một năm trước đó, chính là do thám tình hình quân địch đấy.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, virus lại giết chết con người nhanh chóng như vậy.
Nhưng lần này, chúng nó đã nâng cấp phương pháp.
Cho nên liền thành Zombie.
Phía trước cô luôn cảm thấy những con Zombie đó cứ suốt ngày tụ tập ở bên nhau rất kỳ quái.
Lúc này ngẫm lại, nếu chúng nó có 'kẻ cầm đầu ', vậy thì không có gì lạ nữa.
Sau khi chiến đấu, ai mà không mở một cuộc họp tổng kết và lên kế hoạch cho lần tiếp theo chứ.
Linh Quỳnh: "Có giống mấy tình tiết trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, sinh vật ngoài hành tinh muốn chiếm lấy trái đất không?"
Khương Tầm Sở: "......"
Tóm lại là khá đỉnh.
Nhưng không thể kết luận chuyện này bằng những tài liệu bọn họ đã biết được.
...
Căn cứ S.
Đây là cái căn cứ mà An Trường Kình nói kia.
Cách thành phố H cũng không xa.
Mục Sâm có giấy thông hành đặc biệt, Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở dùng nhờ giấy thông hành nên vào được rất dễ dàng.
Nghe tin Mục Sâm đã trở lại, lập tức liền có người tới đón hắn.
Cả Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở đều được dẫn theo.
Khương Tầm Sở cảm thấy người thuê Mục Sâm đi tìm tài liệu, có thể biết ba hắn, nói không chừng còn biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho nên hắn nhất định phải tới căn cứ xem thử.
Linh Quỳnh không có cách nào khác nha.
Nhãi con ở đâu cô phải ở đó mà!
"Mục Sâm, mấy ngày này con làm ta lo muốn chết." Một người đàn ông trung niên bước tới, vỗ bả vai Mục Sâm "Con không sao chứ?"
"Chú Vương, con không sao."
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi, lỡ như con xảy ra chuyện gì bảo ta làm sao ăn nói với ba con đây." Chú Vương nghiêm mặt, nhưng trong lòng vẫn không tránh được những suy nghĩ lung tung "Ta đã không đồng ý cho con đi tìm cái tài liệu gì gì kia rồi mà, thành phố H kia là chỗ muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao? Bây giờ con đã trở về an toàn, gánh nặng trong lòng ta mới được thả xuống."
"Tiểu Sâm đã về rồi à?"
"Tiểu Sâm...... Tiểu Sâm......"
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng xông tới, kéo chú Vương đang nói chuyện với Mục Sâm sang một bên, đứng đối mặt hắn.
"Tìm được đồ không?" Người đàn ông khẩn trương bắt lấy cánh tay Mục Sâm.
Mục Sâm nhìn Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở bên kia một cái.
Người đàn ông theo bản năng cũng nhìn qua theo.
Người đàn ông mặc blouse trắng sửng sốt, sau đó không chắc chắn lắm gọi: "Tầm...... Sở?"
Khương Tầm Sở: "......"
Khương Tầm Sở sao có thể ngờ tới, có người có thể trực tiếp kêu tên mình ra.
Mà hắn còn chưa thấy người này bao giờ......
Nhưng việc này liên quan đến ba hắn, hắn lại không thể phủ nhận.
"Ngài biết tôi sao?" Khương Tầm Sở lễ phép đáp lại, không dám nhìn vào Linh Quỳnh.
"Cậu thật sự là Tầm Sở à!" Người đàn ông áo blouse trắng buông Mục Sâm ra, trực tiếp chạy đến chỗ Khương Tầm Sở.
"Vâng...... Ngài là?"
"Ta là đồng nghiệp của ba con, ông ấy đã kể về con cho ta nghe, còn cho ta xem ảnh chụp nữa."
Người đàn ông áo blouse trắng rất kích động.
"Không nghĩ tới còn có thể gặp con ở đây, thoạt nhìn còn đẹp trai hơn so với ảnh chụp, không tồi không tồi......"
Khương Tầm Sở: "Chú biết ba con ở đâu không?"
"......"
Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại.
Nột hồi lâu sau người đàn ông áo blouse trắng mới lên tiếng: " Ba con......"
...
