Chương 14

Edit : Miu

Trương Hạo trong lúc hỗn loạn đã sớm nhìn thấy cậu của mình. Hắn không ngờ rằng, người dẫn đầu của một đội ngũ lớn như vầy lại là Tằng Vô Nhạc. Hắn vốn dĩ đã hạ quyết tâm đi theo đội ngũ này, nhưng đột nhiên tâm tư lại phai nhạt đi nhiều.

Từ nhỏ hắn đã rất sợ cậu mình, là vô cùng sợ đó!

Trương Hạo một bên đánh động vật biến dị, một bên lại lén nhìn về phía Tằng Vô Nhạc, âm thầm cầu nguyện Tằng Vô Nhạc không nhìn thấy hắn.

"Tiểu tử ngươi ngốc cái gì đấy? Nếu có bị cắn thì đừng có khóc lóc."

Đồng đội bên cạnh đẩy nhẹ Trương Hạo một cái, ngữ khí gắt gỏng mà trừng hắn.

Lúc này Trương Hạo liền phát hiện tầm mắt của Tằng Vô Nhạc quét qua phía hắn, đầu óc hắn đột nhiên phát ngốc. Xong rồi, bị thấy rồi!

Lăng Sơ Nam hiển nhiên cũng nhìn thấy người bạn cùng phòng của mình trong đám đông.

"Hình như cậu ấy rất sợ chú thì phải?"

"Ngoại trừ kí chủ, tạm thời vẫn chưa tìm ra nhân loại nào không sợ Tằng ngũ gia." 098 lạnh nhạt nói. (Chán)

"Y đáng sợ chỗ nào?"

Lăng Sơ Nam có chút khó hiểu, một người có thịt ngon như vậy, làm sao lại đáng sợ cơ chứ?

Trương Hạo bị nhìn thấy vô cùng tuyệt vọng nhìn gương mặt lạnh tanh của cậu mình, hai chân mềm nhũn, thật sự quá đáng sợ! Hắn tình nguyện đối mặt với một trăm con tang thi hôi thối, cũng không muốn phải đừng nói chuyện với cậu đâu a, thật sự đó.

"Nhìn kìa!"

Lúc này, Đồng Hiểu Hiểu đột nhiên kinh ngạc nói.

"Tại sao nơi này lại xuất hiện sói?"

Mọi người nghe vậy liền giật mình, lập tức nhìn về phương hướng Đồng Hiểu Hiểu chỉ, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tại sao lại có nhiều sói biến dị như vậy? Nhìn số lượng của chúng, ít nhất cũng đã hơn một trăm con.

"Cô ta muốn giở trò gì?"

Lăng Sơ Nam nhìn nữ chủ đang bày ra biểu tình hoảng hốt, hỏi 098.

098 không lập tức trả lời cậu, mà mấy chục giây sau mới phát ra âm thanh.

"Đây không phải là do nữ chủ giở trò, hiện tại hơi thở hấp dẫn thú biến dị là phát ra từ trên người của Tằng Vô Nhạc."

".....Gì? Y không phải là dị năng giả lôi hệ sao? Thế nào lại có thể hấp dẫn thú biến dị?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Tạm thời chưa tìm ra nguyên nhân." 098.

Bởi vì đàn sói biến dị đột nhiên xuất hiện, áp lực lên đội ngũ tăng lên rất nhiều, ngoại trừ Tằng Vô Nhạc, những nhóm dị năng giả đều lập tức tham gia trận chiến, những dị năng đầy màu sắc liên tục hiện lên. Là dị năng giả hệ lực lượng, Trương Hạo một bước cũng không dám cách xa cậu mình, ánh mắt đầy sùng bái mà nhìn Tằng Vô Nhạc đem thú biến dị giật tê liệt, sau đó hắn nhân cơ hội tiến lên bổ vào đầu chúng.

Giống như đang đi dã ngoại, thoải mái đến không thể thoải mái hơn.

