Chương 41
Edit : YuTuyTien
---Bắt đầu từ thế giới thứ tư sẽ chuyển sang wordpress nhe. Ở wattpad mình vẫn đăng nhưng sẽ cắt khúc vài chỗ mlem. Sẽ có thông báo sớm nhất về wordpress. Iu ạ
Lúc này trời đã bắt đầu tối đen, biệt thự Đoạn gia lại bật đèn sáng rực. Mặc dù Đoạn Trình Uyên đã nói rằng sẽ không trở về mừng sinh nhật với Lăng Sơ Nam, nhưng đám người hầu vẫn tổ chức một bữa tiệc lớn mừng sinh nhật cho tiểu thiếu gia nhà mình.
Thấy Đoạn Trình Uyên ôm Lăng Sơ Nam trở về, ánh mắt bác quản gia tràn ngập lo lắng, bước lên định đặt câu hỏi, nhưng đã bị Đoạn Trình Uyên đánh gãy.
"Tiểu thiếu gia không được khoẻ, cần phải nghỉ ngơi."
"Vâng ạ."
Khiếp sợ trước uy nghiêm của Đoạn Trình Uyên, không có ai dám hỏi nhiều, thậm chí gần như chẳng có một ai dám ngẩng mặt nhìn y.
Hiện tại Lăng Sơ Nam đã yên tĩnh hơn rất nhiều, Đoạn Trình Uyên đặt Lăng Sơ Nam nằm lên giường, hít một hơi thật sâu, ảo não mà nhìn nơi nào đó đã có phản ứng của bản thân, muốn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Có điều eo còn chưa kịp thẳng lên, đã bị một lực đạo kéo tay lại, động tác kế tiếp của Lăng Sơ Nam càng khiến cơ thể Đoạn Trình Uyên trở nên cứng đờ.
Ánh mắt Lăng Sơ Nam đầy mê man, khoé mắt phiếm hồng, cậu nắm lấy cánh tay Đoạn Trình Uyên chậm rãi ngồi dậy, cuối cùng câu cả hai tay ôm lấy cổ y, liên tục cọ cọ vào l*ng ngực y.
"Ba ba, nóng..... Muốn tắm...."
098:".....Ký chủ, ngài còn tiếp tục như vậy sẽ bị ăn đấy."
"098, không ngờ ngươi lại đột nhiên thông minh lên hẳn."
"......"
Trước đó, Đoạn Trình Uyên vẫn luôn cho rằng, bản thân đối với Lăng Sơ Nam là tình cảm cha con, cho dù y nhận ra tính chiếm hữu mãnh liệt của bản thân có chút không bình thường, nhưng y lại chưa từng nghĩ đến hướng khác.
Mãi cho đến khi Đoạn Trình Uyên nhìn thấy Lăng Sơ Nam bị Viên Thành Việt đè dưới thân, y rốt cuộc mới ý thức được, cái gì mà tình cảm cha con chứ? Quả thực nực cười.
Từ đầu đến cuối, người y muốn chỉ có Lăng Sơ Nam.
Bảo bối của y, chỉ có thể là của y.
"Được, chúng ta đi tắm."
Đoạn Trình Uyên dễ dàng bế Lăng Sơ Nam lên, bước thẳng đến phòng tắm.
🦀🦀🦀
Ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam không hề đến trường, cơ thể hiện tại của cậu quá yếu, phát sốt rồi.
"Kiến nghị ký chủ lần sau đừng chơi trò gì quá kích thích nữa."
098 một chút cũng không muốn an ủi Lăng Sơ Nam.
"Ngươi một chút cũng không thèm đau lòng cho ta."
Lăng Sơ Nam lên án.
"Ngày hôm qua, ta tốt xấu gì cũng đã kiếm được 20% giá trị nghịch tập."
"Ký chủ giỏi quá."
Ngữ khí khen ngợi của 098 không chút dao động. Nó đã suy nghĩ cẩn thận, hôm qua Lăng Sơ Nam, không đúng, hằn là phải bắt đầu từ một tuần trước đã thiết kế tình trạng ngày hôm qua, đem Đoạn Trình Uyên gạt ra nước ngoài cũng chính là để chơi play thuốc kiếm kích thích. Lăng Sơ Nam khẳng định đã sớm ăn chắc Đoạn Trình Uyên, làm gì có chuyện để y không thể trở lại mừng sinh nhật cùng mình. Lên kế hoạch để Đoạn Trình Uyên ra nước ngoài là muốn cho nữ chính một cơ hội ra tay, thừa dịp này cố ý để cô ta lừa mình đi sau đó giả thành bộ dạng đã bị bỏ thuốc, chính là vì câu dẫn ba ba ngốc nhà mình. Còn về nhiệm vụ, hoàn toàn chỉ là nhân tiện.
Nhìn gương mặt vì phát sốt mà đỏ bừng của ký chủ, 098 chỉ có thể tỏ vẻ, tự làm bậy không thể sống.
--Hãy sống như những thiên thần trên wattpad, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.
"Ta dám cam đoan trong suốt mười năm nay, ta chưa từng nhìn thấy Đoạn Trình Uyên có quan hệ thân mật với bất kì người nào, vậy tại sao kỹ thuật của y lại tốt đến vậy hả?"
Lực chú ý của Lăng Sơ Nam rất nhanh đã chuyển hướng sang vấn đề khác.
"Haizz, lần đầu tiên ta gặp y thì y cũng đã 22 tuổi. Lúc trước nghe người thân của y nói, y chưa từng quen bạn trai hay bạn gái nào mà."
"......Đại khái chắc là do thiên phú đi."
Hiển nhiên, 098 đối với đề tài này có chút khó xử.
"Ừ."
Lăng Sơ Nam có vẻ đồng ý với cách nói của 098.
"Ta rất thích thiên phú này của y."
"......"
Đoạn Trình Uyên không phải là một người thích rối rắm mãi một vấn đề, ít nhất là một người rất dễ thích ứng. Đương nhiên đối với việc chuyển từ ba ba thành người yêu gì đó, một chút cũng không hề cảm thấy có cái gì không đúng, dễ dàng chấp nhận.
Có điều, hình thức ở chúng của hai người kỳ thật cũng chẳng có biến hoá đặc biệt gì. Bản thân Đoạn Trình Uyên vốn là Lăng Sơ Nam nói gì nghe nấy, thái độ lại chỉ hận không thể sủng ái cậu lên đến tận trời, hiện tại càng trở nên không có điểm mấu chốt.
Đám người hầu phát hiện, bắt đầu từ hôm sinh nhật của tiểu thiếu gia, dường như tình cảm của ông chủ và tiểu thiếu gia càng trở nên thân mật.
Không, phải nói là từ đầu đã rất thân mật rồi, chỉ là bây giờ giữa hai người họ dường như nhiều thêm gì đó, có điều bọn họ lại không rõ đó là cái gì.
Nhưng mà cũng không có ai dám hỏi.
Ngoại trừ Trì Phong.
Trì Phong cuối cùng cũng lựa được một buổi chiều, thừa dịp Đoạn Trình Uyên không có ở đây, len lén đến tìm Lăng Sơ Nam đang phơi nắng ở sân.
"Tiểu thiếu gia, cậu và Đoạn gia..."
"Hửm?"
Biểu tình Lăng Sơ Nam có chút nghi hoặc.
"Chúng tôi làm sao?"
"Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có cảm giác..."
Trì Phong cố gắng hình dung nửa ngày, cuối cùng cũng không tìm được từ nào thích hợp.
"Kì kì."
"Bởi vì ba ba đang yêu."
Lăng Sơ Nam nghiêm túc nói.
Trì Phong ngây ngẩn cả người, hắn có tưởng tượng như thế nào cũng không thể hình dung ra được hình ảnh Đoạn Trình Uyên - người đã độc thân vài thập niên lại yêu đương. Có điều, dạo gần đây hình như Đoạn Trình Uyên thực sự đang có dáng vẻ của người rơi vào lưới tình, khắp người đều là hơi thở ngọt ngào. Mãi một lúc lâu, Trì Phong mới hoảng sợ nuốt nuốt nước miếng.
"Với... Với ai vậy?"
"Cái gì mà với ai?"
Trước khi Lăng Sơ Nam trả lời, thanh âm lạnh như băng của Đoạn Trình Uyên đã vang lên sau lưng Trì Phong.
Trì Phong sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, theo phản xạ mà lùi về sau vài bước, sau đó mới ý thức được dường như phản ứng của mình hơi lớn, cười gượng một tiếng.
