Buổi cơm trưa này có bánh bao trắng, bánh bao thịt còn có đồ ăn, canh cá nhưng mỗi người đều ăn tới rất thoải mái, dù không no nhưng bữa cơm hôm nay cũng đã hơn hai ngày bình thường.
Ăn cơm xong, bà nội Tiêu nói: “Chúng ta cần phải trở về rồi, các người ở chỗ này tốt thì chúng tôi cũng yên tâm.”
Tần Hương Cúc nói: “Ông nội có mang tới một chút củi cho các con, đều là củi đã bổ ra khô ráo hết rồi, còn có một phần lương thực phân cho các con cũng đã được mang tới.” Tần Hương Cúc dừng một chút lại nói: “Trong nhà lương thực mỗi người hàng tháng là năm cân, cho nên mẹ cũng không có bất công với ai, hai người các con tổng cộng là mười cân.”
Lâm Y Y giật nảy mình, một tháng mỗi người năm cân? Khó trách mỗi lần ăn cơm Tiêu Vũ đều chan nước canh thật nhiều. Cẩn thận nghĩ kỹ lại, cho dù mỗi người năm cân thì cả nhà cũng chỉ năm mươi cân một tháng, phải biết bây giờ một gia đình có thể giấu hơn mấy trăm cân lương thực đã được coi là rất tốt rồi. Nếu anh em nhà họ Lâm không có tôm thịt đổi lại thì làm gì có hơn một tră lương thực như vậy? Cũng may trên huyện này có người chấp nhận đổi lương thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT