Truyện được đăng tại wattpad tuyethabinhchi.

Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.

~~~

Linh Quỳnh gục trên tay lái xem xét kiến trúc kia một hồi, quay đầu nhìn Khương Tầm Sở: " Vì sao Zombie lại đuổi theo anh?"

Khương Tầm Sở nhíu mày: "Đuổi theo tôi?"

"Nếu không thì tôi sao?" Linh Quỳnh ngồi thẳng lưng, " Lúc ấy tôi lái xe đi theo đằng sau bọn chúng, bọn chúng cũng không phản ứng, sau khi anh lên xe, bọn chúng mới đuổi theo."

An Trường Kình làm chứng.

Lời nói của Linh Quỳnh là sự thật.

Quả thật là sau khi hắn lên xe, những Zombie kia mới đuổi theo.

Hơn nữa chỗ mà Zombie tụ lại lúc ấy, cũng là vị trí của Khương Tầm Sở.

"Tôi. . . Không biết." Khương Tầm Sở càng nhíu mày lại nhiều hơn.

"Anh đến đó làm gì?"

Khương Tầm Sở lúc ấy thấy Linh Quỳnh bị bao vây, lo cô xảy ra chuyện, vừa khéo nhìn thấy ngay bên cạnh có một chiếc xe hóa chất.

Chỗ đó cách cửa hàng rất gần, nếu làm nổ khẳng định sẽ làm những người trong cửa hàng bị liên lụy.

Cho nên hắn liền nghĩ cách làm nổ xe.

Trong lòng của hắn đã có tính toán, dù nổ cũng sẽ không làm hại được Linh Quỳnh.

"Anh không làm cái gì khác chứ?"

Khương Tầm Sở lắc đầu "Không có."

Sau khi làm nổ, hắn chạy lên xe liền, sau đó chính là bị Zombie đuổi.

Hắn hoàn toàn không kịp làm cái gì khác.

Linh Quỳnh mê mang gãi gãi đầu, không biết vì sao lại có chuyện này.

Zombie có thể là trúng gió đi?

Linh Quỳnh đẩy cửa xe ra "Xuống xe, chúng ta vào bên trong đi xem thử một chút."

"Đi vào làm gì? Chúng ta không phải nên đi nhanh lên sao?" An Trường Kình cảm thấy Linh Quỳnh điên rồi "Lỡ như Zombie lại đuổi theo thì phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không đâu."

"Làm sao cô biết sẽ không?"

"Tôi nói sẽ không thì sẽ không có chuyện đó đâu." Linh Quỳnh ngửi thấy mùi máu tanh xộc tới, lùi lại một chút, chỉ huy An Trường Kình: "Anh không cần đi vào, lau xe sạch sẽ đi."

An Trường Kình: "? ? ?"

"Đi thôi." Linh Quỳnh thuận tay nắm tay Khương Tầm Sở.

Khương Tầm Sở hít một ngụm khí lạnh, rút tay ra.

"Tay làm sao vậy?"

"Bị xước chút thôi, không sao hết."

Linh Quỳnh nhìn về phía sau, lại như có chút suy nghĩ gì nhìn tay Khương Tầm Sở "Để tôi xem một chút nào."

Khương Tầm Sở khéo léo từ chối: "Đã không sao rồi."

Mắt Linh Quỳnh hơi trừng, "Tôi phải xem mới biết được có sao không, nhanh lên."

". . ."

Khương Tầm Sở có một vết thương trong lòng bàn tay, còn đang chảy máu, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Linh Quỳnh lấy cồn khử trùng trong xe ra vệ sinh vết thương cho hắn, rồi dán băng cá nhân lên.

Khương Tầm Sở: ". . ."

Một vết thương nhỏ xíu mà thôi, hắn cảm thấy thực sự không cần.

Nhưng mà tiểu cô nương này lại bướng bỉnh cực kì.

Nếu hắn không hợp tác, cô hình như. . . Có thể khóc cho hắn xem.

. . .

Tấm thẻ bài 1000m kia còn chưa được lật, chứng minh việc này còn chưa kết thúc.

Bên trong tòa kiến trúc này nói không chừng sẽ có đáp án.

Tòa nhà cổ có cấu trúc đơn giản, vết tích năm tháng loang lổ ngập tràn tang thương.

Đằng trước tòa nhà là một cái sân.

Cỏ cây trong sân đều đã khô héo, tạo ra cảm giác rất vắng vẻ.

Đây hẳn là một tòa tháp, khi đi vào sẽ thấy một cái giếng trời, ngửa đầu lên nhìn, chỗ cao nhất hình như được treo một cái chuông.

Trong tháp không có thứ đồ nào.

Nơi này hẳn là cũng không có ai đến, rất sạch sẽ, không có chỗ nào bị hư hại gì.

"Cô cảm thấy trong này có cái gì?" Khương Tầm Sở đi một vòng, không nhìn ra manh mối gì.

"Không biết, tìm thử là biết thôi." Linh Quỳnh cười nói: "Nói không chừng còn có niềm vui ngoài ý muốn đó."

Khương Tầm Sở nhìn xung quanh một vòng, hình như đã biết rõ đây là kiến trúc triều đại nào, thậm chí có thể nói ra tin tức về tòa tháp này.

"Anh nhìn thấy từ đâu vậy?" Linh Quỳnh cũng không nhìn thấy thông tin hoàn chỉnh như vậy.

"Phía trên này có một vài manh mối thể hiện ra, kết hợp một ít tư liệu tôi xem qua, đoán ra."