So sánh với bên này, thì nam nữ chủ bên kia quả thật có chút chật vật, trên người hai người đều là máu tươi, cũng không biết là máu của chính họ hay là của thú biến dị, bất quá nam nữ chủ cũng không phải ăn chay, từng quả cầu lửa lớn được tung ra, trong không khí lập tức tràn đầy mùi thịt cháy khét.

Đồng Hiểu Hiểu cầm trường đao trong tay, thỉnh thoảng chém chết những con bị lọt lưới, lòng bàn tay không ngừng ngưng tụ dị năng sau đó truyền lên người Tần Hạo Nguyên.

"Nhìn như vú em trong game bạo lực vậy."

Lăng Sơ Nam đánh giá nói. Sau đó đem cánh tay đặt trên cửa sổ xe thu về, cậu tốt nhất vẫn nên đảm đương vai nam sủng đánh quái không được mà lại còn yếu đuối mảnh mai cần bảo vệ thì hơn.

Đối với việc Lăng Sơ Nam tràn đầy hứng thú với việc giả nai, 098 tỏ vẻ không muốn đánh giá gì nữa.

Khi màn đêm đang dần buông xuống, cuộc chiến rốt cuộc cũng kết thúc.

Sau khi chiến đấu, mọi người cũng không còn bất luận sức lực gì để hoan hô, bọn thuộc hạ của Tằng Vô Nhạc nhìn Lằng Sơ Nam chậm rãi bước ra từ trong xe sau đó nhào vòng lòng lão đại, biểu tình có chút bất mãn. (Thật ra mình nhìn cũng muốn đấm cho mấy phát)

Bọn họ vất vả đánh đấm như vậy, mà thân là người có giá trị vũ lực cao nhất, Lăng Sơ Nam cư nhiên lại không hỗ trợ!

Bất quá, chỉ trong nháy mắt, oán khí của bọn họ liền tiêu tán, dù sao thì cũng đã đồng hành lâu như vậy rồi, bọn họ cũng hiểu Lăng Sơ Nam chỉ ra tay ở thời điểm cực kỳ tất yếu, huống chi lần này trong bọn họ cũng không có người chết không phải sao?

Đồng Hiểu Hiểu nhìn oán khí trong mắt của bọn thuộc hạ, trong lầm âm thầm chắc chắn thêm về địa vị của Lăng Sơ Nam trong đội ngũ--một tên nam sủng ti tiện!

Nếu Tằng Vô Nhạc cũng không thích cậu ta, như vậy mạng của cậu ta không phải tùy cô ta xử lý hay sao?

Nghĩ đến điều này, Đồng Hiểu Hiểu lộ ra một mạt ý cười.

Lăng Sơ Nam tuy rằng dồn lực chú ý đang trên người Tằng Vô Nhạc, nhưng dư quang vẫn âm thầm quan sát Đồng Hiểu Hiểu bên kia, nhìn cô ta cười âm hiểm như vậy, cậu cũng bật cười theo.

"Bảo bối! Em đang cười gì đấy?"

Tằng Vô Nhạc thần sắc có chút mỏi mệt, ôm Lăng Sơ Nam kéo đến sát người mình, thanh âm có chút ủy khuất.

"Bảo bối! Em không hỗ trợ anh, cho nên anh rất mệt đó."

Cảm giác được đồ vật đang nhô lên bên hông mình, gương mặt Lăng Sơ Nam có chút đỏ, liếc mắt nhìn y.

"Em nghĩ, anh vẫn còn đang rất hăng hái."

"Đúng vậy! Chỉ cần nhìn bảo bối anh liền hăng hái."

Dặn dò Viên Võ nhanh chóng đi băng bó cho những người bị thương xong, Tằng Vô Nhạc ôm Lăng Sơ Nam lập tức vào trong xe.

Chỉ trong chốc lát, trong xe liền truyền ra âm thanh khiến cho người khác mặt đỏ tai hồng.

"Bảo bối! Vừa rồi em vẫn luôn nhìn cô gái kia, có phải em thích cô ta có đúng vậy không?"

