Lâm Đại Quân nấu nước nóng hai lần, tổng cộng bốn nồi đất, tương đương với nước trong ba bình nước nóng, đổ nước lạnh thêm vào cho ấm, Lâm Y Y mới tắm rửa một cách sảng khoái.
Tắm rửa đi ra, các anh em nhà họ Lâm ngồi trong sân, mọi người ngủ không được, nhưng lại không thể vận sức tiêu hao thể lực, cho nên chỉ có thể ngồi. Nhìn thấy bọn họ, Lâm Y Y nói: "Đại Quân, em theo chị đến nhà Đại đội trưởng một chuyến, chị có chuyện muốn nói chuyện với Đại Hội Trưởng.”
Lâm Đại Quân: "Chị, chị muốn nói chuyện gì với Đại Hội Trưởng?”
Lâm Y Y: "Ngày mai nhà họ Tiêu tới hạ sính, trong nhà không có người lớn, chị chuẩn bị mời vợ chồng Đại đội trưởng đến làm nhân chứng. Thuận tiện cũng chào hỏi Đại đội trưởng, chị sắp lập gia đình, mời ông ấy chăm lo cho các em nhiều hơn một chút, bằng không... Nếu không chị thực sự lo lắng về các em, chị ... Chị lại không muốn lập gia đình, cho dù không có lương thực, nhưng ít nhất cả nhà chúng ta đều ở cùng một chỗ." Nói xong, cô lại nghẹn ngào.
Lâm Đại Quân: "Chị, chị đừng lo lắng, em sẽ gánh vác gia đình này.”
Lâm Nhị Quân: "Chị yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho mình.”
Anh em nhà họ Lâm hiện tại sợ nhất chị không lập gia đình, lương thực sính lễ của bọn họ không lấy được.
Lâm Y Y dưới sự an ủi của bọn họ, rốt cục lại lộ ra nụ cười: "Đại Quân theo chị đến nhà Đại đội trưởng đi, Nhị Quân, em ở nhà chăm sóc tốt cho các em trai.”
Lâm Nhị Quân: "Em cũng đi, tuy rằng em không phải anh trai, nhưng về hôn sự của chị, em cũng rất lo lắng. Chị, để cho em đi đi, nhiều người, nếu như gặp phải sự tình cũng có thêm một người thương lượng." Chủ yếu là, trong nhà để cho anh trai làm chủ, cậu ta lo lắng anh trai chỉ lo lắng cho mình, cậu ta không tin anh trai.
Lâm Y Y nói: "Vậy được rồi, dù sao em cũng lớn như Đại Quân, Đại Quân có thể làm chủ, em cũng có thể, thêm một người, chúng ta cứ thêm một phần lực lượng, đi thôi.”
Lâm Đại Quân căng thẳng, chị sẽ không để Nhị Quân làm chủ chứ? Không được, nhà này nhất định phải cậu ta làm, lương thực cậu ta quản, tiền cùng đường hỉ cũng phải cậu ta quản.
Lâm Y Y mang theo Lâm Đại Quân và Lâm Nhị Quân đến nhà Đại đội trưởng.
Cả nhà Đại đội trưởng đã lên giường, nhưng mà không phải ngủ trong phòng, mà là ngủ ở bên ngoài. Thói quen của người bên này, đến mùa hè, tất cả mọi người sẽ trải chiếu ngủ bên ngoài, gọi là mát mẻ, bởi vì trong phòng quá nóng, ngủ ở bên ngoài mới mát mẻ. Nhưng mà ngủ đều là đàn ông, coi như là ngủ, đều là mặc quần áo.
Cho nên lúc Lâm Y Y đến, Đại đội trưởng đang ngủ trên chiếu lạnh ngoài phòng, cùng ngủ còn có con trai nhà Đại đội trưởng. Nhưng mà lúc này còn chưa đến giờ đi ngủ, mọi người tuy rằng nằm đó nhưng không có ngủ. Thấy ai đó đến, ông ấy đứng dậy ngay lập tức.
Đại đội trưởng: “Đại Nha, sao cháu lại tới đây?” Không phải là tới mượn lương thực đấy chứ? Cha mẹ của Đại Nha vừa mới mất, tuy rằng là rất đáng thương, nhưng bây giờ mà mỗi lúc cho mượn đi một chút lương thực, chẳng khác nào người trong nhà bị giảm bớt đồ ăn. Đại đội trưởng không muốn người trong nhà phải chịu ủy khuất, để người trong nhà bị đói để đi thành toàn cho người khác, đó là tên ngu ngốc, nhưng là nhà Đại Nha cũng đáng thương.
Trong lòng Đại đội trưởng đang đấu tranh dữ dội. Nói cho cùng, cha mẹ Đại Nha sẽ chết đói, nhà Đại Nha cũng không có lương thực. Cha mẹ Đại Nha làm, con cái đều đi học, chỉ bằng vào sức lực của hai người bọn họ, căn bản không đủ ăn, thế này thì, khi nạn đói ập đến, không có lương thực dự trữ, chắc chắn không sống nổi.
Lâm Y Y nói: “Đại đội trưởng, là chuyện này, ngày mai nhà họ Tiêu muốn tới đưa sính lễ, họ muốn trong lúc cháu vẫn ở thời điểm để tang nhanh chóng kết thúc hôn sự, sính lễ của bọn họ có lương thực, như vậy, các em trai của cháu liền có cơm ăn. Nhưng mà, nhà cháu không có người đại diện, cháu đến để nhờ đại đội trưởng và thím giúp cháu làm người chứng kiến hôn lễ.”
Ở thời điểm này, lương thực đều phải cất giấu, không dám để người khác biết đến. Nhưng ngày mai nhà họ Tiêu tới đưa sính lễ, mọi người đều sẽ nhìn đến. Hơn nữa cô dùng hôn sự để đổi lấy lương thực, nhà người khác cũng không dám làm gì. Hơn nữa, bốn em trai của nhà họ Lâm tuy rằng không phải người lớn, nhưng số người không ít, bọn họ chính là người bảo hộ cho lương thực.
Đại đội trưởng nói: “Được rồi, ngày mai chú và thím của cháu nhất định sẽ tới.” Chỉ cần không phải mượn lương thực là tốt rồi.
Lâm Y Y cảm kích nói: “Cảm ơn đại đội trưởng. Đại đội trưởng, sau khi cháu gả đến nhà họ Tiêu, các em trai trong nhà làm ơn phiền người chăm sóc giúp cháu một chút.”
Đại đội trưởng: “Cái này đừng khách sáo.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT