*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Chiêu bó tay toàn tập: “…Xin hỏi các anh làm sao kết hợp khoa học và thần học chặt chẽ như thế?”
“Cuối cùng của khoa học chính là thần học, cô chưa từng nghe câu nói này à?”
“…Ok, đó chẳng phải nói đơn giản sao?”
“Chức năng của hệ thống không khác với bây giờ cô đang sử dụng lắm, có thể biến chuyện cô viết thành sự thật, dùng để sửa chữa vài lỗi xuất hiện trong thế giới. Ví như trước cô viết hai người Hứa Quốc Hào đau bụng thành ngộ độc thực phẩm, mặc dù tội phạm bỗng nhiên bị ngộ độc thực phẩm trong quá trình gây án nghe khá ngu ngốc, nhưng xác thực biến chuyện này thành kết quả mọi người có thể hiểu và chấp nhận.”
“…Được, thế giới của chúng tôi sẽ tiếp tục xuất hiện lỗi?”
“Đương nhiên, những lỗi này có thể tự sinh ra trong quá trình vận hành, cũng có thể do người xuyên không hoặc trùng sinh mang tới. Tài liệu có quyền hạn sửa chữa vài lỗi nhỏ, vượt qua quyền hạn của nó mới biến thành công việc của cô, do cô xử lý.” Nhân viên quản lý nói, “Chỉ có điều hệ thống Mã Lương vẫn còn tồn tại một vài cấm chế, ví dụ như không thể khống chế tư tưởng của người khác, quy tắc cụ thể sẽ được trình bày trong sổ tay công việc của cô. Mặt khác, sau khi chính thức nhậm chức, cô không thể tuỳ ý sử dụng nó, mà phải sử dụng nó để duy trì trật tự, quy tắc và sự ổn định thế giới nhỏ.”
“…À, là thế này, ” Tạ Chiêu cười nhẹ nhàng hỏi, “Tôi có thể không nhận công việc này không?”
“Có thể.” Nhân viên quản lý không hề rung động nhìn cô, “Chỉ có điều sau khi cô từ chối nhận chức, những chuyện cô dùng tài liệu để làm sẽ biến về con số không.”
Tạ Chiêu sửng sốt: “Về con số không có nghĩa là, những chuyện tôi viết trước kia đều không xảy ra?”
“Đúng vậy, những chuyện cô thực hiện thông qua tài liệu đều sẽ bị chuyển về trạng thái trước đó.”
“…” Tạ Chiêu mấp máy môi, “Ý của anh này, có thể ca phẫu thuật tim của Lục Thừa Tư trước đó thất bại?”
“Không chỉ có như thế, khả năng rất lớn cô đã chết trong tay Hứa Quốc Hào.”
Tạ Chiêu: “…”
Đó chính là nhất định phải làm chứ sao.
“Được thôi.” Tạ Chiêu mỉm cười gật đầu, “Vậy anh nói phúc lợi đãi ngộ của chúng ta thế nào đi.”
Nhân viên quản lý nói: “Mặc dù lương cơ bản của chúng ta không cao, nhưng căn cứ mức độ công việc, mỗi tháng sẽ ban thương điểm tích luỹ tương ứng, điểm tích lũy có thể đổi vật phẩm cô cần ở trung tâm mua sắm.”
“…Không khác xuyên nhanh lắm?”
“Đúng vậy, trung tâm mua sắm đủ loại đồ, chắc chắn có thứ cô thích, ngoài ra sau khi chúng ta về hưu cũng có đãi ngộ rất tốt, không chỉ lương hưu cao, cô còn có thể chọn một thể giới nhỏ mình thích để định cư, sống cuộc sống về hưu vui vẻ.”
Tạ Chiêu ho khan một tiếng: “Thần còn có thể về hưu?”
“Bằng không thì sao? Thần cũng chỉ là công nhân viên chức bình thường.”
“… Được, như vậy xin hỏi đồng chí Tú Nhi, bao nhiêu tuổi thì có thể về hưu?”
“Sáu mươi lăm tuổi.”
“…” Có nghĩa là cô còn phải làm bốn mươi năm nữa??
“Còn có vấn đề gì không?” Nhân viên quản lý nhìn cô.
“Còn, ” Tạ Chiêu cười với anh ta một cái, “Thì là, sau khi về hưu không thể sử dụng tài liệu nữa?”
“Cô có thể dùng điểm tích luỹ để đổi cơ hội sử dụng ở trung tâm mua sắm, nhưng tiền đề vẫn là những chuyện này không ảnh hưởng trật tự, quy tắc và sự ổn định của thế giới.”
“A, tôi hiểu, cái này tôi thuộc rồi!” Tạ Chiêu tự hào nói, “Đây không phải chuyện tôi vẫn làm lúc trước đấy thôi! Các anh còn nhiều lần dụ dỗ tôi vượt qua ranh giới cuối cùng, lòng dạ quả thực xấu xa.”
Nhân viên quản lý: “…Đây là một phần của kiểm tra.”
“Hiểu hiểu, tôi không chấp nhặt với các anh.” Tạ Chiêu nhìn quanh bốn phía, “Cho nên mỗi ngày tôi phải làm việc ở đây ư? Nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, không có những đồng nghiệp khác?”
Nhân viên quản lý nói: “Không cần phải làm việc ở đây, cô có thể dùng thiết bị điện tử làm việc ở nhà như trước. Còn đồng nghiệp, ngoài tôi ra, tất cả mọi người điều không biết đối phương là ai, như thế cũng là để bảo vệ…”
“Trật tự, quy tắc và sự ổn định của thế giới.” Tạ Chiêu nói những lời kịch tiếp theo giúp anh ta.
“Khụ.” Nhân viên quản lý hắng giọng, “Cô có thể hiểu là tốt. À, quên nói với cô, sau khi cô nhậm chức, trở về có thể nhìn rõ ai đang làm nhiệm vụ xuyên nhanh, ai là trùng sinh, ai là xuyên không. Cái này cũng tiện cho cô thực hiện công việc.”
“!” Tạ Chiêu rốt cuộc phát hiện bàn tay vàng sau khi trở thành “thần”, “Đây chính là mở mắt trời trong truyền thuyết ư?”
“…Không kém bao nhiêu đâu.” Nhân viên quản lý nói, “Vậy chúng ta đi làm thủ tục nhậm chức đi.”
“Tôi còn câu hỏi cuối cùng.” Tạ Chiêu hỏi, “Như anh nói lúc trước, nhiệm kỳ trước tôi là bị sa thải?”
“Đúng thế.”
“Anh ta đã làm gì mà bị sa thải?”
“Dùng đồ công để làm việc tư.”
Tạ Chiêu: “…”
Nhân viên quản lý nói: “Sau khi nhậm chức, hệ thống Mã Lương sẽ thêm một cấm chế, không thể sử dụng để xử lý chuyện ngoài công việc, ngoài cơ hội đổi bằng điểm tích luỹ. Nhưng cấm chế này bị phá vỡ.”
Tạ Chiêu có chút mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Nhiệm kỳ trước tôi làm? Anh ta dùng năng lực này để làm gì?”
“Đương nhiên là phá hư trật tự, quy tắc và sự ổn định của thế giới.”
Tạ Chiêu: “…”
Được rồi.
Tạ Chiêu hiểu rõ tình huống cơ bản, đi theo nhân viên quản lý làm thủ tục nhậm chức, còn nhận sổ tay công việc.
Trọn vẹn trên trăm trang.
Lúc Tạ Chiêu vừa lật xem vừa điên cuồng mắng chửi ở trong lòng thì tỉnh lại trên giường.
Cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà, sau đó đảo mắt một vòng trong phòng. Đây là phòng nhà Lục Thừa Tư, quần áo vắt trên ghế là đồ sáng nay mình mặc.
Cho nên vừa rồi cô thật sự đang mơ?
Cô ngồi dậy, sau đó thấy sổ tay công việc trong tay mình.
Tạ Chiêu: “…”
Cô biết mà, nào có chuyện tốt như vậy!
Cô cầm điện thoại di động lên, ấn mở “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua”.
Màn hình biểu hiện hệ thống đang đổi mới.
Cô chờ đợi một hồi lâu, hệ thống rốt cuộc đổi mới xong, sau đó trên cùng dùng kiểu chữ màu đỏ bắt mắt đánh dấu—- Bây giờ là hình thức công việc.
Tạ Chiêu: “…”
Cô tắt màn hình điện thoại, lại nằm lại giường.
Nghĩ đến còn phải làm việc bốn mươi năm, cô lại cảm thấy tuyệt vọng.
Cô nằm yên trên giường, giống như trở lại ngày đầu tiên cô biết mình có siêu năng lực.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chó sủa. Tạ Chiêu lật mình ngồi dậy, chạy đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ nhìn xuống.
Lục Thừa Tư đang dắt chó đi vào trong nhà, mà con chó vui vẻ đi sau lưng anh chính là Thịt Ba Chỉ.
“Thịt Ba Chỉ?” Tạ Chiêu đứng ở cửa sổ gọi xuống dưới lầu.
Thịt Ba Chỉ nghe thấy tiếng của cô, vui vẻ ngẩng đẩu sủa với cô: “Gâu gâu gâu.”
Tạ Chiêu vẫy tay với nó, nhìn về phía Lục Thừa Tư đứng ở bên cạnh: “Anh đến bệnh viện đón nó về?”
“Ừm.” Lục Thừa Tư cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, “Trước em nói không thể để nó qua đêm một mình, cho nên buổi chiều anh đi đón nó. Yên tâm, bác sĩ nói nó không sao, chỉ là chưa từng bị đánh mà thôi.”
“…” Được rồi.
Cô thay quần áo khác, chạy xuống lầu tìm Thịt Ba Chỉ, Thịt Ba Chỉ như bé con nũng nịu lăn lộn trong lòng cô, không hề có dáng vẻ yếu ớt hồi sáng.
Tạ Chiêu thậm chí bắt đầu hoài nghi dáng vẻ buổi sáng cũng là kỹ xảo của nó: “Anh nói buổi sáng không phải nó giả vờ chứ!”
Lục Thừa Tư cười vuốt ve Thịt Ba Chỉ, nói với cô: “Chắc không đâu, mặc dù sức chiến đấu của nó không ra gì, nhưng vẫn rất dũng cảm.”
Tạ Chiêu thở dài: “Dũng cảm có làm được cái gì, còn không phải đi lên tặng đầu người.”
“Gâu!” Thịt Ba Chỉ lè lưỡi, liếm tay cô.
“Cậu chủ, cô Tạ, bà chủ bảo tôi đến hỏi hai cô cậu, buổi tối ăn lẩu được không?” Quản gia đi tới, hỏi hai người đang chơi với chó.
Tạ Chiêu nghe ăn lẩu, tỉnh táo đầu óc liền: “Được ạ! Quá được luôn ấy!”
Lục Thừa Tư nhìn cổ cô đang quấn băng gạc, khẽ nhíu mày: “Trên người em còn có vết thương, có thể ăn lẩu không?”
“Chút vết rách ấy có thể gọi là vết thương?” Tạ Chiêu vì ăn lẩu, hoàn toàn quên đau nhức trên cổ, “Tôi nói cho anh biết, nếu tôi đến bệnh viện muộn tí nữa, nó cũng có thể tự khép lại!”
“…” Lục Thừa Tư biết cô không quản được miệng của mình, nói với quản gia, “Vậy chuẩn bị nồi uyên ương, một nửa là nước dùng.”
“Được rồi.” Quản gia gật đầu, đi xuống làm việc.