Tằng Vô Nhạc cắn cắn lỗ tai Lăng Sơ Nam.

"Không....Không có!" 

Khóe mắt Lăng Sơ Nam có chút ửng đỏ. 

" Em không thích cô ta."

"Vậy người em thích là cậu trai kia?"

Tằng Vô Nhạc đỉnh vào thật mạnh.

"A...Nha....không....không thích!"

Lăng Sơ Nam cắn Tằng Vô Nhạc một ngụm, đầy thỏa mãn mà thở ra một hơi.

"Em chỉ thích anh!"

098:"Rất mong ký chủ đừng có đem chữ thích nói đến ám muội như vậy với đồ ăn."

Lăng Sơ Nam có chút ủy khuất :"Nhưng mà y lại thích nghe ta nói như vậy."

Vì phòng ngừa người bảo tiêu lúc trước xuất hiện trước mặt nam nữ chủ sẽ bị nhận ra, từ đó khiến cho thân phận trong tối của bọn họ bị bại lộ, Tằng Vô Nhạc từ buổi tối nhìn thấy nam nữ chủ đã sớm đưa người bảo tiêu đó đến một chiếc xe khác làm tài xế, hơn nữa còn dặn dò hắn chỉ có thể ở trên xe ăn cơm, khi cần thiết lập tức ngụy trang thân phận khác.

Mà lúc này người trở thành tài xế của xe bọn họ, cũng là người trung thành và tức thời nhất của đội ngũ, trợ thủ đắc lực của Tằng Vô Nhạc, Viên Võ.

"Lăng thiếu! Cậu tỉnh rồi!"

Viên Võ hai tay cầm lái, nghe được động tĩnh phía sau lưng, thanh âm cung kính nói.

"Ngũ gia đang ở chiếc xe phía sau, ngài ấy nói lát nữa sẽ trở về."

"Ừ!" Lăng Sơ Nam tùy ý đáp một tiếng, ngồi dậy liền muốn mở cửa xe.

098 : "Xin ký chủ hãy chú ý, ngài hiện tại chỉ mặc quần không mặc áo."

Làn da của Lăng Sơ Nam rất trắng, mà từ cổ đến tận ngực đều là rậm rạp dấu vết do Tằng Vô Nhạc để lại, khiến người khác trông thấy không khỏi phải suy nghĩ miên man. Mà Viên Võ ngồi ở phía trước nhịn không được hai tai đều đỏ lên.

Lăng Sơ Nam lùi vào trong. "Y cư nhiên lại không mặc quần áo cho ta! Chẳng lẽ không sợ ta bị người khác nhìn thấy hả hả hả?"

Ngữ khí của 098 vẫn bình đạm như cũ :" Bình thường ngài luôn ngủ mười tiếng, mà hôm nay lại chỉ ngủ tám tiếng thôi." 

"...... Việc này có thể trách ta sao?"

"Đúng vậy, ký chủ."

"......"

Đối với việc hệ thống càng ngày càng khó chiều, Lăng Sơ Nam có chút khổ sở nói.

"098! Ngươi càng ngày càng lãnh khốc vô tình!"

Nhìn ký chủ ba ba ủy khuất, 098 nhịn không được ha hả một tiếng.

"Mong ký chủ hãy nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ."

Mấy ngày trước, 098 mới phát hiện, bởi vì năng lượng của nó đã bị Lăng Sơ Nam hấp thu không chỉ một ít, cho nên nếu bây giờ nhiệm vụ của Lăng Sơ Nam thất bại, nó cũng sẽ bị phạt theo, nói cách khác, nó sẽ bị...mạt sát.

Tâm tình của 098 ngày càng bất ổn.

"Ai! 098! Ngươi thật đúng là không thú vị, càng ngày càng giống ông cụ non!"

Lăng Sơ Nam cọ cọ chiếc chăn mềm mại.

"Mấy hệ thống khác cũng đều giống như người sao?"

"Không phải! Khi hệ thống được tạo ra, cũng được trao cho nhiều tính cách khác nhau."098 đáp.

"Vậy người là loại tình cách gì?"

"Chủ Thần nói, tui chính là loại hình hoạt bát :3!" 098 nghiêm túc nói.

".....À! Ha hả!"

Chuyện cười này thật là vui, Lăng Sơ Nam nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Có lẽ bởi vì một hồi chiến đấu khi nãy, Đồng Hiểu Hiểu và Tần Hạo Nguyên kéo gần quan hệ với đội ngũ rất nhiều, mọi người đối với bọn họ cũng lộ ra gương mặt tươi cười.

Mà ba người Trương Hạo cũng được chính thức xếp vào đội ngũ của Tằng Vô Nhạc. Tuy rằng Trương Hạo có chút không muốn, nhưng nhìn đến ánh mắt của Tằng Vô Nhạc, hắn liền nhanh chóng gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ bản thân vô-cùng-cao-hứng khi được đi theo cậu mình.

Một đoạn thời gian tiếp theo đó, trong các trận chiến Lăng Sơ Nam không hề nhúng tay vào, làm đủ một bộ bản thân chỉ biết dựa vào nam nhân để kiếm ăn thoi.

Đồng Hiểu Hiểu quan sát Lăng Sơ Nam rất lâu, nhưng vẫn không thể tìm được cơ hội nào để có thể ở riêng với cậu.

Nguyên nhân đương nhiên là ở Lăng Sơ Nam, bởi vì cậu quá là dính người, ngay cả đi WC cũng muốn kè theo Tằng Vô Nhạc.

Nhìn một nam nhân cường đại như Tằng Vô Nhạc lại đối với tên sủng nam ngoài nhan sắc ra chả có gì cả Lăng Sơ Nam vô cùng ngoan ngoãn, Đồng Hiểu Hiểu ngoại trừ càng thêm khinh bỉ tên tiện nhân Lăng Sơ Nam ra, còn thêm ghen ghét cậu, vì cái gì một nam nhân tốt như vậy lại không thuộc về cô ta?

Đồng Hiểu Hiểu đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Sơ Nam lại không hề phát hiện, Tần Hạo Nguyên đứng bên cạnh cô ta, vẫn luôn dùng ánh mắt ngày càng  thâm trầm nhìn về phía Lăng Sơ Nam.

Rốt cuộc, Đồng Hiểu Hiểu cũng tìm được cơ hội.

Hôm nay tựa hồ Lăng Sơ Nam không cùng Tằng Vô Nhạc khanh khanh ta ta.

Sau khi đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi, buổi tối Lăng Sơ Nam đột nhiên một mình ra khỏi lều trại, có vẻ như muốn đi vệ sinh.

Đồng Hiểu Hiểu lập tức âm thầm đi theo sau Lăng Sơ Nam.

Chuyện về không gian, Đồng Hiểu Hiểu không hề nói với bất kì ai, cũng không muốn tiết lộ cho một người nào, kể cả Tần Hạo Nguyên cũng như vậy.

Từ trước đến giờ, tiền tài đều khiến lòng người rung động, huống chi là một thứ có thể cứu mạng như không gian. Con người luôn luôn ích kỷ, cô ta không dám đảm bảo, đối với một thứ dụ hoặc như vậy, Tần Hạo Nguyên lại không động tâm.

Cho nên cô ta muốn tự mình hành động.

Đồng Hiểu Hiểu có tự tin, cô ta có thể trong một chiêu đánh ngất được Lăng Sơ Nam, nếu như bị phát hiện, lấy thực lực của cô ta, nhiều nhất là ba chiêu có thể đem tên sủng nam tay trói gà không chặt như Lăng Sơ Nam chế phục lại. (Ừm!)

"Ký chủ! Xin ngài đừng vội cởi quần, nữ chủ đang theo dõi ngài đó." 098 thiện ý nhắc nhở.

"Cô ta chắc là không muốn nhìn thấy phía dưới của ta đâu." Lăng Sơ Nam an ủi nói.

