Tiêu Vũ mang một chén nước đi tới: “Trước tiên cho em ấy uống chút nước ấm.”
Những người ở thời đại này đều uống nước lạnh, nhà họ Tiêu cũng vậy, thế nhưng lúc này lại có nước ấm, chắc là muốn dùng để pha trà.
Lâm Y Y: “Được.” Cô liền ngồi vào một bên ghế, vừa cho Lâm Ngũ Đệ uống nước lại vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngũ Đệ ngoan, chị ở đây, đừng khóc…”
Tiêu Vũ ở một bên chứng kiến, trông thấy cô gầy gò, lại mềm mại, dùng thanh âm nhẹ nhàng vui vẻ dỗ trẻ con, liền thầm nghĩ nếu như chính cô có em bé, chắc chắn cũng sẽ một dáng vẻ dịu dàng dịu dàng như thế này.
Lâm Ngũ Đệ khóc nhiều tới mức khiến giọng khàn khàn, ngay lúc này lại có nước uống, vội vàng không chờ được mà uống nước nóng, sau đó liền bị sặc, ho sặc sụa. Lâm Y Y vội tìm chỗ đặt chén xuống, Tiêu Vũ liền nói: “Đưa anh.” Lâm Y Y liền đưa cho anh, nhẹ nhàng giúp Ngũ Đệ vỗ ngực.
Tần Hương Cúc tỏ vẻ hài lòng, con dâu tuy còn nhỏ tuổi, nhưng mang thai không thành vấn đề.
Tần Hương Cúc nhìn Lâm Y Y, lại nhìn tới mấy anh em nhà họ Lâm, nghĩ nghĩ nói: “Nếu đã tới đây rồi, buổi tối ở lại dùng cơm, thuận tiện đem chuyện hôn sự, từng việc lớn nhỏ đều bàn tới. Tuy rằng, cha mẹ đã mất, nhưng con bé là chị cả, có thể tự mình làm chủ, không cần nghe theo ý kiến của em trai.”
Chẳng qua, lời này làm cho chị dâu cả Tiêu có chút mất hứng, mọi người vốn đã ăn không đủ no, còn muốn chiêu đãi con trước của chồng là thế nào? Tiếp theo, chú hai kết hôn, chẳng phải là trong nhà lại nhiều thêm một miệng ăn hay sao? Đã thêm một miệng ăn, nghĩa là bọn họ phải cắt xén lương thực.
Lâm Nhị Quân: “Chị cả cùng anh Vũ kết hôn?”
Tần Hương Cúc liền nói: “Đúng vậy, con bé đã 15 tuổi, có thể kết hôn, Tiểu Vũ nhà bác năm nay đã 22 tuổi, ở tuổi này nhà người ta con cháu đã thành đàn, cho nên Tiểu Vũ nhà bác cũng không thể trì hoãn thêm.” Lời nói của Tần Hương Cúc cũng có đạo lí, không phải nói Lâm Y Y phải gả đi, mà là nói con trai của mình cần cưới vợ. Nếu như nói Lâm Y Y phải gả đi, chỉ sợ mọi người lại đàm tiếu Lâm Y Y cha mẹ vừa mất đã vội đi lấy chồng, rất bất hiếu. Nhưng nếu nói nhà họ Tiêu muốn cưới vợ, người khác cũng sẽ khó nói, rốt cuộc con trai đã 22 tuổi, làm gì có nhà nào lại không vội cưới vợ? Mà như thế, nhà họ Tiêu cũng sẽ không cần vì nhà họ Lâm mà giữ đạo hiếu.
Lâm Nhị Quân lập tức nói: “Nhưng là cha mẹ vừa mất không lâu, chị liền phải gả chồng, như vậy không tốt cho lắm.” Cậu ta trong lòng hiểu rõ, nếu như chị cả lấy chồng, mọi chuyện trong nhà từ nay về sau phải làm sao? Giặt giũ quần áo, nấu cơm ai sẽ làm? Cho nên...Lâm Nhị Quân trong nháy mắt liền tính kế, nhất định không thể để chị cả đi lấy chồng.
Lâm Y Y liền tỏ vẻ cảm động: “Nhị Quân, chị biết em đau lòng cho chị, chị cũng không nghĩ tới chuyện lấy chồng, thế nhưng, nếu không lấy chồng, chúng ta không có lương thực, không có tiền, bác gái nói, bác ấy dùng 50 cân lương thực, 6 đồng tiền làm sính lễ. Chị vốn nghĩ, có 50 cân lương thực, nhà chúng ta liền có lương thực, 6 đồng tiền cũng có thể lo được phần nào chi phí. Nhưng là hiện tại, chị suy nghĩ cẩn thận, chị không lấy chồng, dù nhà chúng ta không có tiền không có lương thực, nhưng lại có thể ở bên cạnh nhau. Cho dù chết đói, chị cũng không lấy chồng, cùng lắm thì...cùng lắm thì chị lại đi bán máu, nếu chị bán máu mà chết, còn có Đại Quân, Đại Quân là anh cả, anh cả như cha, chắc chắn cũng sẽ nguyện ý bán máu, lại nói nếu Đại Quân chết, còn có Nhị Quân em, chúng ta đều đã chết, em sẽ là anh cả, anh cả như cha... Nhị Quân, em thiện lương như thế, thằng ba, thằng tư và thằng năm đều giao cho em, chị dù bán máu tới chết cũng sẽ yên tâm, Đại Quân, em nói có đúng không?”
Lâm Đại Quân không hề hé miệng, ngẫm lại lời Lâm Y Y nói, nếu chị cả bán máu tới chết, tới lượt cậu ta làm trưởng, cậu ta sẽ phải bán máu...Không được, cậu ta không thể bán máu, cậu ta không muốn chết. Nhưng là, nếu chị cả lấy chồng, 50 cân lương thực cùng với 6 đồng sính lễ này sẽ thuộc về bọn họ, bọn họ có lương thực ăn, sẽ không cần bán máu nữa. Hơn nữa...Chị cả gả cho nhà họ Tiêu, nhà bọn họ nếu không có lương thực, có thể tới nhà họ Tiêu xin nhờ, nói như vậy, chị cả lấy chồng không phải là không có lợi.
Lâm Đại Quân suy nghĩ cẩn thận, lúc sau liền nói: “Chị cả, em tán thành việc chị gả cho anh Vũ.”
Lâm Nhị Quân: “Anh cả?”
Lâm Đại Quân: “Anh là anh cả, anh cả như cha, em phải nghe anh.”
Lâm Nhị Quân ngậm miệng, cậu ta dùng chị cả như mẹ để thuyết phục chị cả bán máu giúp bọn họ đọc sách, anh cả lại dùng anh cả như cha để đàn áp cậu ta, cậu ta không thể phản bác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT