Ngành phim ảnh không phải phương diện đầu tư chủ yếu của tập đoàn Nặc Sâm, hơn nữa cơ bản đều là dự án Lý Tuyền đầu tư, Lục Thừa Tư không chú ý tới phương diện này. Đây là lần đầu tiên anh tới phim trường xem mọi người quay phim.

Nếu như là trước kia, chỉ sợ người trong đoàn làm phim cũng không nhận nhà đầu tư như anh, nhưng tập đoàn Nặc Sâm mới vừa lên hot search mấy bận, ảnh Lục Thừa Tư mở buổi họp báo còn ngập màn hình cả ngày, không nói những người khác, đạo diễn và nhà sản xuất đoàn làm phim nhận ra anh ngay.

Bởi vì sức khỏe, Lục Thừa Tư cực hiếm khi xuất hiện ở trường hợp công khai, cộng thêm anh không thích ứng phó những cuộc xã giao không có tác dụng gì, cho nên lúc này gần như là Khương Vũ ứng phó đạo diễn và nhà sản xuất.

Mặc dù Lý Tuyền quản lý ban giám đốc hơi tốn sức, nhưng đầu tư truyền hình điện ảnh vẫn khá có ánh mắt, dự án đầu tư đều kiếm không ít tiền. Đoàn làm phim "Tình Sắc" lần này cũng là dự án chuyển thể lớn, đạo diễn và nhà sản xuất đều rất có lòng tin.

Nam nữ diễn viên chính cũng bị gọi tới chào hỏi với Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư có cũng được mà không có cũng không sao gật đầu, hỏi đạo diễn đoàn làm phim: "Cô biên kịch đâu?"

Đạo diễn nghe anh hỏi biên kịch, lại gọi Đường Hàm đi cùng đoàn qua: "Cô Đường Hàm, nào nào nào."

Vừa rồi Đường Hàm đã chú ý tới Lục Thừa Tư, ở bên cạnh nhìn lén rất lâu rồi. Ngay từ đầu cô không nhận ra Lục Thừa Tư là ai, chỉ nghĩ là một anh chàng đẹp trai, nên nhìn thêm mấy lần, về sau đạo diễn và nhân vật chính đều đi qua, cô cũng đoán được người này là phía đầu tư.

"Đây là Lục tổng của tập đoàn Nặc Sâm." Đạo diễn giới thiệu qua với cô một câu, lúc này Đường Hàm mới nhớ tới tập đoàn Nặc Sâm lên hot search hai ngày trước, nghe nói tổng giám đốc của họ rất đẹp trai.

Xem ra cư dân mạng nói không ngoa chút nào.

"Lục tổng, chào anh, tôi là Đường Hàm, là một trong số biên kịch của đoàn phim." Đường Hàm cười chào hỏi Lục Thừa Tư, trong lòng hối hận. Sớm biết kim chủ đẹp trai như vậy sẽ tới, nói cái gì cô cũng phải trang điểm trước khi ra ngoài!

Hơn nữa tối hôm qua cô còn không gội đầu!

Tê rần.

Lục Thừa Tư cũng chào cô, rồi nói với mấy người đạo diễn: "Các người tiếp tục đi, đừng làm chậm trễ tiến độ, tôi tùy tiện nhìn xem."

Đạo diễn cũng không muốn chậm trễ tiến độ, hàn huyên hai câu với anh rồi gọi người tiếp tục quay phim. Vốn nhà sản xuất muốn dẫn Lục Thừa Tư đi dạo phim trường, giới thiệu cho anh một chút, nhưng một cuộc điện thoại công việc gọi tới, ông ta không thể không đi xử lý. Ông ta nháy mắt ra hiệu với Đường Hàm, bảo cô tiếp đón Lục Thừa Tư, Đường Hàm còn không kịp phản ứng, chỗ này đã chỉ còn lại mình cô.

Cô hơi lo lắng, dù sao đối diện là kim chủ ba ba, hơn nữa còn đẹp trai như vậy. Cô nhanh chóng tự hỏi phải giới thiệu cái gì với Lục Thừa Tư mới có thể biểu hiện ra dự án này của bọn họ rất tốt, chắc chắn có thể kiếm tiền, Lục Thừa Tư đã mở miệng trước: "Cô Tạ không ở đây sao?"

"...A?" Đường Hàm nhanh chóng vận chuyển đầu óc tạm ngừng mấy giây, bị ép ngừng lại, "Lục tổng chỉ là... Tạ Chiêu, cô Tạ sao?"

"Đúng." Lục Thừa Tư gật đầu, "Tôi thấy cô ấy nói đến phim trường."

Tâm tư Đường Hàm lập tức quay đi quay lại trăm ngàn lần, từ kinh ngạc ban đầu chuyển thành hóng hớt.

Cô ngửi thấy mùi vị không giống bình thường.

"Lục tổng và cô Tạ quen biết?"

"Ừm."

"A..." Đường Hàm như có điều suy nghĩ lên tiếng, "Vừa rồi cô Tạ đi tìm một diễn viên đặc biệt của chúng tôi, hình như là coi trọng cô ấy."

Lông mày Lục Thừa Tư hơi nhăn lại: "Coi trọng người nào?"

"..." Đường Hàm ý thức được lời mình nói có nghĩa khác, vội vàng giải thích, "Không phải coi trọng kia, là coi trọng kỹ xảo của cô ấy, muốn hợp tác với cô ấy."

Lục Thừa Tư khẽ ừ, Đường Hàm lại bổ sung: "Là diễn viên nữ, bây giờ đi thay quần áo."

Lục Thừa Tư không nói gì thêm, Đường Hàm quan sát anh một chút, thăm dò mở miệng: "Nếu không, tôi dẫn anh đi tìm cô ấy nhé?"

"Ừm."

Đường Hàm: "..."

Cô hoài nghi kim chủ không phải đến xem đoàn làm phim bọn họ có thể kiếm tiền hay không, anh chính là đến tìm lão Tạ!

Người bạn mà Tạ Chiêu vẫn luôn nhắc đến, có phải là anh không?

"Lục tổng mời đi bên này." Đường Hàm chỉ hướng cho Lục Thừa Tư, Triệu Khoan theo thói quen đi theo anh, lại bị Khương Vũ kéo lại.

"Làm gì?" Triệu Khoan cau mày nhìn anh ta.

Khương Vũ nói: "Mỗi ngày anh đi theo Lục tổng như thế, anh có nghĩ tới đây chính là nguyên nhân cậu ấy độc thân đến nay không?"

"..."

"Cậu ấy sắp làm phẫu thuật rồi, cho cậu ấy chút không gian ở chung với cô Tạ, được không?"

"..." Triệu Khoan suy nghĩ một lát nói, "Vậy chúng ta xa xa đi theo đi."

Khương Vũ: "..."

Đường Hàm dẫn Lục Thừa Tư đi trong "vương phủ" mà đoàn làm phim xây dựng, trong lòng gió nổi mây phun, lòng hóng hớt đã sắp kìm nén không được. Còn chưa đi đến chỗ diễn viên thay quần áo, đối diện lại có một anh đẹp trai chân dài đi tới, lần này Đường Hàm nhận ra người này, là cảnh sát Sở Dật phụ trách vụ án hỏa hoạn.

"Cảnh sát Sở?" Đường Hàm dừng lại, hơi kinh ngạc nhìn anh ta, "Sao anh lại tới đây? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, tôi chỉ tới xem một chút thôi." Sở Dật nở nụ cười với cô, nhìn về phía Lục Thừa Tư bên cạnh cô, "Vị này không phải Lục tổng sao? Anh đầu tư bộ phim này?"

"Đầu tư một ít." Thái độ Lục Thừa Tư lạnh nhạt, "Trước đó không phải bắt được tội phạm phóng hỏa rồi sao?"

"Bắt thì bắt được rồi..." Sở Dật không có ý định nói với bọn họ quá nhiều chuyện liên quan đến tình tiết vụ án, đổi đề tài, "Cô Đường chuẩn bị dẫn Lục tổng tham quan đoàn làm phim sao?

"A không phải, chúng tôi đi tìm Tạ Chiêu."

Sở Dật hơi nhướng mày, hỏi bọn họ: "Cô Tạ cũng ở đây?"

"Ừm, " Đường Hàm gật đầu, lại cảm thấy không đúng chỗ nào, "Cảnh sát Sở cũng quen cô Tạ?"

"Ừm, chúng tôi là bạn bè." Sở Dật mỉm cười nói.

Đường Hàm: "..."

Lại là bạn bè?

Cô Tạ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu người bạn đẹp trai mà tụi này không biết!

