Lâm Y Y: "Thật sự có thể bán lấy tiền, đây là Nhị Quân nói cho chị biết, đã bán lấy tiền, không tin mấy đứa hỏi Nhị Quân."

"Nhị Quân, sao mày biết máu có thể bán lấy tiền?"

"Nhị Quân, máu có thể bán được bao nhiêu tiền?"

"Nhị Quân, mày từng bán máu chưa?"

"Nhị Quân..."

Lâm Nhị Quân bị bọn họ hỏi mà phiền, cậu ta không nói với chúng, chỉ dập đầu với Lâm Y Y: "Chị, em tự đem mình cho người ta, bọn họ nói sẽ cho chúng ta 200 đồng, số tiền này giữ lại cho anh cả với các em đi học, em... Em đi đây..." Nói xong, cậu ta đứng lên chạy xuống núi.

Lâm Y Y: "Đại Quân, em đuổi theo Nhị Quân đi."

Lâm Đại Quân: "Chị, Nhị Quân nguyện ý, lại cho 200 đồng, vậy thì..."

Lâm Y Y hét lớn một tiếng: "Im miệng, Nhị Quân là em trai chúng ta, dù chị chết đói cũng sẽ không mang em cho người ta, chẳng lẽ em muốn nhận cái danh bán em trai sao? Còn không mau đuổi theo?"

Lâm Đại Quân bị Lâm Y Y rống giật nảy mình, vội vàng đuổi theo.

Lâm Y Y lại nói với Lâm Tam Quân, Lâm Tứ Quân: "Tam Quân, Tứ Quân, hai đứa tiếp tục câu tôm và trông em, chị cũng đi tìm Nhị Quân."

Lâm Tam Quân: "Vâng."

Lâm Tứ Quân: "Chị yên tâm đi."

Lâm Y Y lại nói với đám nhỏ kia: "Các em, tất cả mọi người là một thôn, cũng không phải chúng ta không muốn nói cho mấy đứa biết tôm hùm có thể ăn, mà là trước kia cha mẹ nói qua, tôm này quá bẩn, không thể ăn. Nhà chúng ta cũng không có cách nào, cha mẹ đều chết hết, không có tiền, không có lương thực, cho nên mới ăn. Lúc ăn, thậm chí chúng ta đã nghĩ tới, có lẽ ăn xong, mấy ngày sau sẽ chết, cho nên chúng ta liều chết ăn, cũng không biết ăn xong sẽ như thế nào, thân thể sẽ có bệnh gì không, cho nên chúng ta đều không nói, bởi vì chúng ta không muốn hại chết mọi người, cũng không muốn hại mọi người sinh bệnh, mấy đứa nói có đúng hay không? Nếu mấy đứa ăn tôm hùm mà chết, sinh bệnh, cũng đừng trách chúng ta."



Nghe Lâm Y Y nói như vậy, bọn nhỏ đều có chút sợ. Tôm câu được từ chỗ bẩn như vậy thật có thể ăn sao? Mọi người sợ hãi.

Lâm Y Y cũng mặc kệ bọn họ có nghe hay không, cô chỉ biểu đạt ý mình, như vậy, cái gì mà ăn một mình, tư lợi đều có thể giải thích rõ. Nói xong, Lâm Y Y cũng đuổi theo Lâm Nhị Quân. Tên vong ân bội nghĩa này, cô tuyệt đối không thể nhận cái danh bán em trai này, nếu không về sau cô không thể rửa sạch được.

Theo tốc độ bình thường mà đi cũng phải đi ba bốn mươi phút, Lâm Y Y thở phì phò chạy 20 phút đã trở về đến thôn.

Mặc dù lúc này trong làng không có ai nhưng cũng có người nhìn thấy. Đầu tiên là Nhị Quân chạy, rồi đến Đại Quân chạy, bây giờ lại là Đại Nha chạy, mọi người tò mò nhìn theo.

Lâm Y Y chạy đến nhà, không thấy Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân, cô lớn tiếng gọi: "Đại Quân... Đại Quân…” Dù cô chạy không nhanh bằng hai đứa kia, nhưng cũng trông thấy bọn chúng chạy vào trong thôn.

Có người đến nói: "Đại Nha, Nhị Quân với Đại Quân một trước một sau đến nhà đại đội trưởng rồi."

Lâm Y Y: "Cảm ơn thím." Cô vội chạy đến nhà đại đội trưởng.

Đại đội trưởng nhìn Lâm Nhị Quân và Lâm Đại Quân, có chút mơ hồ: "Lâm Nhị Quân cháu muốn tự mang mình cho người ta?"

Lâm Nhị Quân: "Vâng, điều kiện gia đình chênh lệch, không có tiền cũng không có lương thực, cháu muốn cho mình đi, nhà nào nguyện ý thì cho 200 đồng, như vậy trong nhà có tiền mua lương thực, cũng có tiền đi học."

Đại đội trưởng nhìn Lâm Nhị Quân, kỳ thật ông ấy cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, thời kì này, lấy trẻ con đổi lương thực rất nhiều, nói dễ nghe chút là cho, nói khó nghe chút chính là bán, những cũng là vì con cái tìm đường sống, vì nhà mình tìm đường sống, nhưng làng họ còn chưa nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng là nhà Lâm Đại Quân, cha mẹ chết, trước kia lúc cha mẹ còn sống thì sức lao động ít, lại đông con, cho nên lương thực nhà bọn họ luôn không đủ.

Đại đội trưởng: "Có nhà nào đáng tin cậy sao? Người có được không?" Làm đại đội trưởng, ông ấy không phản đối cũng không ủng hộ, nhưng là nhà nào, ông ấy cần biết một chút, nói thế nào Lâm Nhị Quân cũng là người trong thôn, mình thân là cán bộ, dù nói đây là đứa nhỏ tự nguyện, ông không cần chịu trách nhiệm, nhưng Lâm Nhị quân chỉ là một đứa trẻ, nếu đây là cha mẹ Lâm làm chủ, ông ấy cũng không hỏi gì.

Lâm Nhị Quân: "Là bà con xa thím Quế Lan, thím có dẫn cháu đi gặp người ta, đối phương rất tốt."

Đại đội trưởng nghĩ nghĩ, Dương Quế Lan là người trong huyện, gả cho Lâm Đại Phúc, trong làng đàn bà lắm chuyện, nhưng bà ấy không hay nói xấu như những người khác. Đừng thấy đại đội trưởng mặc kệ đám phụ nữ kia, nhưng lại hiểu rất rõ tính cách mọi người: "Cũng là người trong huyện à? Sao người ta muốn tìm cháu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play