"Không... Không có gì. Đoạn gia, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Sau đó, Trì Phong cũng không dám xem thử sắc mặt của Đoạn Trình Uyên, lui về sau thêm hai bước nữa mới nhanh chóng chạy ra khỏi sân. Lúc hắn chạy đến khúc ngoặt trong hành lang, trong lúc vô tình lại quay đầu, khoé mắt một lần nữa rơi vào hình bóng của hai người trong sân, nhất thời nhịp tim ngừng đập, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, sau đó cụp một tiếng mà đụng đầu vào tường.
Phát hiện tầm mắt của lão đại nhà mình lần nữa chiếu đến đây, Trì Phong bất chấp đầu đã bị đụng sưng lên, giống như trốn chạy mà vội vã rời khỏi.
Chạy được một quãng xa rốt cuộc hắn mới dám dừng lại, che lại cái trán đau nhức, có điều khiếp sợ trong mắt vẫn chưa từng tan đi. Vừa nãy hình như hắn nhìn thấy... Lão đại và tiểu tổ tông đang ôm hôn?
"Ba ba, ba doạ chú Trì rồi."
Lăng Sơ Nam dựa vào người Đoạn Trình Uyên, cọ cọ lên cổ y.
"Bảo bối đừng nhúc nhích."
Thanh âm Đoạn Trìn Uyên có chút khàn khàn.
"Cơ thể của con vẫn chưa khoẻ hẳn."
"Con đã khoẻ rồi."
Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
"Không tin thì ba ba kiểm tra xem."
Nói xong, Lăng Sơ Nam bắt đầu nắm lấy tay Đoạn Trình Uyên đặt lên người mình.
098:......Rõ ràng là đang khiêu chiến sức chịu đựng mà.
---Hãy sống như những thiên thần trên wattpad, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.
Lăng Sơ Nam lại nằm trên giường ba ngày liền, điều này khiến cho cậu không quá hài lòng với cơ thể hiện tại.
"Quá yếu ớt."
"Ký chủ, cơ thể của ngài mang thuộc tính suy nhược, không thể làm những vận động kịch liệt, kiến nghị tiết chế."
098 lại lần nữa khuyên nhủ.
"Ta sẽ chú ý."
Lăng Sơ Nam nghiêm túc trả lời.
"Lần trước ngài cũng nói như vậy."
"Lần sau ta sẽ chú ý không làm bên ngoài."
"......"
Ngày thứ tư, rốt cuộc Lăng Sơ Nam cũng bước xuống giường, cậu đang muốn đến bệnh viện thăm Viên Thành Việt.
Nghe Trì Phong nói, Viên Thành Việt ít nhất bị gãy hai cái xương sườn, có lẽ phải nằm ở bệnh viện tịnh dưỡng mấy tháng.
Đương nhiên Đoạn Trình Uyên sẽ không yên tâm để bảo bối nhà mình đến gặp người đã suýt chút nữa xâm phạm cậu, cho nên mặc dù không ngăn cản ý định đến thăm Viên Thành Việt của Lăng Sơ Nam, nhưng y phải đi cùng cậu đến đó.
Lúc hai người bước đến trước cửa phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Viên Thành Việt đang cãi nhau với Tiêu Nguyên Lâm bên trong. Trong tay Tiêu Nguyên Lâm cầm một quả táo, mà Viên Thành Việt lại nhìn quả lê duy nhất trong giỏ, hai người liền tranh cãi xem táo và lê cái nào ngon hơn, thanh âm còn vang ra tận ngoài hành lang.
Ánh mắt Lăng Sơ Nam hiện lên một đạo ý cười, dường như bắt đầu từ lần hai người cãi nhau về tàu hủ mặn và tàu hủ ngọt cái nào mới ngon, bọn họ liền thường xuyên phát sinh tranh chấp từ những điều nhỏ nhặt, có điều Viên Thành Việt chưa từng cãi thắng lần nào.
Xác thực, khi Lăng Sơ Nam gõ lên cánh cửa phòng bệnh, Viên Thành Việt đã bắt đầu dùng vẻ mặt ghét bỏ gặm táo, mà Tiêu Nguyên Lâm lại cầm quả lê duy nhất trong giỏ trái cây, đầy vui vẻ cắn xuống.
Có điều, khi hai người nhìn thấy Đoạn Trình Uyên bước vào phòng, trong nháy mắt đồng thời bị sặc.
Tiêu Nguyên Lâm ho đến tê tâm liệt phế, mà Viên Thành Việt vì động vào vết thương trên người, nhất thời đau đến vẻ mặt trắng bệch.
