Tần Hương Cúc cũng nói: "Trong nhà còn có chuyện, chúng tôi cũng phải trở về giải quyết." Trên thực tế, nếu như cha mẹ nhà họ Lâm vẫn còn, ngày hôm nay có nhà họ Tiêu ở đây thì khẳng định sẽ ở lại chỗ này ăn cơm trưa, thế nhưng hiện tại cha mẹ nhà họ Lâm không ở đây, tình hình bây giờ lương thực là do nhà họ Tiêu mang đến, bọn họ sẽ không ăn cơm.

Lâm Y Y cũng không miễn cưỡng, tình huống nhà họ Lâm cô cũng rõ ràng: "Vậy cháu tiễn mọi người. . . Đại Quân, chị tiễn bà nội và bác gái, em tiễn anh Tiêu Vũ."

Lâm Đại Quân có chút câu nệ đáp một tiếng: "Ai." Cậu ta là anh cả, là anh lớn, để cậu ta chiêu đãi khách nam cũng là nên làm. Thế nhưng là Tiêu Vũ thì cậu ta có chút chột dạ.

Lâm Y Y kéo Tần Hương Cúc đi ở phía trước, Tiêu Vũ và Lâm Đại Quân đi ở phía sau. Hai người trầm mặc, Lâm Đại Quân lén lút liếc mắt nhìn Tiêu Vũ, sau đó lại lập tức rúc đầu về, cậu ta sợ.

Tiêu Vũ nói: "Sợ hãi rụt rè như làm gì? Đứng thẳng người." Nếu như cha mẹ nhà họ Lâm vẫn còn, Tiêu Vũ cũng sẽ không quản anh vợ, thế nhưng hiện tại cha mẹ nhà họ Lâm không còn, vị hôn thê tuổi tác còn nhỏ, vì lẽ đó Tiêu Vũ cũng có thể quản người em vợ này.

Lâm Đại Quân vừa nghe thấy âm thanh nghiêm túc này, lập tức thẳng người bối. Đặc biệt là Tiêu Vũ ăn mặc quần áo màu xanh lục, đây là thường phục của bộ đội, có thể vực dậy tinh thần, cả người nghiêm túc vô cùng, Lâm Đại Quân thì càng thêm không dám thư giãn.

Tiêu Vũ lại nói: "Cha mẹ cậu không còn, cậu làm con cả trong nhà, nhất định phải tự mình đứng thẳng gánh vác, nếu không thì đám em trai phía dưới lấy ai chăm sóc?"

Lâm Đại Quân: "Vâng."

Tiêu Vũ: "Tuy rằng cậu có chị, thế nhưng cũng chỉ lớn hơn cậu hai tuổi, nói thế nào cũng chỉ là một cô gái nhỏ, trong nhà vẫn phải cần có một người đàn ông gánh vác."

Lâm Đại Quân: "Vâng."

Tiêu Vũ: "Tiếp theo đây cậu có tính toán gì? Đối với chuyện trong nhà sắp xếp như thế nào?"

Lâm Đại Quân: "Em. . . em và đám em trai đã nghĩ qua, chúng em tiếp tục đến trường, tương lai thi làm công nhân."



Tiêu Vũ: "Đến trường? Học phí thì sao? Lương thực thì sao? Trong nhà mọi người ngoại trừ tiểu ngũ thì có bốn người có thể đến trường, học phí mỗi học kỳ làm sao chuẩn bị? Lương thực mỗi ngày phải làm sao bây giờ?"

Lâm Đại Quân trầm mặc, chuyện này bọn họ chưa hề nghĩ tới, trước nghĩ tháng 9 sẽ khai giảng, trước tiên thanh toán học phí tháng 9, lại nói không phải còn có chị sao?

Thấy Lâm Đại Quân trầm mặc, Tiêu Vũ cũng không nói gì nữa.

Bà nội Tiêu và Tần Hương Cúc bên kia đã ngừng lại, Lâm Y Y đưa bọn họ đến cửa thôn. Trước khi rời đi, Tiêu Vũ nói: "Sáng sớm ngày mai anh đến đón em, chúng ta đi thị trấn mua vài món đồ." Anh nhẹ nhàng nói.

Lâm Y Y ngoan ngoãn gật gù: "Ừm, vậy em chờ anh tới đón."

Tiêu Vũ nhìn dáng vẻ cô nghe lời rất hài lòng: "Được."

Người nhà họ Tiêu đi rồi, Lâm Y Y và Lâm Đại Quân trở lại. Trên đường, Lâm Y Y nói: "Đại Quân, cơm trưa chúng ta ăn cháo chúc bỏ thêm thịt, mọi người bồi bổ thân thể một chút, em thấy thế nào?"

Lâm Đại Quân đương nhiên không có ý kiến, cậu ta đang cũng thèm thịt.

Lâm Y Y lại nói: "Sau khi nấu xong thì đem cho nhà đại đội trưởng một ít, chị muốn cảm tạ bọn họ hôm nay đến giúp chúng ta giữ thể diện. Nhà chúng ta không có người lớn, chị lại phải gả đến thôn khác, sau này trong nhà mấy anh em các em có nhà đại đội trưởng chăm nom một chút, người khác cũng sẽ không bắt nạt mọi người, em cảm thấy thế nào?"

Tuy rằng Lâm Đại Quân không nỡ lòng bỏ đồ ăn, thế nhưng cũng biết chị nói là đúng, đại đội trưởng là cán bộ to lớn nhất ở nơi này của bọn họ, uy phong như vậy, nếu như có nhà bọn họ chăm sóc nhà mình thì thật là tốt. Mặc dù Lâm Đại Quân có lòng riêng, thế nhưng cũng không dám động đến đại đội trưởng, ở trong lòng cậu ta, đại đội trưởng là lợi hại nhất. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy Tiêu Vũ nói, Lâm Đại Quân có chút mất tập trung: "Chị, đầu tháng chín sẽ khai giảng, học phí của chúng ta làm sao bây giờ?"

Lâm Y Y vừa nghe, lộ ra dáng vẻ thương tâm: "Đều do chị, tiền lúc trước bán máu đều mất rồi, thực sự là thân thể chị quá không tốt, lập tức lại bán máu nữa thì không chịu được, chị ròng rã cũng bán được ba mươi đồng tiền."

Lâm Đại Quân vừa nghe, trời ạ, chị vậy mà bán được ba mươi đồng tiền. Ba mươi đồng tiền ở năm 60, ở trong lòng Lâm Đại Quân 13 tuổi là một số tiền lớn. Nghĩ đến ba mươi đồng tiền mất rồi, cậu ta liền cảm thấy đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play