Mục Sâm đi theo chú Vương rồi, Khương Tầm Sở và người đàn ông áo blouse trắng muốn nói chuyện riêng, Linh Quỳnh và An Trường Kình bị ném ra hành lang.
Có thể là cảm thấy một tiểu nha đầu có vẻ không hiểu sự đời, được bảo bọc quá mức và một thanh niên nhìn qua lôi thôi lếch thếch, nhát gan, sợ phiền phức không có gì nguy hiểm, nên ngay cả người theo dõi họ cũng không có.
Linh Quỳnh biểu thị chả sao cả, tự đi dạo lòng vòng xung quanh.
An Trường Kình không quen thuộc với nơi này nên đành phải đi theo Linh Quỳnh.
Nơi này hẳn là trung tâm căn cứ, cách đó không xa còn được treo bảng hiệu 'bộ chỉ huy ' rất to.
Linh Quỳnh ghé vào lan can, nhìn xuống dưới sân.
Có người cầm vũ khí tuần tra trong sân, còn có một vài người thường đang khuân vác đồ vật.
Cách ăn mặc của những người cầm vũ khí này y như đám người lần trước giết người lung tung.
An Trường Kình: "Tiểu tỷ tỷ, bọn họ chuyển cái gì vậy?"
Những chiếc hộp mà những người này mang đều có ký hiệu nguy hiểm, lúc khuân vác còn đặc biệt cẩn thận.
"Làm sao tôi biết được." Con mắt Linh Quỳnh đảo một vòng, bám vào tay vịn lan can "Đi, đi xuống nhìn một phát."
An Trường Kình: "......"
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, chứ không muốn xuống xem chút nào.
An Trường Kình nhìn quanh bốn phía, lại nhìn người chuẩn bị xuống lầu 'á' một tiếng, nhanh chân đuổi theo.
Linh Quỳnh tránh camera đi, đến được nơi để mấy cái hộp đó.
Tất cả mấy cái hộp này đều được làm bằng kim loại, dường như đã bị hàn kín, một chỗ hở cũng không có.
"Trong này có cái gì đây......" An Trường Kình ngồi xổm phía sau cái hộp nhỏ giọng nói thầm "Còn hàn kín mít như vậy."
"Tiểu tỷ tỷ, cô...... Tiểu tỷ tỷ?" An Trường Kình vừa quay đầu đã không thấy Linh Quỳnh, bị dọa sốc.
Linh Quỳnh túm một người lại.
An Trường Kình trợn mắt há hốc mồm, làm cái gì thế!! Không phải đã bảo là xem trộm sao?
"Hứa tiểu thư...... Sao cô lại ở chỗ này!" Người bị túm vào khiếp sợ không thôi.
Linh Quỳnh buông hắn ra "Sao anh lại ở chỗ này?"
Phòng Tam Thiên nhìn ngó khắp nơi "Chỗ này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, cô ở đây chờ tôi một lát."
Phòng Tam Thiên khom lưng đi ra ngoài.
Linh Quỳnh không ngăn lại, An Trường Kình rất là kinh ngạc: "Tiểu tỷ tỷ, cô biết anh ta à?"
"Tính là vậy đi."
Tính?
Phòng Tam Thiên không biết nói cái gì với người ta, hắn đúng là trở lại rất nhanh, kéo theo Linh Quỳnh và cả An Trường Kình đi ra ngoài.
Phòng Tam Thiên hình như rất quen thuộc với nơi này, một đường tránh hết người đi, về một chỗ như khu chung cư.
Phòng Tam Thiên đưa bọn họ đưa tới lầu 3, mở cửa phòng ra "Hứa tiểu thư, vào đi, chúng ta tạm thời nói chuyện ở đây đi."
Nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, nhìn qua không giống như Phòng Tam Thiên sống đang một mình.
"Bạn đồng hành của anh đâu?"
"A, bọn họ đang làm việc ở nơi khác, đến tối mới về."
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Phòng Tam Thiên: Lang thang khắp chốn không gặp lại, bỏ phiếu cho tôi, bạn và hắn*.
*Hắn là chỉ người khác ấy, mà thay vào thì không vần nên bọn ta giữ nguyên nha.
Tiểu tiên nữ: Vé tháng!!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~