Linh Quỳnh 'Oa' một tiếng, hai tay ôm ngực, con ngươi tỏa ra ánh sáng vụn vỡ lóng lánh: "Anh thật lợi hại."

Động tác của cô rất khoa trương, người tinh ý đều có thể nhìn ra là cô làm cho có.

Thế nhưng là tiểu cô nương có cặp mắt sạch sẽ trong suốt, lúc này ánh mắt vừa vui vẻ lại sùng bái nhìn hắn như thế, liền có thể bỏ qua động tác quá lố của cô.

Khương Tầm Sở cảm giác nhịp tim hình như đập nhanh hơn nhiều.

Khương Tầm Sở: "Chỉ là đọc sách nhiều. . ."

Họ không tìm được vật gì hữu dụng, hai người đành ra khỏi đó.

Linh Quỳnh dừng lại trong sân một lát, nhìn chằm chằm những cọng cỏ cây khô héo kia.

Cô đi vòng qua nửa vòng, chống cằm trầm tư "Anh có cảm giác hòn đá kia có chút kỳ quái hay không?"

Giữa đám cỏ cây lại có một hòn đá màu đỏ, màu sắc và hình dạng, đều rất kỳ quái, có chút không hợp với nơi này.

Linh Quỳnh nói, Khương Tầm Sở lại không đáp lại. Cô vừa quay đầu lại chỉ thấy mặt Khương Tầm Sở đột nhiên trở nên khó coi, hình như còn không đứng vững.

"Làm sao vậy?" Linh Quỳnh khẩn trương đỡ lấy hắn.

Khương Tầm Sở đè xuống vết thương ở đùi trước đó: "Đột nhiên rất đau."

Linh Quỳnh nghi hoặc, dìu người ngồi xuống bên cạnh, xắn quần nhìn vào vết thương trước đó.

Đường vân màu đen đã lan tràn đến đầu gối, bây giờ còn đang lan tràn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

"Vừa rồi có cảm giác gì?"

"Lúc đi vào có chút nhói nhói, không rõ ràng." Về sau liền càng ngày càng rõ ràng, hiện tại hắn đã đau đến mức đứng không nổi rồi.

Linh Quỳnh nhìn một vòng xung quanh, quyết định thật nhanh: "Nơi này không an toàn, ra ngoài trước đi."

. . .

Linh Quỳnh dìu Khương Tầm Sở ra ngoài, tự mình đi vào một lần nữa.

Cô giẫm lên mép bồn hoa, đi vào trong vườn hoa, ngồi xổm nhìn khối đá màu đỏ kia.

Không phải đỏ tươi tự nhiên, càng giống như một loại thuốc nhuộm nào đó hơn.

Linh Quỳnh tìm đồ bọc nó lại, lật tảng đá lên, dưới đáy không có màu, khoan... là màu đen.

Thứ đồ chơi này là thiên thạch sao?

Rất giống với thiên thạch rơi xuống đất trước mạt thế.

Virus là do thiên thạch mang tới, con yêu bị nhiễm virus, bây giờ gặp phải thiên thạch, cho nên tình trạng bệnh biến nhanh sao?

Thiên thạch là chất xúc tác sao?

Linh Quỳnh nhìn một hồi, rời vườn hoa, đi ra cửa lớn.

An Trường Kình đã lau xe sạch sẽ, lúc Linh Quỳnh lên xe thì hắn nhường chỗ cho cô.

Khi bọn hắn cách tòa tháp lầu này xa dần, Khương Tầm Sở liền bớt khó chịu đi.

Linh Quỳnh lại nhìn vết thương của hắn, phát hiện những đường vân kia vậy mà giảm đi không ít.

"Là những cục thiên thạch kia." Linh Quỳnh nói: "Chúng sẽ ảnh hưởng đến anh."

Trên đường đi Khương Tầm Sở đều rất bình thường, nhưng là từ khi tiến vào cái thành phố này, đột nhiên liền bắt đầu lan ra.

Cũng là bởi vì nơi này có thiên thạch.

Chỉ là khi đó khoảng cách thiên thạch rất xa, ảnh hưởng không lớn.

Linh Quỳnh: "Thiên thạch tựa như nam châm, sẽ đẩy nhanh tốc độ phát bệnh của những người nhiễm virus."

An Trường Kình nghe như lọt vào trong sương mù: "Mọi người đang nói gì vậy? Ở trong đó có cái gì à?"

Có thể nói thứ mà hắn vừa nghe đã hiểu hay không?

Linh Quỳnh: "Thân thể anh đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"

An Trường Kình nghe thấy lời này, đột nhiên nhớ tới trước đó có người nói hắn bị cắn. . . Bởi vì Khương Tầm Sở không khác người bình thường, cho nên An Trường Kình cảm thấy là đối phương nói tào lao.

Sẽ không là thật chứ?

Khương Tầm Sở không biết đang suy nghĩ gì, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Kiến trúc ngoài cửa sổ không ngừng lùi xa, ngẫu nhiên có một vài con Zombie đuổi đến, chạy một đoạn đường ở phía sau lại biến mất.

Những Zombie kia giống như có thể nhận ra Khương Tầm Sở.

Cũng may đoạn đường này không có nhiều Zombie, không hình thành một bầy zombie được.

Vận khí bọn người Linh Quỳnh rất không tệ, ở trong một cái sân tìm ra một chiếc xe, trong xe có xăng.

Có thể là do người sống chuẩn bị, đáng tiếc còn chưa kịp chạy, đã bị Zombie tập kích.

Xăng tìm được rồi, ở thành phố không an toàn, cho nên bọn họ trực tiếp ra khỏi thành phố.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play