"Cô Đường, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ công việc của đội trưởng Sở." Lục Thừa Tư một bên nói mà không có biểu cảm gì. Sở Dật nhìn sang anh, từ trước đến nay con người anh ta luôn nhạy cảm, không có khả năng không phát hiện ra Lục Thừa Tư có địch ý đối với anh ta. Chỉ có điều hai người họ cũng không có tương giao gì... Cũng không phải, Tạ Chiêu không phải là chỗ tương giao của bọn họ hay sao?

Anh ta khẽ nhếch môi, nói với Đường Hàm: "Không vội, tôi cùng hai người đi tìm cô Tạ."

"A...?" Đường Hàm hơi do dự, mặc dù cô không có sự nhạy cảm bẩm sinh như Sở Dật, nhưng cô là biên kịch, tâm tư vẫn mẫn cảm hơn những người khác.

Mang theo hai người đàn ông đi tìm Tạ Chiêu? Đây là cảnh tượng chết chóc mà biên kịch tuyến năm cũng có thể biên tập ra!

Lục tổng từ xa chạy đến đoàn làm phim, cái gì cũng không hỏi lập tức hỏi chỗ cô Tạ, đội trưởng Sở nói là đến tra án, kết quả sau khi tới không làm chính sự cũng muốn đi theo bọn họ đi tìm cô Tạ... Rất rõ ràng hai người cùng có quan hệ không tầm thường với Tạ Chiêu!

Tạ Chiêu lại giấu giếm bọn họ làm chuyện lớn như vậy!

Lúc này Đường Hàm vô cùng muốn mở điện thoại, vào trong nhóm chat của bọn họ chửi bậy, nhưng hai người đàn ông này ở đây, bầu không khí vi diệu, ngay cả động cô cũng không dám tùy tiện động một cái.

Sở Dật đề nghị muốn cùng đi tìm Tạ Chiêu, Đường Hàm không dám đồng ý cũng chẳng dám từ chối, chỉ chăm chú nhìn Lục Thừa Tư. Mặc dù trên mặt Lục Thừa Tư không có biểu cảm gì, nhưng hơi thở u ám, nặng nề, ma gặp cũng muốn rời khỏi.

"Đi thôi." Cuối cùng Lục Thừa Tư chỉ ném hai chữ này rồi tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này Tạ Chiêu còn không biết Lục Thừa Tư và Sở Dật đều đến đoàn làm phim, cô đi theo Trình Đình tới phòng thay đồ, ở bên ngoài nghe tiếng động một lát, sau đó khẽ gõ cửa một cái: "Chào cô, quấy rầy một chút."

Trình Đình vừa thay xong quần áo ướt, đang chuẩn bị sấy tóc. Nghe thấy có người gõ cửa, cô ấy hỏi một tiếng: "Ai vậy?"

"Chào cô, tôi là biên kịch Tạ Chiêu, có việc muốn tâm sự với cô."

Danh tiếng của Tạ Chiêu cũng khá vang dội trong giới này, mặc dù Trình Đình chỉ là diễn diễn viên quần chúng, nhưng cũng biết cô. Nghe người bên ngoài nói là Tạ Chiêu, cô ấy tiện tay dùng khăn mặt bọc lấy tóc ướt rồi đi ra mở cửa cho cô.

Tạ Chiêu thấy cô ấy mở cửa, cười nói: "Chào cô, tôi là Tạ Chiêu."

"Cô Tạ, chào cô." Trình Đình trông thấy cô thì hơi kích động, thậm chí nói chuyện hơi ngấp ngứ, "Tôi là Trình Đình, ờ, vào, vào ngồi rồi nói đi."

Cô ấy mời Tạ Chiêu vào phòng thay đồ, phòng thay đồ này dành cho diễn viên quần chúng bọn họ, bên trong hơi lộn xộn, Trình Đình chuyển một cái ghế đẩu ra, mời Tạ Chiêu ngồi: "Ngại quá cô Tạ, tôi cũng không có phòng hoá trang riêng, chỉ có thể ở nơi này..."

Trình Đình hơi xấu hổ, phòng thay đồ này là diễn viên quần chúng bọn họ dùng chung, bình thường trang điểm thay quần áo đều ở chỗ này, người đến người đi, không sạch sẽ lắm. Cũng may hiện giờ tất cả mọi người ở bên ngoài quay phim, không có người nào tới.

