Ngắn ngủi hai giây, những tình huống xấu nhất đều lướt qua đầu Trì Gia.
Trì Lệ Thư còn đang chờ câu trả lời của Trì Gia.
“Lần sau trực tiếp gặp mặt cùng nhau ăn cơm đi.” Trì Gia lảng tránh nói, vươn tay cầm đũa gắp món đồ ăn trên bàn gần tay nàng nhất, nàng cũng không biết mình gắp gì bỏ vào miệng, kết quả cắn ngay phải một quả ớt, bị cay đến mức khiến nàng phải vội vàng lấy nước sôi để nguội ở một bên rót vào trong miệng.
Trì Lệ Thư đẩy một đĩa đồ ăn thanh đạm đến trước mặt Trì Gia: “Con đã sợ cay rồi cũng đừng thử ăn ớt chứ.”
“Trước kia mẹ nấu ăn cũng không nấu cay như vậy.” Trì Gia lại cúi đầu và mấy miếng cơm nữa, chậm rãi nhau, mỗi lần nàng và Trì Lệ Thư nhắc tới Cảnh Nhuế, tuy đáy lòng không tránh khỏi lo lắng khẩn trương nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn coi như là bình tĩnh.
Thật ra tìm một cơ hội lúc tâm trạng Trì Lệ Thư đang ổn định vui vẻ để tâm sự, Trì Gia cảm thấy tình hình sẽ không tệ như nàng nghĩ, bởi nàng cũng không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Trì Lệ Thư lúc giận dữ sẽ như thế nào, dù sao từ nhỏ đến lớn, mẹ nàng chưa bao giờ quát nạt nàng một lần cho dù nàng phạm lỗi, bà ấy cũng chỉ kiên nhẫn giải thích.
“Lần này là nghiêm túc chứ, khi nào con dẫn người ta về nhà ăn một bữa cơm?” Trì Lệ Thư lại quay trở lại vấn đề ban đầu.

Trước kia Trì Gia cũng từng yêu đương với mấy người con trai nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng nói sẽ dẫn người yêu về nhà gặp mặt cùng ăn cơm.

Hơn nữa một năm này Trì Gia cũng trưởng thành hơn so với trước rất nhiều, khí chất, cách nói chuyện không còn hấp tấp như một cô gái mới lớn nữa, Trì Lệ Thư tự nhiên cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Mẹ, mẹ đừng nói chuyện của con nữa, còn mẹ thì sao?”
“Mẹ có cái gì mà nói đâu.” Trì Lệ Thư cúi đầu cười.
“Chú Lâm mẹ gặp lần trước, con cảm thấy cũng không tồi, hai người còn liên lạc với nhau không?” Trì Gia tò mò hỏi, mẹ nàng quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của nàng, ngược lại, nàng cũng quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Trì Lệ Thư.

“Đã không liên lạc nữa, mẹ không thấy thích hợp.”
“Mợ lại giới thiệu cho mẹ một người nữa, ngày mai mẹ lại đi gặp mặt.”
Trì Lệ Thư vẫn không tái hôn, đây chính là điều băn khoăn nhất trong lòng Trì Gia.

truyen bjyx
Mẹ nàng và ba nàng ly hôn khi nàng còn rất nhỏ, Trì Lệ Thư một lòng một dạ tập trung chăm sóc cho nàng, bà ấy chưa từng suy nghĩ đến chuyện tái hôn.

Về sau khi nàng học đến cấp Hai, Trì Lệ Thư mới nói chuyện tình cảm với một người, bọn họ đã bàn đến chuyện kết hôn rồi nhưng cuối cùng bởi vì mâu thuẫn trong vấn đề nuôi nấng nàng mà gãy gánh giữa đường.

Cho nên, mẹ nàng vẫn luôn không muốn kết hôn, Trì Gia cảm thấy nguyên nhân là ở chỗ mình, mình hy vọng Trì Lệ Thư có thể tìm được một người ở bên bầu bạn với bà ấy.
“Con cũng đừng sắp xếp cho mẹ nữa.” Trì Lệ Thư cắt lời Trì Gia.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con nữa, con đã lớn rồi.” Trì Gia tiếp tục khuyên nhủ: “Con đi làm bận rộn không thể mỗi ngày đều ở bên mẹ, mẹ không thể mãi một mình như vậy được, tìm một người để bầu bạn không phải là tốt hơn sao?”
“Mẹ cảm thấy như vậy cũng rất tốt, con đừng lo lắng.”
“Vậy sao mẹ cứ luôn thúc giục con kết hôn? Thế nào bản thân mẹ lại không hiểu được đạo lý này…”
“Mẹ lúc nào thúc giục con kết hôn hả?” Trì Lệ Thư phản bác, ngược lại nói lời thấm thía: “Gia Gia, mặc kệ thế nào đi nữa con cũng không được bởi vì chiều theo ai mà kết hôn, nhớ kỹ lời mẹ?”
Trì Gia cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật là như thế.
Ở nhà họ Trì, từ trước đến giờ đều là Trì Gia thúc giục Trì Lệ Thư kết hôn, tuy Trì Lệ Thư thỉnh thoảng sẽ hỏi đến tình hình yêu đương của con gái mình, nhưng cho tới bây giờ Trì Lệ Thư cũng chưa từng thức giục Trì Gia kết hôn, bởi vì nếu gả cho một người không thích hợp còn không bằng tự mình một người tự do tự tại, Trì Lệ Thư rất thấm thía đạo lý đó.
“Nếu con cả đời cũng không kết hôn, mẹ có phản đối không?” Trì Gia đột nhiên thay đổi một phương thức hỏi khác, giống như tìm được một cánh cửa khác để đột phá vấn đề này rồi.
“Điều kiện tiên quyết là cuộc sống của con phải thật tốt, gặp được người thích hợp, tự nhiên con sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.” Khi Trì Lệ Thư nói những lời này, đáy mắt bỗng nhiên xuất hiện một tia ảm đạm.
“Nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng chưa gặp được người thích hợp sao?” Trì Gia hỏi lại.
Trì Lệ Thư im lặng.

“Nếu chưa gặp được thì cho mình nhiều cơ hội hơn một chút, ngày mai mẹ đi gặp mặt, nói không chừng gặp được người thích hợp…”
“Gia Gia, thật ra…” Trì Lệ Thư ngẩng đẩu lên, muốn nói rồi lại thôi.
Trên bàn cơm, hai mẹ con bưng bát cơm đối mặt nhìn nhau, mỗi người đều có tâm sự.
Trì Gia bắt giữ được một tia biểu cảm khác thường rất nhỏ của Trì Lệ Thư, đại não nhanh chóng phân tích phán đoán, nàng thử dò hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã có người trong lòng rồi đúng không?”
Thấy Trì Lệ Thư do dự làm Trì Gia càng chắc chắn với phán đoán của mình, nàng cười nói: “Giữa mẹ con mình thì có cái gì mà ngượng ngùng đâu? Con vui vẻ còn không kịp…”
“Không phải…” Trì Lệ Thư không biết nên giải thích như thế nào.
“Không phải cái gì, con nhìn thì chính là như vậy.” Trì Gia mở cờ trong bụng, nàng thật lòng hy vọng Trì Lệ Thư có thể suy nghĩ cho bản thân bà ấy nhiều hơn, hưởng thụ cuộc sống nhiều hơn chứ không phải luôn một lòng một dạ tập trung trên người nàng: “Mẹ cũng đừng lo lắng chuyện của con nữa, mau nói cho con biết đi.”
“Con đứa nhỏ này…” Trì Lệ Thư vội gắp thức ăn cho Trì Gia: “Ăn cơm đi.”
Trì Gia ra vẻ đã hiểu, nàng lấy di động ra: “Bây giờ con sẽ gọi điện nói với mợ một câu, bữa tiệc ngày mai hủy bỏ.”
Lúc này Trì Lệ Thư cũng không ngăn lại.
***
Tết âm lịch vô cùng náo nhiệt.
Liên tiếp mấy ngày, Trì Gia cũng không tìm được cơ hội thích hợp để ngả bài với Trì Lệ Thư, mỗi lần lời nói đến cổ họng lại nghẹn xuống, quả nhiên, một giây trước khi ngả bài là thời khắc cần sự can đảm nhiều nhất.
Buổi chiều, Trì Gia nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm sao cũng không ngủ được.

Lăn lộn thật lâu, cuối cùng nàng vẫn lấy di động gọi điện thoại cho Cảnh Nhuế, đầu bên kia điện thoại có người nghe máy, nàng nói: “Sao giờ này chị còn chưa về nhà?”
Cảnh Nhuế còn đang ở một buổi yến tiệc: “Tối nay mới về nhà, em mệt thì đi ngủ sớm một chút đi.”
Trì Gia thở dài, nén giận nói: "Tết nhất cũng không được yên tĩnh."

"Làm sao thế, bảo bối?"
“Muốn nói chuyện với chị.”
“Được rồi, chị biết có người đang nhớ chị rồi.

Đợi chị thêm một lát nữa.”
“Ai dè chị…” Trì Gia xoa xoa gối đầu ôm tron lòng ngực, sau lại làm nũng nói: “Chị nhanh lên, em chờ chị.”
Người khác đều nói Trì tiểu thư đã trưởng thành rồi nhưng lúc ở trước mặt Cảnh Nhuế, nàng thật ra chưa trưởng thành một chút nào, nên như thế nào vẫn như thế đó, cũng khó trách Cảnh Nhuế ba mươi mấy tuổi vẫn còn ‘không đứng đắn’, Trì Gia cảm thấy hai người lúc ở trước mặt đối phương, thật sự khó có thể đứng đắn được.
Lúc sau khi Cảnh Nhuế về đến nhà, cô lập tức gọi video cho Trì Gia.

Trì Gia đang buồn chán muốn chết, vừa nhìn thấy mặt Cảnh Nhuế, nháy mắt có tinh thần trở lại: “Chị vừa về nhà sao, có uống rượu hay không?”
Từ khi ở cùng Cảnh Nhuế, Trì Gia cũng ít uống rượu hơn, dù sao nàng còn có người quản.
“Chị có uống một ly rượu van đỏ.” Cảnh Nhuế đáp, mỗi lần phải đi xã giao, cô sẽ báo cáo với Trì tiểu thư cụ thể chi tiết thật chính xác hôm đó đã uống bao nhiêu chén rượu.
"Coi như chị nghe lời."
Cảnh Nhuế trực tiếp hỏi Trì Gia: “Em có nhớ chị không?”
“Cũng mấy ngày liền không gặp mặt, có cái gì mà nhớ chứ.”
Cảnh Nhuế không đáp lại chỉ cong môi nở một nụ cười, cũng không biết là ai buổi tối đi ngủ vô cùng dính người, lúc nào cũng phải ôm lấy cô, còn nói là không ôm không quen.
“Mấy ngày nay em bận gì thế?”
“Đi thăm họ hàng, tụ tập ăn uống, còn có… đi xem mắt.” Trì Gia cố ý trêu chọc Cảnh Nhuế, sau đó xem vẻ mặt cô.
“Xem mặt sao?” Nghe thấy hai chữ này, Cảnh Nhuế một giây trước còn đang bình tĩnh, một giây sau quả nhiên đứng ngồi không yên: “Trì Gia, em giải thích rõ ràng cho chị, tại sao em lại đi xem mặt hả?”
“Ha ha ha ha...” Trì Gia điên cuồng cười: “Đùa chị chút thôi, em nói là mẹ em đi xem mắt.”
Cảnh Nhuế nhìn dáng vẻ thiếu ăn đòn của Trì Gia đang điên cuồng cười trong màn hình di động thì bó tay không có biện pháp: “Tiểu hồ ly tinh, chờ trở về nhà, xem chị xử lý em như thế nào.”

Hiện giờ Trì Gia vô cùng cô đơn tĩnh mịch, trong lòng hận không thể bị Cảnh Nhuế ‘xử lý’ ngay lập tức.
“Chẳng qua, hình như mẹ em đã có đối tượng rồi.”
"Đó là chuyện tốt."
"Vâng, nếu bà ấy có thể tái hôn, em mới an tâm được."
Im lặng một lát, Cảnh Nhuế lại hỏi: “Em đã nói chuyện của chúng ta cho mẹ em biết chưa?”
“Còn không tìm được cơ hội thích hợp để nói.”
“Em đừng nói vội.”
"Vì sao?"
“Chị lo lắng cho em.” Để một mình Trì Gia trở về nhà đối mặt với chuyện này, trong lòng Cảnh Nhuế chung quy vẫn không yên lòng được.
“Em đã nói là không có việc gì mà, mẹ em không phải người không nói đạo lý.” Trì Gia cảm thấy Trì Lệ Thư có thể nói ra câu phụ nữ không được bởi vì chiều theo ai mà kết hôn thì càng cảm thấy tư tưởng của bà ấy tân tiến hơn so với suy nghĩ bình thường của những bố mẹ khác, chuyện công khai xu hướng tình dục này, nàng nghĩ chậm lại một chút nữa, ít nhất cho mẹ nàng ít thời gian chuẩn bị tâm lý.
“Em nói không có chuyện gì và việc chị lo lắng cho em là hai chuyện khác nhau.” Thái độ của Cảnh Nhuế rất kiên quyết, cô nói: “Chị đã xong công việc bên này rồi, cũng đã đặt vé máy bay ngày mốt đến chỗ em.”
“Cái gì?!” Trì Gia còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Sao lại đột ngột như vậy, tại sao chị không nói trước với em một câu?”
“Chẳng phải chị vừa nói đấy sao.”
“Chị đến đây làm gì? Chị đừng tới đây vội.”
“Đến để gặp phụ huynh.”
Trì Gia luống cuống, "Gặp… Gặp phụ huynh."
“Chị đến khiến em không vui sao?” Cảnh Nhuế giả vờ giận dỗi, hỏi ngược lại: “Trì Gia, em định cất giấu chị đến bao giờ?”
“Không phải!” Trì Gia cảm giác mình giải thích không được rõ ràng: “Ý của em không phải như thế…”
Nàng lo lăng Cảnh Nhuế đi theo mình sẽ phải chịu uất ức.
“Đứa ngốc, không đùa em nữa.” Cảnh Nhuế cười cười, sau đó nghiêm túc giải thích: “Chị hiểu em mà, chuyện gặp mặt không vội, nhưng chị thật sự lo lắng em một mình ở bên kia, cho nên chị phải đến đó với em…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play