Lăng Sơ Nam muốn bước đến vỗ lưng cho Viên Thành Việt, có điều trước khi hai chân cậu di chuyển, cánh tay đã bị Đoạn Trình Uyên nắm lấy.
"Đàn ông khi ghen thật đáng sợ."
Lăng Sơ Nam nói với 098 như thế.
098 quyết định lần này không thèm để ý đến cậu.
Mãi một lúc lâu, hai người mới có thể bình thường trở lại. Tiêu Nguyên Lâm đỏ mặt, lặng lẽ đem quả lê bị cắn một miếng giấu ra sau lưng.
"Em trai Nguyên Lang, cậu, hai người đến thăm Viên Thành Việt ạ? Vậy thì... Con đột nhiên nhớ hình như có chuyện chưa làm, con phải đi trước. Cậu, em trai Nguyên Lang, gặp lại sau nha!"
Sau đó Tiêu Nguyên Lâm mới liếc sang Viên Thành Việt đang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mình, cô sớm đã biết tội tình mà Viên Thành Việt gây ra, chỉ tỏ vẻ vô cùng đồng tình, sau đó không hề nghĩa khí mà bỏ chạy.
"Đoạn.... Đoạn Nguyên Lang, chú Đoạn, chào hai người. Mời... Mời ngồi."
Không biết là do đau hay là do sợ, thanh âm của Viên Thành Việt có chút lắp bắp.
Có Đoạn Trình Uyên ở đây, Lăng Sơ Nam cũng không thể ở lại phòng bệnh của Viên Thành Việt được lâu, chỉ đơn giản hỏi thăm vài câu liền rời đi.
Ánh mắt Viên Thành Việt khi nhìn về phía Lăng Sơ Nam có chút phức tạp, có điều ngại Đoạn Trình Uyên đang ở đây, cuối cùng cũng không dám nói gì.
"Vừa rồi có phải hắn muốn thổ lộ với ta hay không?"
Lăng Sơ Nam một bên rời khỏi bệnh viện, một bên nói chuyện với 098.
"Ký chủ, ngài nghĩ nhiều rồi."
098 không biết phải đối mặt với loại ký chủ tự luyến này như thế nào.
"Không đâu, ra cảm thấy hắn hẳn đã yêu thầm ta rất lâu rùi, sau đó trải qua sự tình lần trước, rốt cuộc mới nhận ra được tình cảm của mình dành cho ta."
Lăng Sơ Nam phân tích cho hệ thống nhà mình nghe.
"Ngươi có thể thấy rõ, lần đó nữ chính tỏ tình với ta, hắn có phản ứng lớn đến như vậy, đây có thể chứng minh."
Nghe ký chủ nói thế, 098 hình như cảm thấy rất có đạo lý, cho nên nó dao động.
"Có lẽ ngài đoán đúng."
"Đùa một chút thôi."
Lăng Sơ Nam đột nhiên nói thêm.
"......"
Đối với hành vi trêu đùa ác liệt mỗi ngày của ký chủ, 098 quyết định trong thời gian ngắn sẽ không nói chuyện với cậu nữa.
"098, hiện tại nữ chính thế nào rồi?"
098 vừa mới hạ được quyết tâm lập tức liền phá vỡ nguyên tắc của mình.
"Thưa ký chủ, nữ chính uống phải thuốc do cô ta bỏ vào, sau đó dã chiến với ba tên lưu manh trong hẻm nhỏ, đã mất đi khả năng ở bên nam chính rồi."
098 dừng một chút.
"Có một hiện tượng rất kỳ lạ, căn cứ theo tình hình theo dõi, hôm đó nam chính đã từng đi ngang qua con hẻm, có điều từ khi đi vào đến lúc trở ra, tổng thời gian chỉ khoảng mười phút, đều là cùng một người."
Nói cách khác, nam chính nhìn thấy nữ chính bị mấy tên lưu manh khinh nhục, nhưng hắn lại không hề ra tay cứu cô ta.
---Hãy sống như những thiên thần trên wattpad, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.
-----
Chương 42
Edit : YuTuyTien
Kể từ ngày đó, sau khi về nhà, Viên Giai Ngọc nhốt mình trong phòng hơn một tuần, ai cũng không muốn gặp ai cũng không muốn để ý.
Cha Viên mẹ Viên từ khi Viên Thành Việt bắt đầu giỏi lên, sự chú ý dành cho Viên Giai Ngọc giảm đi rất nhiều. Huống chi hiện tại bọn họ lo lắng cho Viên Thành Việt đang nằm viện, cộng thêm vội vàng chuyện công ty, cho nên không hề phát hiện sự khác thường của Viên Giai Ngọc.
Cuối cùng, khi Viên Giai Ngọc bước ra khỏi phòng, đã là mười ngày sau. Hai gò má hồng hào ban đầu của cô ta đã trở nên hốc hác, ánh mắt dường như có chút dại ra. Con ngươi thỉnh thoảng chuyển động một vòng, giống như đang sợ hãi sẽ có quái vật nào đó đột ngột nhảy ra tấn công cô ta, biểu tình trở nên sợ hãi hoảng hốt.
"Tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Người hầu Viên gia thấy cô ta như vậy, dừng một chút mới dám hỏi ra.
Mầy ngày nay, Viên Giai Ngọc đều ăn cơm trong phòng, cắn bản chưa từng đi ra khỏi cửa, cho nên bọn họ có chút lo lắng.
Người hầu là từ sau lưng Viên Giai Ngọc bước đến, vừa dứt lời, nào ngờ Viên Giai Ngọc ban đầu vốn chỉ có chút kỳ lạ, giống như đã chịu kinh hoảng cực kì lớn, hét ầm lên một tiếng thất thanh, sau đó nhanh chóng đẩy người hầu ra, vội vã chạy về phòng.
Người phụ nữ trung niên bị đẩy ngã xuống đất, ui da một tiếng, khay đồ ăn đang cầm trên tay cũng rơi loảng xoảng xuống sàn nhà, nửa ngày vẫn chưa dậy được.
"Dì Trương?"
Lúc này, Viên Thành Dương nghe được động tĩnh bên ngoài nên bước ra khỏi phòng, vội vàng đỡ người phụ nữ trung niên dậy.
"Dì không sao chứ? Sao lại thế này?"
"Hình như eo bị trật rồi, ai da..."
Người được gọi là dì Trương đỡ lấy ro, tầm mắt dừng lại trên cửa phòng Viên Giai Ngọc.
"Đại thiếu gia, ngài có biết mấy ngày nay tiểu thư bị làm sao không? Vừa nãy tiểu thư có ra ngoài, nhưng mà cảm giác... Rất kì lạ."
Viên Thành Dương đỡ dì Trương ngồi xuống ghế sô pha, biểu tình và ngữ khí đều thanh lãnh, thậm chí còn mang theo chút khinh thường.
"Dì không cần để ý cô ta."
Kỳ thật, Viên Thành Dương cũng không phải là con ruột của cha Viên và mẹ Viên, mà là con trai của chị gái cha Viên. Năm hắn lên hai tuổi, vợ chồng chị gái cha Viên gặp tai nạn xe qua đời, cho nên hắn được cha Viên nhận nuôi, đương nhiên cũng bao gồm một phần gia nghiệp mà cha mẹ hắn để lại.
Sau đó Viên gia lại có thêm một cô con gái, chính là Viên Giai Ngọc.
Viên Giai Ngọc được sinh ra sau một năm Viên Thành Dương đến Viên gia. Lúc mới sinh, Viên Giai Ngọc rất xấu, sau này càng ngày càng trở nên xinh đẹp, được cả nhà vô cùng thươmg yêu, cho nên liền bắt đầu xem nhẹ người con nuôi là hắn đây.
Cha Viên còn nói với hắn, nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái. Vì vậy trong lúc hắn dẫn em gái đến công viên giải trí chơi, 'không cẩn thận' lạc mất em ấy.
Mất đi Viên Giai Ngọc khiến cho mẹ Viên rơi vào đau khổ tột cùng, nhưng lúc đó hắn chỉ mới được 5 tuổi, hắn khóc đến lợi hại, cho nên cũng không ai thật sự trách cứ hắn. Sau đó không bao lâu, bọn họ lần nữa đem tầm mắt đặt lên người hắn. (Vc mới 5 tuổi =))
Cho nên Viên Thành Dương cảm thấy, hắn làm như vậy rất đúng.
Có điều chưa được bao lâu, mẹ Viên lại lần nữa mang thai.
Viên Thành Dương không hề xử lý Viên Thành Việt giống như Viên Giai Ngọc, hắn quyết định thay đổi phương thức. Con nít đều đặc biệt muốn được chú ý, cho nên hắn nhân lúc Viên Thành Việt mới vừa hiểu được khát cầu là gì, đem toàn bộ lực chú ý của cha Viên và mẹ Viên kéo hết lên người mình.
Quả nhiên, Viên Thành Việt liền trở thành một học sinh ngỗ nghịch. Mỗi lần nhìn thấy cha Viên và mẹ Viên dùng ánh mắt thất vọng mà nhìn Viên Thành Việt, hắn liền vui vẻ. Lúc đó Viên Thành Dương hắn mới có được cảm giác thành tựu quỷ dị.
Về sau, hắn không còn thoả mãn với chút thành tựu nhỏ nhoi này nữa. Cái hắn muốn, là toàn bộ Viên gia.
Hắn biết, chỉ cần Viên Thành Việt còn tồn tại, nguyện vọng này nhất định sẽ không có khả năng thành hiện thực. Dù sao hắn cũng không phải con ruột, mà chỉ là một đứa con được nhận nuôi. Cho nên, hắn liền hợp tác với Viên Giai Ngọc giả mạo, đúng vậy, ngay từ đầu hắn đã biết Viên Giai Ngọc chỉ là đồ giả. Phương thức nhận người thân của Viên Giai Ngọc này quá đơn sơ và ngu xuẩn. Nếu không phải hắn lặng lẽ đổi mẫu tóc của cha Viên để đem đi xét nghiệm DNA, thì ngay từ đầu thứ giả mạo này đã sớm bị nhận ra rồi.
Vốn dĩ hắn còn cho rằng mưu kế của cô ta có thể cao kiến một chút, ai ngờ so với tưởng tượng của hắn cô ta còn ngu xuẩn hơn nữa, mà Viên Thành Việt ngược lại có thủ đoạn hơn những gì hắn dự tính.
Không ngờ Viên Thành Việt lại bám lên con thuyền lớn là Đoạn gia kia.
Viên Thành Dương có chút sốt ruột, nhưng mấy năn nay hắn chưa thể tìm ra cơ hội để xuống tay. Mãi cho đến đoạn thời gian trước, Viên Giai Ngọc nói với hắn, phải cùng ra tay với cả Viên Thành Việt và tiểu thiếu gia Đoạn gia.
Nếu có thể thành công, xem như đã đem Viên Thành Việt đánh thẳng xuống địa ngục, dù sao thì lấy độ sủng ái của người cầm quyền Đoạn gia kia dành cho Đoạn Nguyên Lang, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho bất kì ai tổn thương đến con trai của mình.
Có điều đến cuối cùng, kế hoạch hoàn hảo không chút sơ hở này lại bị Viên Giai Ngọc tự tay hủy hoại, hơn nữa còn tự đem bản thân kéo vào.
Nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy hôm đó trong con hẻm nhỏ, Viên Thành Dương không khỏi có chút buồn nôn. Sau đó, hắn lại nghĩ đến kết cục nếu bị Đoạn Trình Uyên phát hiện ra, cơ thể không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nhưng rất nhanh hắn đã trấn định trở lại. Từ đầu đến cuối, chuyện này hắn chưa từng lộ mặt, đều là do Viên Giai Ngọc làm.
"Đại thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Dì Trương nhìn biểu tình đổi tới đổi lui của Viên Thành Dương, không khỏi có chút lo lắng.
"Có phải chỗ nào không được khoẻ không?"
"Không có gì đâu dì Trương. Dì đang bị thương, vậy dì về nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Viên Thành Dương gật gật đầu với dì Trương, ngữ khí mang theo chút ấm áp.
Đúng lúc này, Viên Giai Ngọc vốn đã trở về phòng đột ngột phanh một tiếng mở cửa ra, trong tay cầm theo cây gậy bóng chày, nhanh chóng chạy về phía Viên Thành Dương đang ngồi dưới lầu, miệng không ngừng hét chói tai.
"Chính là mày! Tất cả là do mày! Tại sao mày lại không cứu tao? Tại sao lại không cứu tao hả?"
Đầu tóc Viên Giai Ngọc rối bời, hốc mắt hõm sâu, một đôi mắt vô cùng u ám, trong đó lại có vài phần điên cuồng, cả người giống như ác quỷ vọt nhanh tấn công về phía Viên Thành Dương.
Động tác của cô ta thực sự quá nhanh, Viên Thành Dương đột nhiên không kịp phòng bị chỉ có thể giơ tay lên đỡ một đòn đánh. Tiếng xương vỡ vụn và âm thanh va chạm của cây gậy đồng thời phát ra một tiếng giòn tan. Viên Thành Dương không kịp kêu đau, bởi vì cây gậy tiếp tục nhắm vào đầu hắn hạ xuống. Có điều tay phải đã bị thương, Viên Thành Dương không thể né tránh, sau đó cứ như vậy nhìn cây gậy sắp nện lên đầu hắn.
Lúc này, dưới chân Viên Giai Ngọc đột nhiên trơn trượt, nghiêng nghiêng ngả ngả hướng về phía trước. Cô ta không kịp ổn định cơ thể, cho nên trực tiếp đem Viên Thành Dương cao hơn mình nửa cái đầu đẩy ngã xuống đất.
Viên Thành Dương vừa mới bị đánh gãy xương tay lần thứ hai bị trúng đòn, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngay cả một chữ cũng không thể thốt ra. Dì Trương ở bên cạnh lo lắng suông.
"Đại thiếu gia, tuểu thư, này... Hai người đừng đánh mà...."
Lúc này Viên Giai Ngọc dường như đã thanh tỉnh không ít, cô ta chống tay ngồi dậy, cũng không thèm nhặt cây gậy đã bị rớt xuống đất lên, mà là nhìn chăm chăm Viên Thành Dương đang vô cùng đau đớn dưới chân, trong miệng phát ra tiếng cười trào phúng. Sau đó cô ta giơ chân lên, hung hăng dậm một cái. (Dậm ở đâu thì mn tự đoán ạ.)
"A a a a!!!!!"
"Ha ha ha ha ha ha!"
--Hãy sống như những thiên thần trên wattpad, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.
"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 85%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
Lăng Sơ Nam đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Đoạn Trình Uyên chờ y đút cơm, đột nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Hửm? Sao lại như vậy?"
"Thưa ký chủ, là nhiệm vụ bên nam chính đã hoàn thành." 098 đáp.
"Ồ? Ta còn tưởng phải đợi đến khi Viên Thành Việt trở thành gia chủ Viên gia mới xong chứ,. Mau tra xem là do nguyên nhân nào."
Lăng Sơ Nam rất hứng thú. Hình như gần đây cậu không hề chú ý đến động thái của nam chính và nữ chính.
Bản thân 098 cũng có điều nghi hoặc, cho nên nhanh chóng trả lời.
"Thưa ký chủ, bởi vì lần trước nữ chính nhận ra nam chính thấy chết mà không cứu, trong lòng sinh oán hận. Hơn nữa, sau khi bị xâm phạm vẫn luôn không có người đến trấn an, cho nên tinh thần thất thường, bắt đầu tấn công nam chính. Sau đó, nữ chính đánh gãy tay phải của nam chính, ngoài ra còn nhân tiện giẫm nát thứ-mà-ai-cũng-biết-là-thứ-gì của hắn."
"......"
Nói tóm lại, chính là một người bị điên còn một người thành thái giám.
"Bảo bối! Há miệng."
Thanh âm Đoạn Trình Uyên vang lên, Lăng Sơ Nam theo bản năng mở miệng ra, kết quả lại nghênh đón một trận hôn sâu. Kinh ngạc qua đi, Lăng Sơ Nam vô cùng tự nhiên ôm lấy cổ Đoạn Trình Uyên.
098:"...Ký chủ, ngài có nói sẽ không làm bên ngoài, bây giờ đang ở phòng ăn..."
----Hãy sống như những thiên thần trên wattpad, đọc truyện văn mình, cmt đáng yêu. Đọc ở page rác thì đừng buông lời cay đắng.
Ba tháng sau, Viên Thành Việt xuất viện, Lăng Sơ Nam thừa dịp Đoạn Trình Uyên không chú ý lặng lẽ chuồn khỏi nhà, lái xe đến bệnh viện.
Trong ba tháng này đã xảy ra quá nhiều sự tình. Đầu tiên, tin tức Viên Giai Ngọc không phải là con gái thất lạc của Viên gia đến tai cha Viên mẹ Viên, tiếp theo kế hoạch hãm hại Viên Thành Việt do Viên Thành Dương và Viên Giai Ngọc thiết kế lộ ra ngoài, cha Viên mẹ Viên đã hoàn toàn thất vọng buồn lòng với hắn. Mặc dù hiện tại nam chính vẫn còn đang ở bệnh viện, nhưng lại bị xem như không khí.
Hai việc này là do ai làm Lăng Sơ Nam một chút cũng không nghi ngờ.
"Đáng tiếc, sự việc của nam chính và nữ chính đã bị phơi bày ra rồi, nếu không còn có thể chơi thêm một chút."
Lăng Sơ Nam nói thế đó.
"Chào chú, chào dì!"
Lăng Sơ Nam mỉm cười chào hỏi hai người cha Viên mẹ Viên.
Trải qua những việc này, cha Viên và mẹ Viên như đã già thêm vài tuổi. Dù sao sự việc này cũng là do chính đứa con trai bọn họ nuôi dưỡng hai mươi năm trời làm ra, bọn dọ đương nhiên chịu không nổi. Có điều, khi đối mặt với Lăng Sơ Nam, bọn họ vẫn mỉm cười vô cùng ôn hoà.
"Tiểu Lang đến rồi à. Chuyện của Tiểu Việt thật sự rất cảm ơn con."
"Tụi con là bạn bè, chú và dì không cần phải khách sáo đâu ạ."
Từ trước đến nay, Lăng Sơ Nam vẫn luôn biết cách khiến người khác yêu thích mình. Quả nhiên, tươi cười trên gương mặt bọn họ càng trở nên sáng hơn, cậu nói thêm.
"Chú và dù hình như còn có việc bận. Con có lái xe đến, không bằng để con đưa Viên Thành Việt về cho ạ, chú và dì cứ lo việc trước đi."
Cha Viên và mẹ Viên vừa mới nhận được thông báo khẩn cấp từ công ty, thực sự đang có việc, vừa nghe Lăng Sơ Nam nói, lập tức không ngừng cảm ơn, lại dặn dò Viên Thành Việt thêm vài câu, sau đó mới rời đi.
"Ba mẹ của cậu rất quan tâm cậu."
Lăng Sơ Nam nói với Viên Thành Việt.
"Chú Đoạn mới là người yêu thương cậu sâu trong xương cốt."
Viên Thành Việt trả lời. Có điều, tươi cười trên gương mặt không hề giấu đi được.
"Tớ đưa cậu về nhà."
Lăng Sơ Nam mỉm cười với Viên Thành Việt.
Viên Thành Việt nhìn nụ cười của Lăng Sơ Nam, có chút hoảng hốt, sau đó khụ một tiếng.
"Được."
Đi vào gara, nhìn chiếc xe thể thao rõ ràng không hề có tài xế, tầm mắt hoài nghi của Viên Thành Việt liền nhìn sang Lăng Sơ Nam.
"Không có tài xế?"
"Hửm? Sao phải có tài xế?"
Lăng Sơ Nam chớp chớp mắt.
"Cậu có bằng lái chưa?"
Viên Thành Việt có chút hoảng loạn.
"Không sao đâu, tớ biết lái là được rồi."
Lăng Sơ Nam nói.
"Yên tâm đi. Lúc nãy tớ đã nói với chú và dì rồi, bọn họ cũng đã đồng ý đấy thôi."
"Nhưng mà cậu không nói với bọn họ là cậu tự mình lái xe đến."
Viên Thành Việt vội vàng lùi về sau một bước.
"Tớ nói với bọn họ là 'Con có lái xe đến đây'. Được rồi, đừng vô nghĩa nữa, mau lên xe."
Viên Thành Việt một bụng hoảng sợ bước lên xe, cẩn cẩn thận thận kiểm tra mấy lần rằng chắc chắn bản thân đã cài dây an toàn, hơn nữa còn nắm thật chặt tay cầm trên cửa xe, lo lắng bản thân vừa mới ra viện đã bị Lăng Sơ Nam không-có-bằng-lái lần nữa đưa trở lại bệnh viện.
"Ha ha! Hắn thật đáng yêu."
Lăng Sơ Nam âm thầm nói với 098. Sau đó lại quay sang nói với Viên Thành Việt bên cạnh.
"Xuất phát!"
Chỉ nghe 'rừm' một tiếng, động cơ xe khởi động, chiếc xe thể thao dùng một đường cong quỷ dị xinh đẹp nhanh chóng chạy ra khỏi gara.
"A a! Chậm một chút! Chậm một chút đi mà!"
-----
Editor :
Ghét cha mẹ Viên. Theo phái ai giỏi mới là con à, hề vcl. 🐒