"Không sao, không sao." Tạ Chiêu cũng không để ý những chi tiết này, xua tay với cô ấy, "Vừa rồi tôi xem cô diễn, cảm thấy cô diễn cũng không tệ lắm, hình tượng cũng rất tốt, tùy tiện tạo hình cũng nắm chắc được."

Trình Đình bị cô tâng bốc đến mức mặt hơi đỏ: "Cô Tạ quá khen, tôi còn rất nhiều chỗ phải học tập."

"Cô cũng không cần khiêm tốn như vậy, hôm nay tôi tìm cô là bởi vì đoàn làm phim chúng tôi đang chuẩn bị tuyển diễn viên, tôi cảm thấy điều kiện của cô cũng không tệ lắm, cho nên muốn cho cô thử xem."

Mỗi tác phẩm phim ảnh Tạ Chiêu biên kịch đều rất nổi tiếng, rất nhiều người trong giới đều nói cô có thể chất "cá chép", diễn phim của cô là có thể nổi tiếng. Cô bỗng nhiên tìm tới Trình Đình, việc này đối với Trình Đình mà nói quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống, chính cô ấy cũng không dám nghĩ. Cô ấy ổn định tâm trạng hơi kích động, mới mở miệng hỏi Tạ Chiêu: "Là, là nhân vật gì?" (Cá chép: ngụ ý may mắn)

Tạ Chiêu nói: "Bộ phim của chúng tôi là đề tài nữ giới, phim hiện đại đô thị, trước mắt nam nữ chính đã định, tôi muốn cô thử xem nữ số ba, nếu như cô đồng ý..."

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý." Tạ Chiêu còn chưa nói xong, Trình Đình đã gật đầu như giã tỏi, sợ bỏ qua cơ hội này, "Cô Tạ, nhũng bộ phim cô biên kịch tôi đều xem rồi, cá nhân tôi rất thích. Vô cùng cảm ơn cô có thể cho tôi cơ hội này."

Nữ số ba đối với Trình Đình mà nói đã là bay vùn vụt về chất, hơn nữa còn là đoàn làm phim của Tạ Chiêu, làm sao cô ấy có thể ghét bỏ.

Tạ Chiêu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, tôi sẽ đề cử cô, có điều bởi vì chúng tôi là phim hiện đại, cho nên còn phải xem hoá trang hiện đại của cô nữa. Cô có ảnh không?"

"Có có." Trình Đình lấy điện thoại di động ra tìm ảnh cho Tạ Chiêu, "Cô Tạ, nếu không tôi gửi cho cô nhé."

"Được." Tạ Chiêu lấy di động ra, mới phát hiện đã sập nguồn, "Ối, điện thoại di động của tôi hết pin rồi, tối hôm qua quên sạc."

"Chỗ tôi có sạc dự phòng, cô muốn dùng không?" Trình Đình nói xong đi tìm sạc dự phòng, tìm một hồi lâu cũng không tìm được, "A, tôi nhớ chỗ này có một cái sạc dự phòng mà, sạc dự phòng đâu nhỉ?"

Tạ Chiêu nói: "Thôi không sao, trước tiên cô kết bạn Wechat với tôi đã, trở về tôi mở máy xác nhận cho cô."

"Được." Hai người tụm một chỗ, trao đổi nick Wechat của Tạ Chiêu. Vừa gửi lời mời kết bạn, chóp mũi Tạ Chiêu giật giật: "Có phải có cái gì bị cháy không?"

"Hình như thế, tôi cũng ngửi thấy." Trình Đình cũng ngẩng đầu, tìm kiếm nơi mùi vị phát ra.

Ngay trong nháy mắt này, trong phòng bỗng nhiên "ầm" một tiếng, có thứ gì đó nổ tung.

Bước chân Lục Thừa Tư dừng lại, nhìn người bên cạnh hỏi: "Các người có nghe thấy tiếng gì không?"

Đường Hàm hơi ngớ ra: "Tiếng gì?"

Vừa rồi cô không nghe thấy gì hết?

Sở Dật bên cạnh Đường Hàm ngược lại nhíu mày: "Hình như có cái gì đó phát nổ."

"Phát nổ?" Cái này doạ Đường Hàm hoảng sợ, "Hôm nay cũng không nói có cảnh nổ gì cả!"

"Không phải loại này." Sở Dật cau mày đi về phía tiếng động phát ra, thấy phía trước có một người đàn ông mặc trang phục gã sai vặt lén lén lút lút đi ra. Sở Dật cao giọng gọi anh ta lại: "Anh chờ một chút, anh đang làm cái gì vậy?"