"098! Về sau không cần phải hốt hoảng la lên vậy đâu, bằng không ta nhất định sẽ bị ngươi dọa mà thận hư mất."

098 'hốt hoảng' lạnh nhạt nhìn Lăng Sơ Nam cởi quần, không có ý định nhắc nhở cậu rằng nữ chủ đã đứng ngay phía sau. ( :))) chậc)

Đồng Hiểu Hiểu đương nhiên không có ý định xem phần dưới của Lăng Sơ Nam, cho nên cô ta mới chọn ngay lúc Lăng Sơ Nam chưa kịp cởi quần mà ra tay.

Lăng Sơ Nam 'bị ám toán thành công' nằm trên mặt đất âm thầm thở dài trong lòng.

"Cô ta quá nóng vội, khiến ta thực sự có chút nghẹn hỏng."

098 dùng ngữ khí an ủi vừa rối của Lăng Sơ Nam với nó nói.

"Ngài có thể làm tại chỗ, dù sao thì ngài cũng 'bị đánh hôn mê' rồi, mất khống chế một chút cũng không có gì ghê gớm."

"Ai! Thật là!" Lăng Sơ Nam lại thở dài. " Ta còn có thể nhịn thêm một chút nữa."

"...Gì dẩy? Sao nữ chủ lại 'đụng chạm' ta?"

---------------------------

Chương 15

Edit : Miu

Đồng Hiểu Hiểu quả thực rất sốt ruột, cô ta kiếm khắp ngực Lăng Sơ Nam cũng không tìm ra được miếng ngọc bội kia.

"Không thể nào! Mình nhớ rõ ràng, kiếp trước cậu ta đeo nó ở ngực, chảng lẽ bây giờ cậu ta để ở nơi khác?"

Cô ta một bên sốt ruột, một bên ngày càng lần xuống dưới.

"Tuy rằng chỗ nào trên người ta cũng đều từng bị sờ qua, nhưng mà chưa bao giờ bị con gái sờ nha."

Lăng Sơ Nam oán giận một tiếng. 

"Lực đạo của cô ta không thể nào nhẹ hon chút à?"

098 xúi giục nói :"Ngài có thể đứng dậy đấm cô ta một phát!"

"Không được! Ta phải đợi nam chủ đến anh hùng cứu mỹ nhân."

Ngữ khí của Lăng Sơ Nam có chút oán trách.

"Sao hắn còn chưa ra dẩy? Lúc ta đi ngang qua lều của hắn, hắn rõ đã tỉnh rồi, vừa nãy ta cũng nghe được có hai tiếng chân. Không lẽ, đã lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa nhìn ra được mặt thật của nữ chủ?"

Ngay sau đó Lăng Sơ Nam liền phát hiện, quần áo của cậu cư nhiên sắp bị lột ra hết.

"....Cô ta thật là quá đáng!"

Nhìn thân ảnh sắp chạy đến đây, 098 cười lạnh. "Ngài tự cầu phúc đi!"

Tần Hạo Nguyên không rõ cảm giác của mình đối với Lăng Sơ Nam là gì, từ phẫn nộ đến áy náy, sau đó lại trở nên phức tạp, cuối cùng chính là hiện tại cũng không biết là tâm tư gì, hắn giống như đã trải qua vô số lộ trình tâm lý, nhưng đổi lại chỉ là một hồi chê cười.

Lúc phát hiện Đồng Hiểu Hiểu động thủ với Lăng Sơ Nam, hắn không hề lập tức chạy ra ngăn cản, mà lúc này khi thấy Đồng Hiểu Hiểu chuẩn bị cởi quần áo của Lăng Sơ Nam, hắn liền biết bây giờ ra mặt đã chậm.

Bời vì có người còn nhanh hơn hắn một bước.

Tằng Vô Nhạc đen mặt, ngay cả dị năng cũng không cần dùng, trực tiếp đá một cái khiến Đồng Hiểu Hiểu văng ra xa.(Chậc chậc)

Nữ chủ ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu, cả thân mình đã đụng phải vách đá cách đó không xa, lập tức ngất đi. Mà tảng đá đó lại chính là nơi Tần Hạo Nguyên ẩn nấp.

Đối mẳ với cặp mắt không chút độ ấm của Tằng Vô Nhạc, Tần Hạo Nguyên không khỏi run cầm cập, tâm tư muốn nhìn thấy cơ thể của Lăng Sơ Nam ban đầu lập tức tán đi phân nửa, hắn liếc mắt nhìn Đồng Hiểu Hiểu nằm trên mặt đất, bước lên khiêng cô ta rời đi.

Cảm thấy hai bàn tay nữ chủ vốn dĩ đang sờ tới sờ lui trên người mình đột nhiên biến mất, Lăng Sơ Nam còn không kịp thắc mắc, đã bị hơi thở vô cùng quen thuộc ôm vào trong ngực.

"098! Tại sao ngươi không nói cho ta biết đại thúc đến?"

Lăng Sơ Nam lập tức lên án, không phải là cậu sợ Tằng Vô Nhạc, mà người này vốn dĩ chính là một bình dấm di động a, cho nên thận của hắn quả thực có chút chống đỡ không nổi nếu bị phát hiện.

"Hệ thống đang chờ thời cơ a!"

Thanh âm của 098 không hề dao động, nhưng Lăng Sơ Nam lại nghe ra trong đó xen lẫn một tia vui sướng khi người gặp họa.

"Bảo bối! Anh còn đang thắc mắc tại sao hôm nay em lãnh đạm với anh, thì ra là em muốn nhân lúc đem tối ra ngoài tìm phụ nữ!"

Thanh âm của Tằng Vô Nhạc vang lên bên tai, Lăng Sơ Nam nhịn không được rùng mình một cái, lập tức mở mắt ra ôm lấy cổ Tằng Vô Nhạc, hôn hôn lên mặt y, lộ ra nụ cười lấy lòng.

"Em chỉ là thấy cô ta suốt ngày đều nhìn em, giống như có ý đồ gì đó, cho nên muốn thử cô ta một chút thôi, em với cô ta không có gì cả."

"Không có gì là em sẽ tùy ý để cô ta đẩy ngã trên đất muốn làm gì thì làm sao?" Ánh mắt Tằng Vô Nhạc thâm trầm.

"Rõ ràng là cô ta đánh ngất em!"

Lăng Sơ Nam ôm gáy, tỏ vẻ đáng thương nói.

"Cô ta xuống tay rất là nặng đó, anh xem nè, nhất định là bầm tím ròi."

Quả thực là đã sưng lên một mảng, Tằng Vô Nhạc duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu.

"Lần sau không được như vậy nữa!"

Lăng Sơ Nam cho rằng đã tránh được một kiếp liên tục gật đầu, sau đó lập tức bị áp lên trên cỏ.

"Ngô ngô...."

Câu thực sự sắp hỏng thận a.

Vào hừng đông ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam được Tằng Vô Nhạc bế trở về lều trại, gương mặt xám như tro tàn, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Tằng Vô Nhạc đem chăn đắp lên người cậu.

"Bảo bối! Đừng nóng giận, là anh sai rồi, có đói bụng không?"

Nói xong liền giơ cánh tay mình lên.

Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn Tằng Vô Nhạc một cái, xoay đầu không muốn để ý đên sy, ở trong lòng thở dài không biết lần nhứ bao nhiêu. "Ai!"

098 an ủi nói :"Ký chủ ngài không cần phải ủ rũ! Gía trị nghịch tập ở tối hôm qua đã tăng thêm 5% rồi đó!"

Lăng Sơ Nam :"Ai! Hệ thống! Ngươi không hiểu đâu!"

"Bất quá chỉ là tiểu trong quần thôi, có gì đâu mà mất mặt!" (:)))

"......"