Tạ Chiêu nhìn Lục Thừa Tư, cười như không cười ha ha hai tiếng: “Cậu Lục, anh còn nhớ lần trước chúng ta ra ngoài ăn thịt nướng, anh nói gì không? Tôi bảo anh ăn nhiều rau quả, anh nói, đã đi ăn thịt nướng rồi còn lừa mình dối người làm cái gì?”
“…”
“Hôm nay tôi cũng muốn hỏi anh, đã quyết định ăn lẩu rồi, còn làm nước dùng cái gì?”
“…” Lục Thừa Tư nói, “Đương nhiên là bởi vì có vài món nhúng nước dùng ngon hơn.”
“Vậy những món này không nên xuất hiện trong thực đơn lẩu!”
“…Em nói nữa tối nay tất cả mọi người ăn chay.”
“…” Làm sao còn uy hiếp người ta chứ? Nhưng không thể không nói, rất có tác dụng, Tạ Chiêu ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quãng thời gian ở trang viên lúc trước, phòng bếp cũng từng chuẩn bị nồi lẩu cho Tạ Chiêu, nhưng đó chỉ là nổi lẩu nhỏ. Bây giờ tim của Lục Thừa Tư đã được chữa khỏi, có thể ăn lẩu, phòng bếp chuẩn bị nồi uyên ương lớn, nguyên liệu bày khắp bàn.
Tạ Chiêu ngồi vây quanh bàn tròn với Lục Thừa Tư và Lý Tuyền, nhìn một bàn đầy đồ ăn lại lấy lại hi vọng sống. Làm việc bốn mươi năm tính là gì, đơn giản cũng chỉ là viết bản thảo, không khác công việc biên kịch của cô là mấy!
Còn lấy thêm một phần tiền lương, còn có thể đến trung tâm mua sắm đổi bàn tay vàng.
“Huhuhu còn sống thật là tốt!” Tạ Chiêu chân thành cảm thán trước nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Lý Tuyền cười bỏ thêm đồ vào nồi: “Vậy ăn nhiều vào, đây là lần đầu tiên ta ăn lẩu với Tiểu Tư đó.”
Nói đến đây, bà khó tránh khỏi lại có chút thương cảm: “Nếu bố Tiểu Tư có thể nhìn thấy nó như bây giờ, nhất định sẽ vui lắm.”
Lục Thừa Tư thấy bà nghĩ tới bố mình, gắp một miếng sách bò vào bát của bà: “Mẹ ăn nhiều một chút, mỗi ngày đều vui vẻ, bố cũng sẽ rất vui.”
Lý Tuyền nhìn anh, vui mừng gật đầu: “Ừm, tất cả mọi người ăn nhiều vào, nhất là cô Tạ. Hôm nay bị sợ hãi, nhất định phải an ủi một chút.”
“Đúng đúng đúng!” Tạ Chiêu liên tục phụ họa.
Lục Thừa Tư nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Trên người em còn có vết thương, nên ăn ít thôi.”
Lý Tuyền nghe anh nói như vậy, mới ý thức được vấn đề này: “A, là ta suy tính không chu đáo, cô Tạ còn có vết thương nữa.”
“Không ạ, vết thương của cháu không tính là gì.”
“Vẫn phải chú ý, ta nhúng ít rau vào nước dùng cho cháu.” Lý Tuyền vừa nói vừa bưng đĩa rau lên, “Cải thảo này ngon lắm, cháu nhất định phải nếm thử.”
“…” Cô muốn ăn thịt.
Mặc dù dưới giám thị của Lục Thừa Tư, cô không thể không ăn chút rau nhúng nước dùng, nhưng Lý Tuyền nói không giả, rau nhà bọn họ rất ngon, hơn nữa rất tươi, nhúng nước dùng cực kỳ ngon.
Buổi tối ăn lẩu thỏa mãn, Tạ Chiêu còn chụp hình đăng vòng bạn bè. Hôm nay sau khi xảy ra chuyện, cô còn không có tâm tư xử lý tin nhắn điện thoại, lúc này đăng vòng bạn bè mới tiện xem mấy cái.
Nhóm chủ nhà trong khu bọn họ đã vỡ tổ, xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt kéo người ra từ tiểu khu sáng nay đã khiến mấy tiểu khu gần đó xôn xao. Mặc dù cảnh sát còn chưa ra thông báo chính thức về chuyện này, nhưng trong nhóm chủ nhà ở tiểu khu có người tin tức linh hoạt, đã sớm truyền đi sinh động như thật.
“Nghe nói là vào nhà trộm cướp, nhìn chằm chằm cô Tạ lâu rồi!”
“Cho nên con gái nhiều tiền sống một mình không phải chuyện tốt, rất dễ bị người ta để mắt tới.”
“Tôi không thích nghe lời này của anh, đây là vấn đề con gái nhiều tiền sống một mình ư? Người xấu muốn để mắt tới anh, lý do gì cũng có thể.”
“Vẫn là bảo an tiểu khu chúng ta không tốt lắm! Làm sao trà trộn vào?”
“Nghe nói có thợ lắp đặt thiết bị dẫn vào, mỗi ngày tiểu khu có rất nhiều công nhân ra vào, xác thực nên quản lý chặt chẽ.”
“Tôi đã sớm nói, công nhân dùng gạch chặn cửa toà nhà rất nguy hiểm! Bọn họ thuận tiện, nhưng người có ý đồ khác cũng thuận tiện!”
“
@Quản gia Tiểu Phương, chuyện này bên bất động sản phụ trách hả? Các người không làm tròn bổn phận nghiêm trọng, đề nghị cô Tạ làm theo thủ tục pháp luật.”
“Cửa lầu dưới chúng tôi hỏng một tháng rồi, báo quản gia mà mãi chưa sửa, tôi cũng không biết hàng ngày bên bất động sản làm cái gì
Còn công ty lớn nữa chứ.”
“
@Quản gia Tiểu Phương, hi vọng thông qua chuyện lần này lấy đó làm gương, chỉnh đốn vấn đề thợ lắp đặt thiết bị cẩn thận. May mắn lần này không xảy ra án mạng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các người đền mạng không?”
Thậm chí bà Quách còn nhắn tin riêng cho cô, hỏi cô bây giờ thế nào.
Tạ Chiêu nhắn tin trả lời bà Quách, còn đặc biệt thêm hình ảnh nồi lẩu hôm nay để bà yên tâm.
“Sao vậy?” Lục Thừa Tư thấy cô mải nghịch điện thoại, khẽ nhíu mày, “Đang nhắn tin với ai thế?”
“A, là bà Quách.” Tạ Chiêu để điện thoại di động xuống, tiếp tục cầm đũa lên, “Chuyện hôm nay đã truyền khắp khu chung cư, trong nhóm chat thảo luận mấy nghìn tin, bà Quách nhìn thấy tin nhắn, hơi lo lắng cho tôi.”
“A, thế à.” Lục Thừa Tư thả lỏng lông mày, “Vậy em nên báo bình an cho bà ấy.”
“Ừm.”
Lý Tuyền nhìn hai người, cười nói: “Đúng rồi, đợi lát nữa ăn lẩu xong, cô Tạ và Tiểu Tư đến rừng cây một chút đi, hai ngày này còn có thể nhìn thấy đom đóm, đẹp lắm.”
“A, thật sao?” Tạ Chiêu ngạc nhiên hỏi bà, “Nơi này còn có thể nhìn thấy đom đóm ạ?”
“Đúng vậy, sinh thái nơi này khá tốt, trước đó không phải cháu còn thấy sóc sao?” Lý Tuyền nói với cô, “Lúc trước khá nhiều, giờ ít rồi, lát nữa hai đứa có thể đi thử vận may. Nếu không thấy, trở về ta mở video quay được lúc trước cho xem.”
“Oa oa, tôi ăn no rồi, chúng ta đi xem đi, đợi lát nữa muộn rồi đom đóm đi mất!”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh cầm khăn giấy lau miệng, đứng dậy nhìn cô nói: “Đi thôi, dẫn cả Thịt Ba Chỉ đi nữa, thuận tiện đi dạo luôn.”
“Được!”
Tạ Chiêu và Lục Thừa Tư dắt chó đi về phía bờ hồ. Lý Tuyền nhìn bóng lưng bọn họ cùng nhau rời đi, kìm lòng không được cong môi.
Hai người rất xưng đôi.
Sự thật chứng minh tối nay vận may của Tạ Chiêu không tệ, hai người bọn họ mới đi vào rừng đã nhìn thấy đom đóm bay trên không trung. Thịt Ba Chỉ nhìn thấy cái đuôi lập loè ánh sáng của chúng, lập tức hào hứng xông tới, dọa Tạ Chiêu vội vàng ở phía sau gọi nó: “Thịt Ba Chỉ, cái này không thể ăn!”
“Gâu!”
Bởi vì Thịt Ba Chỉ quấy rầy, vốn đom đóm tụ tập một chỗ tản ra, Tạ Chiêu ấn Thịt Ba Chỉ xuống cỏ, để nó thành thật một chút, mới không doạ đom đóm bay đi hết.
Thịt Ba Chỉ nằm rạp dưới đất vô tội vẫy đuôi nhìn Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ngồi xuống xích đu bên cạnh nó, dùng mũi chân đá khẽ nó. Lục Thừa Tư cũng ngồi xuống xích đu, cảm nhận hương vị mùa hè.
Một tay Tạ Chiêu nắm dây đu, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Thừa Tư: “Thật ra lúc trước tôi đã muốn hỏi, chẳng lẽ dây đu kiểu công chúa thế này là anh mua ư?”
Lục Thừa Tư nói: “Dĩ nhiên không phải, là bố tôi chuẩn bị cho mẹ tôi. Mùa xuân, quanh dây đu sẽ nở đầy hoa tươi, còn công chúa hơn.”
“Oa, bố anh lãng mạn ghê, chắc tình cảm của bố mẹ anh tốt lắm.”
“Ừ, cho nên sau khi ông ấy đi, mẹ tôi mới suy sụp như thế.”
Đom đóm giữa không trung lại từ từ tụ tập một chỗ, mặc dù không quá nhiều, nhưng Tạ Chiêu đã rất hài lòng: “Thật là đẹp, tôi phải chụp lại mới được.”
Cô lấy điện thoại di động ra, vừa chụp ảnh đom đóm vừa nói với Lục Thừa Tư: “Anh biết quanh thành phố A có thánh địa đom đóm không? Rất nhiều người đều nghe danh đến ngắm đom đóm. Có lần tôi cũng đi với mấy người Cố Chi Chi, oa, quả thực là nghĩ lại mà khiếp. Vốn chỗ đó không lớn, lại một đống xe, đom đóm chẳng có mấy con nhưng khắp nơi là người đi ngắm đom đóm.”
Lục Thừa Tư bị cô chọc cười, Tạ Chiêu chụp “tạch tach” mấy tấm, nói tiếp: “Mấu chốt là bởi vì khắp nơi đều là xe, còn có xe mở đèn pha anh biết không? Ô nhiễm ánh sáng quá nghiêm trọng, căn bản không chụp được đom đóm. Tóm lại chính là lừa bịp, tôi cũng không muốn đi lần thứ hai.”
Lục Thừa Tư nói: “Về sau muốn ngắm đom đóm, tới đây ngắm là được.”
“He he, tôi gửi cho mấy người Cố Chi Chi, cho các cô ấy hâm mộ chết luôn.”
Lục Thừa Tư hơi mỉm cười, nhìn cô không nói chuyện. Tạ Chiêu gửi ảnh vào trong nhóm xong, ngẩng đầu một cái, đối diện ánh mắt của Lục Thừa Tư.
Nhịp tim đột nhiên tăng tốc, Tạ Chiêu cảm giác mặt mình đang từ từ nóng lên.
“Em…” Lục Thừa Tư nhìn cô, khẽ phun ra một chữ. Anh muốn hỏi Tạ Chiêu câu trả lời chắc chắn cô nợ anh, đã suy nghĩ kỹ chưa. Nhưng nghĩ tới sáng hôm nay cô mới gặp chuyện đó, lại dừng lại, chữ này phun ra từ miệng anh như một tiếng than nhẹ.
Tạ Chiêu cảm giác hơi thở của Lục Thừa Tư phả lên mặt của mình, rõ ràng là thứ nhẹ như vậy nhưng lại mang đến cho cô run rẩy cực lớn.
Cô cảm giác trái tim mình đang rung động.
Ánh mắt Lục Thừa Tư như có lực từ khoá cô lại, khoảng cách giữa hai người đang im lặng rút gần.
Một con đom đóm bay đến trước mặt và bay quanh bọn họ vài vòng. Ánh mắt hai người đều không tự giác bị nó hấp dẫn, đom đóm lại không hề hay biết, chậm rãi đậu lên đầu ngón tay Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu hơi kích động, cô không dám động đậy, vội sai Lục Thừa Tư: “Anh mau chụp giúp tôi với.”
Lục Thừa Tư muốn cầm điện thoại, kết quả anh khẽ động, đom đóm bay mất.
“Gâu gâu.” Thịt Ba Chỉ lại đứng lên, đuổi theo con đom đóm này.
Quầy rầy như vậy, bầu không khí giữa hai người đã không còn sót lại chút gì, Tạ Chiêu cười một tiếng, tựa vào xích đu làm biếng: “Nơi này thật là thoải mái.”
“Ừm.” Lục Thừa Tư gật đầu, cũng dựa vào lưng ghế, “Có điều hơi nhiều muỗi.”
“…Phụt.”
Sau khi hai người trở về từ rừng cây, Lục Thừa Tư lại giám sát Tạ Chiêu uống thuốc, bây giờ Tạ Chiêu chắc chắn anh muốn trải nghiệm cảm giác sung sướng khi giám sát người khác uống thuốc. Bởi vì không thể tắm rửa, Tạ Chiêu chỉ có thể rửa mặt qua loa một cái, thay quần áo ngủ tựa vào đầu giường nghịch điện thoại.
Không biết Cố Chi Chi thấy tin tức ở đâu, cũng nghe nói tiểu khu bọn họ xảy ra chuyện, tag Tạ Chiêu trong nhóm: “Cô Tạ trong ghi chép nói chuyện, không phải là cậu chứ??”
Tạ Chiêu: …Phải.
Cố Chi Chi: …
Cố Chi Chi: Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu lại không nói với tụi mình một tiếng! Cậu còn coi tụi mình là bạn nữa không!
Đường Hàm: Đúng vậy! Chi Chi không nói giờ mình cũng không biết!
Tạ Chiêu: …Orz bởi vì không sao rồi, người cũng đã bị bắt lại, nói cho các cậu biết cũng là hại các cậu phí công lo lắng.
Cố Chi Chi: Cậu thật rộng lượng, buổi tối còn đăng ảnh ăn lẩu, ngắm đom đóm
Đường Hàm: Mặc dù thế, mình phát hiện, cậu ấy ở cùng với Lục tổng
Cố Chi Chi: …Bạn thân cuối cùng vẫn không bằng đàn ông, bái bai
Tạ Chiêu: Không có, chỉ là bên nhà anh ấy khá an toàn _(:з” ∠)_
Đường Hàm: Không phải đã bắt được người rồi sao?
Cố Chi Chi: Cậu ấy lấy cớ đó
Lúc Cố Chi Chi nói lời này, các cô không ai từng nghĩ tới, tiêu đề trang đầu hôm sau chính là đường Vinh Hạnh xảy ra đấu súng, lúc hai cảnh sát áp giải nghi phạm bị bắn, nghi phạm chặn một chiếc xe đi ngang qua trốn khỏi hiện trường.
Nghi phạm này chính là Hứa Quốc Hào chuyển từ bệnh viện đến trại tạm giam.