Có vẻ người mặc trang phục gã sai vặt kia biết anh ta, vừa nghe thấy anh ta gọi mình, xoay người co cẳng chạy trốn.

"Dừng lại!" Sở Dật lập tức đuổi theo. Trong lòng Lục Thừa Tư có dự cảm không tốt, anh tăng tốc đi về phía phòng thay đồ, còn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tạ Chiêu.

Điện thoại tắt máy.

Lúc này Tạ Chiêu cơ bản không để ý tới điện thoại di động của mình, các cô biết rõ vụ nổ vừa rồi, chính là cái sạc dự phòng mà Trình Đình đang tìm phát nổ.

Cũng may lúc ấy các cô cách xa, không bị thương gì, nhưng bây giờ càng khó giải quyết chính là, phát nổ sinh ra lửa, dẫn cháy phòng thay đồ.

Thế lửa tới rất nhanh, một giây trước còn chỉ thấy ngọn lửa le lói, một giây sau lửa đã vọt lên cao. Trong phòng thay đồ rất nhiều quần áo, đồng thời chất đống lộn xộn nên bắt lửa ngay. Trực giác của Tạ Chiêu là lửa này không thích hợp, giống như có chất dẫn cháy, nếu không không thể bén nhanh như vậy.

Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, Tạ Chiêu vội vàng kéo Trình Đình lùi về sau: "Lửa cháy quá nhanh, chúng ta mau đi ra ngoài gọi người."

"Được."

Các cô nói xong lập tức đi mở cửa, chốt cửa lại không nhúc nhích tí nào. Trình Đình dùng sức đẩy hai lần, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: "Hình như cửa bị người ta khóa trái bên ngoài rồi."

Cô lập tức nghĩ tới vụ án phóng hỏa lần trước, hoảng sợ há hốc mồm. Không phải hung thủ đã bị cảnh sát bắt rồi sao, vì sao lại cháy nữa?

Khói trong phòng càng ngày càng dày, Tạ Chiêu bị sặc che miệng ho khan hai tiếng. Bây giờ cô rất hối hận, vì sao tối hôm qua lúc ngủ cô không sạc điện thoại?

"Chúng ta thử phá cửa đi, mau."

Lục Thừa Tư chạy tới cũng nhìn thấy thế lửa bên này, trong lòng anh xiết chặt, chạy nhanh lên phía trước.

Đường Hàm nhìn thấy phía trước bốc cháy, cũng nóng nảy: "Tại sao lại cháy rồi? Hình như là phòng thay đồ!"

Lục Thừa Tư chạy nhanh hơn, Khương Vũ ở phía sau đuổi tới, vừa che miệng mũi ho khan vừa ngăn cản anh: "Lục tổng, cậu không thể đi qua nữa, trái tim cậu không chịu được khói này đâu!"

Lục Thừa Tư cau mày hất anh ta ra: "Tạ Chiêu có lẽ còn ở bên trong, cậu đừng quản tôi."

Khương Vũ tiếp tục ngăn anh lại: "Triệu Khoan đã cùng người đoàn làm phim đi lấy bình chữa cháy rồi, lập tức tới ngay thôi, cũng báo cứu hỏa rồi!"

Khương Vũ vừa mới dứt lời, phía trước truyền đến tiếng xô cửa, còn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu.

Sắc mặt Lục Thừa Tư đông lại, là Tạ Chiêu, quả nhiên cô còn ở bên trong!

Anh không chút suy nghĩ hất tay Khương Vũ ra, chạy đến trước mặt. Khương Vũ hoàn toàn không ngờ anh có sức lực hất mình ra, mặc dù bây giờ anh không suy yếu đến mực phải ngồi xe lăn, nhưng sức khỏe vẫn kém xa người thường, anh lấy sức từ đây hất mình ra??

Lúc anh ta khiếp sợ, Lục Thừa Tư đã chạy đến cửa phòng thay đồ. Anh bịt miệng mũi bỗng nhiên ho khan vài tiếng, giơ tay gõ cửa thật mạnh: "Tạ Chiêu, có phải cô ở bên trong không?"

Tạ Chiêu nghe thấy tiếng nói bên ngoài, vội vàng nói: "Lục Thừa Tư, là anh sao? Chúng tôi ở bên trong, nhưng cửa bị khóa trái, chúng tôi không ra được, khụ khụ."