Lời này của hệ thống khiến cho Lăng Sơ Nam có chút sợ hãi, cậu nhớ rõ ràng, ban đầu lúc bọn họ vừa mới hợp tác, 098 vẫn là một cái hệ thống thẹn thùng, làm sao lại nhanh chóng thay đổi như vậy chứ? (098: Mỗi ngày đều thấy cảnh tượng khiến lòng người chết lặng, hỏi xem nó có còn thẹn thùng không hả hả?)

"098! Có phải trình tự của ngươi thay đổi rồi không?"

"Đúng vậy! Vừa thay đổi không lâu!"

098 chuẩn mực đáp. "Vì để phục vụ càng tốt cho ký chủ, cho nên tui đã mở khóa rất nhiều chức năng mới."

"Vậy có bao gồm mấy chức năng....cấm thiếu nhi không?"

"Không bao gồm!" 098 lạnh lùng đáp.

"Ha hả." Lăng Sơ Nam cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục thở dài.

Sáng sớm ngày hôm nay, bọn thuộc hạ đột nhiên phát hiện, Tằng ngũ gia nguyên bản đối với Lăng thiếu đã là ngàn tùy trăm thuận, hôm nay quả thực chính là khom lưng cúi đầu, khi nói chuyện hay hành xử lại mang theo nồng nặc ý vị lấy lòng.

Mà vốn dĩ, Lăng Sơ Nam thích dính lấy Tằng Vô Nhạc nay lại vô cùng lãnh đạm, đối với y tràn đầy lạnh nhạt.

Mọi người đều một bụng không hiểu được quan sát cả buổi sáng, rốt cuộc được đại quản gia Viên Võ gõ cho bừng tỉnh đại ngộ, khẳng định là Tằng ngũ gia bọn họ đã chọc Lăng thiếu không vui.

"Không ngờ rằng Ngũ gia thế nhưng lại sợ vợ a!"

Một ông chú râu ria xuồm xoàm xé bao dưa muối bỏ một nửa vào chén cháo của mình nói.

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút!"

Một người khác đoạt lấy nửa bịch dưa muối còn lại trong tay râu ria, nâng cầm chỉ về phía Tằng Vô Nhạc đang đút cơm cho Lăng Sơ Nam bên kia.

"Ông đừng có nói bậy nha, nếu về sau tôi mà có được người vợ vừa đẹp lại vừa có thực lực như Lăng thiếu, tôi cũng nguyện ý làm một thê nô."

"Xùy! Thôi đi! Chú xem chú là cái dạng gì đã."

Người đàn ông vạm vỡ đứng cạnh chen vào nói, sau đó nhanh tay gắp một miếng dưa muối của hắn đưa vào chén mình, kết quả hai người liền nháo lên.

Lăng Sơ Nam ngăn Tằng Vô Nhạc đưa thức ăn tiếp cho mình, đứng dậy trở về xe.

"098! Sao lại không nhìn thấy nam chủ nữ chủ?"

"Ngày hôm qua nữ chủ bị Tằng Vô Nhạc đánh đến nửa sống nửa chết, cho dù có được dị năng chữa trị, phỏng chừng cũng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Còn nam chủ giống như đã bị đả kích, lập tức liền chia tay nữ chủ a."

098 lại nói. "Ký chủ! Tằng Vô Nhạc đuổi theo!"

"Ta biết rồi!" Lăng Sơ Nam mở cửa xe sau đó đi lên.

Nữ chủ được nâng trở về xe, không ai biết vì sao cô ta lại đột nhiên bị thương nặng như vậy, bất quá Tằng Vô Nhạc cũng chưa nói bỏ lại cô ta, cho nên mọi người vẫn không có hành động gì, vẫn để cho cô ta ở lại trên xe như trước. Còn về việc xóc nảy trên đường đi có khiến vết thương của cô ta nặng thêm hay không, cũng không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.

Lăng Sơ Nam sau khi ăn no nê liền tha thứ cho Tằng Vô Nhạc, cậu nghĩ kĩ rồi, việc của tối hôm qua, ngoại trừ Tằng Vô Nhạc và 098 cũng không có ai biết, bọn họ đương nhiên sẽ không nói việc này ra ngoài, huống chi cũng không có gì quan trọng hơn đồ ăn nha, đặc biệt là đồ ăn ngon giống như Tằng Vô Nhạc.

