Lâm Y Y dụi dụi lên đôi mắt, cô sờ đầu Lâm Ngũ Đệ: “Chị đi nấu cơm, em có muốn đi cùng chị không?”

Lâm Ngũ Đệ giơ tay: “Muốn.”

Lâm Y Y  ôm Lâm Ngũ Đệ xuống giường, kéo cửa ra, mới nhìn thấy bên ngoài trời đã sáng, nhưng mà vẫn chưa sáng hẳn. Không thể so với người ở thời gian này, cô không có cách nào dựa vào sắc trời để phán đoán thời gian.

Lâm Y Y nấu cơm? Chuyện này không có khả năng. Lâm Y Y đi gõ cửa phòng chính: “Đại Quân mau dậy đi …… Đại Quân dậy đi……”

Không có động tĩnh.

Lâm Y Y tiếp tục gõ cửa: “Đại Quân, mau thức dậy, em là chủ, phải học được cách phân chia đồ ăn, mau rời giường, bữa sáng giao cho em phân chia đồ ăn.”

Có động tĩnh, trong chốc lát, cửa liền mở, Lâm Đại Quân: “Chị cả.”

Lâm Y Y: “Tới phòng chị lấy đồ ăn.”

Lâm Đại Quân: “Vâng.”

Trong phòng chỉ có năm cân khoai lang, Lâm Y Y nói: “Nơi này chỉ có năm cân khoai lang, là đồ ăn cho năm ngày, nói cách khác một ngày chỉ có thể ăn một cân. Nhưng là bình thường một cân khoai lang còn ăn cùng với rau dại, nhà chúng ta không có rau dại, liền ăn không đủ no, em nói có phải hay không?”

Lâm Đại Quân nói: “Đúng vậy.” Cậu ta không phải đứa trẻ nhỏ, tất nhiên một lần sẽ chưa no.

Lâm Y Y: “Cho nên chị có ý tưởng thế này, buổi sáng chúng ta ăn nửa cân khoai lang, giữa trưa ăn nửa cân khoai lang, buổi chiều lên núi trên núi tìm đồ ăn cho bữa tối, em có ý kiến không?”

Lâm Đại Quân: “Không có.”

Ở trong nguyên tác, Lâm Nhị Quân, 13 tuổi, dẫn đầu các anh em nhà họ Lâm ám chỉ khiến Lâm Đại Nha bán máu cho bọn họ đi học, mà Lâm Đại Nha cũng thật sự làm vậy, còn có một phận nguyên nhân, là chính Lâm Đại Nha nguyện ý, cô nguyện ý trả giá tất cả, chờ Lâm Nhị Quân cùng các anh em nhà họ Lâm tới nói, lúc mới bắt đầu, là bọn họ chủ động yêu cầu Lâm Đại Nha bán máu nuôi bọn họ, nhưng sau này, đều là tự Lâm Đại Nha chủ động, cô gánh chịu trách nhiệm chị cả như mẹ, chủ động bán máu, chủ động lên núi tìm đồ ăn, chủ động bắt đầu từ từ làm việc, cô chưa từng mở miệng yêu cầu các em cùng cô gánh vác trách nhiệm, mà đối với con trai tuổi này mà nói, bọn họ ích kỷ lười biếng là thứ nhất, nhưng là còn do là bởi vì chị cả không gọi, bọn họ liền lười biếng. Cho nên có đôi khi, có kết quả cũng không phải lỗi của một bên.



Mấy đứa em vong ơn bội nghĩa nhà họ Lâm cũng không phải là do chỉ một ngày tạo nên suy nghĩ như vậy mà là bọn họ có thói quen yêu cầu Lâm Đại Nha, mà Lâm Đại Nha cũng không cầu hồi báo. Nhưng Lâm Y Y thì không phải vậy….

Lâm Y Y hiện tại không thể mặc kệ mấy anh em nhà họ Lâm, cô còn chưa gả đến nhà họ Tiêu. Cho nên mấy ngày nay, vì để bản thân tốt, cô cần phải quản các anh em nhà họ Lâm.

Lâm Y Y: “Đại Quân thật ngoan, Đại Quân hiểu chuyện như vậy, chị rất vui mừng, cha mẹ trên trời có linh thiêng, cũng nhất định vui mừng.”

Lâm Đại Quân được khích lệ, trong lòng có chút vui vẻ.

Một cân khoai lang chỉ có ba củ, Lâm Y Y lấy ra trong đó một củ: “Cầm đi rửa sạch sẽ, cắt thành nhiều miếng nhỏ, sau đó bỏ vào nước nấu cháo khoai lang.”

Lâm Đại Quân vui vẻ nấu cháo khoai lang, trong lòng còn đang suy nghĩ, chờ lát nữa chờ lúc nấu, mình có thể ăn vụng một chút.

Lâm Nhị Quân từ trong phòng chui ra: “Anh cả, em tới giúp anh nhóm lửa.” Nghĩ thầm, phòng tránh anh cả ăn vụng.

Lâm Đại Quân vừa định cự tuyệt, Lâm Y Y nói: “Nhị Quân thật ngoan, hiểu chuyện còn giúp anh cả làm việc.”

Lâm Đại Quân định nói bị chặn họng, Lâm Nhị Quân khoe mẽ nói: “Không được, thời điểm em cùng anh cả sinh ra không cách xa nhau mấy, không thể cái gì cũng đều đẩy cho anh cả làm.”

Lâm Y Y nói: “Đại Quân yêu quý anh em, Nhị Quân tôn trọng anh cả, tuy rằng cha mẹ không còn nữa, nhưng là chị tin tưởng nhà của chúng ta khẳng định có thể sống vui vẻ như quá khứ.”

Nói vài lời hay, trên thực tế Lâm Y Y không làm gì cả, nhìn Lâm Đại Quân cùng Lâm Nhị Quân đi vào phòng bếp, cô lại nói: “Nhị Quân, đun một ấm nước khác, chờ người nhà họ Tiêu tới cửa, lấy ra chiêu đãi.”

Lâm Nhị Quân: “Vâng.” Lâm Nhị Quân nhanh chóng bật lửa, ánh mắt không ngừng nhìn về hướng Lâm Đại Quân bên kia, sợ Lâm Đại Quân sẽ ăn vụng. Một khi Lâm Đại Quân ăn vụng, cậu ta liền nói cho chị cả, tước đi thân phận chủ nhà của Lâm Đại Quân.

Lâm Đại Quân tuy rằng không biết Lâm Nhị Quân đối với thân phận chủ nhà của cậu ta như hổ rình mồi, nhưng mà sau lưng có Lâm Nhị Quân đang nhìn chằm chằm, đích thực cậu ta cũng không dám ăn vụng. Nhưng mà không cần Lâm Nhị Quân nhìn chằm chằm, Lâm Tam Quân và Lâm Tứ Quân cũng lập tức tới phòng bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play