Bất quá, lúc lên xe, Viên Võ bị mùi máu tươi nồng nặc khiến cho sợ ngây người, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Tằng Vô Nhạc mình đầy máu tươi và Lăng Sơ Nam còn dính vệt máu trên khóe miệng, hắn liền trợn mắt há mồm.

"Lăng...Lăng thiếu? Ngũ gia?"

"Không có việc gì! Ngươi coi như chưa từng thấy gì cả.:

Tằng Vô Nhạc duỗi tay lau lau khóe miệng của Lăng Sơ Nam, ánh mắt đầy lạnh nhạt nhìn về phía Viên Võ.

"Có hiểu không?"

"Vâng Ngũ gia!"

Viên Võ nhìn Lăng Sơ Nam hướng về phía mình nở một nụ cười, liền cứng đờ đáp lại, sau đó run rẩy tra chìa khóa xe xoay xoay vài lần mới khởi động được xe.

Hằn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mỗi lần Tô Hổ, cũng chính là vị bảo tiêu ca ca lúc trước, mỗi lần nghe hắn nói Ngũ gia và Lăng thiếu ở trong xe nhốt hắn ở phía ngoài, lại trưng ra vẻ mặt cổ quái như vậy.

Thì ra ngoại trừ ba ba ba, còn có thể...ăn cơm a.

Làm thuộc hạ của Tằng Vô Nhạc lâu như vậy, Viên Võ tự nhiên biết được thể chất đặc thù của y, miệng vết thương hồi phục vô cùng nhanh, nhưng mà sao Ngũ gia lại có thể đem mình trở thành đồ ăn a????

Viên Võ xoay đầu nhìn vẻ mặt đầy ôn nhu của lão đại, hắn lập tức nuốt xuống lời khuyên nhủ sắp đến miệng.

Sau khi dừng lại nghỉ ngơi, hắn lập tức chạy đến tìm bảo tiêu tiểu Hổ.

"Tô Hổ! Có phải cậu đã sớm biết chuyện của Lăng thiếu và Ngũ gia hay không?"

"Chuyện gì?"

Tô Hor vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngón tay hắn có chút cứng đờ gãi gãi cái ót.

"Anh Võ! Anh biết được chuyện gì à?"

"Lăng thiếu không có nhiễm virus tang thi đúng không?" Viên Võ có chút khẩn trương hỏi.

Nghe vậy Tô Hổ liền có chút thả lỏng.

"Không có! Sao lại có thể. Lăng thiếu vẫn bình thường a."

Hắn dừng lại một chút sau đó đè thấp giọng nói.

"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lăng thiếu...khụ, cắn Ngũ gia là trước khi mạt thế đến cơ, khi đó còn chưa có virus tang thi."

"Vậy thì tại sao lại thế nhỉ?

Làm sao lại có người có sở thích cắn người khác chứ?

Tô Hổ kề sát vào tai Viên Võ, vẻ mặt đầy thần bí nói.

"Tôi cảm thấy Lăng thiếu..." Hắn chỉ chỉ vào đầu của mình. "Khả năng có vấn đề ở đây." Ngũ gia hơn phân nửa cũng có vấn đề a.

098 đang nghe lén hai người nói chuyện lập tức đi thông báo lại.

"Ký chủ! Tô bảo tiêu nói ngài đầu óc có vấn đề."

Lăng Sơ Nam nhướng mày, lạnh nhạt nói. "À!"

Viên Võ cuối cùng quyết đỉnh mặc kệ chuyện này, dù sao thì Tằng Vô Nhạc cũng nguyện ý để cho Lăng Sơ Nam cắn.... Ngũ gia thấy vui là được.

Nửa tháng sau, đoàn xe sóng êm gió lặng đến bên ngoài thủ đô.

-----------

Editor:

Ahahaha ha ha..... Xin chào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play