Lục Thừa Tư lại ho khan vài tiếng, nhíu mày nhìn cánh cửa trước mắt. Bởi vì là phim cổ trang, cho nên cái cửa này cũng là loại cửa mang phong cách ngày xưa, chỉ có điều chìa khoá vẫn là khoá hiện đại. Khói đặc không ngừng chui từ trong khe cửa ra, Lục Thừa Tư thậm chí có thể mơ hồ trông thấy ánh lửa bên trong.

"Các cô tránh ra một chút, tôi đá tung cửa ra." Lục Thừa Tư cất cao âm lượng, nói một tiếng với người ở bên trong.

Lúc Khương Vũ đau khổ chạy tới, vừa vặn trông thấy Lục Thừa Tư nhấc chân đạp cửa. Anh ta đã không có tâm tư suy nghĩ anh lấy sức lực từ đâu nữa rồi, khói này làm anh ta sắp không mở nổi mắt, anh ta nhất định phải mang Lục Thừa Tư đi ngay.

"Tạ Chiêu!" Lục Thừa Tư đá tung cửa, cũng cảm giác một trận sóng nhiệt bỗng nhiên từ bên trong ập ra. Khói bên trong dày hơn bên ngoài, Tạ Chiêu kéo Trình Đình, ho khan đi từ trong phòng ra.

"Tạ Chiêu, cô không sao chứ?" Lục Thừa Tư ngồi xổm xuống, sốt ruột xem xét Tạ Chiêu. Trên người cô ngược lại không thấy có vết bỏng gì, chỉ là trên mặt nhọ nhem, còn ho không ngừng.

"Tôi không sao, chúng ta đi mau." Thật ra Tạ Chiêu không có sức lực gì, nhưng nơi này quá nguy hiểm, cô giùng giằng muốn đứng lên, bỗng nhiên cảm giác hai chân của mình nhẹ bẫng.

Lục Thừa Tư trực tiếp bế cô lên.

Tạ Chiêu sửng sốt một chút, kế tiếp sốt ruột nhìn anh: "Lục Thừa Tư anh mau buông tôi xuống, tự tôi có thể đi! Anh có cần trái tim nữa không hả!"

"Trái tim tôi suýt chút nữa nhảy ra ngoài từ lâu rồi!" Lục Thừa Tư đáp lại cô một câu, ôm cô nhanh chân rời phòng thay đồ.

Khương Vũ trông thấy anh ôm Tạ Chiêu ra, vội vàng tiến lên đỡ anh, lúc này Triệu Khoan và người đoàn làm phim cũng chạy tới, không dám trì hoãn cầm bình chữa cháy dập lửa.

Nơi xa truyền đến tiếng còi xe cứu hỏa và xe cứu thương, Lục Thừa Tư thả Tạ Chiêu xuống, rốt cuộc cảm thấy trái tim truyền đến đau đớn âm ỉ. Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, Tạ Chiêu gọi anh mấy tiếng, anh đều chỉ nghe loáng thoáng, ngay cả hình ảnh trước mắt cũng biến thành mơ hồ...

"Lục Thừa Tư!" Tạ Chiêu thấy Lục Thừa Tư ngất xỉu, nôn nóng muốn bật khóc, vừa rồi khói dày như vậy, người bình thường còn không chịu được, huống chi anh là người nguy tại sớm tối.

May mắn xe cứu thương tới cũng nhanh, nhân viên y tế lập tức đưa Lục Thừa Tư lên xe cứu thương.

Tạ Chiêu đi theo xe của đoàn làm phim tới bệnh viện, cả người còn đang phát run. Đường Hàm ngồi bên cạnh cô, vỗ mu bàn tay an ủi cô: "Không sao, không sao."

Tạ Chiêu run run tay lấy điện thoại di động của mình ra, ấn nửa ngày không có phản ứng, lúc này mới nhớ tới điên thoại di động của cô hết pin.

"Sạc dự phòng đâu, cho mình mượn sạc dự phòng một lát." Cô hơi nôn nóng túm lấy Đường Hàm, mượn cô ấy sạc dự phòng. Đường Hàm thấy vành mắt cô đỏ lên, vội vàng lấy sạc dự phòng cho cô: "Cậu đừng vội, chắc chắn Lục tổng không có chuyện gì."

"Cậu không biết, sức khỏe của anh ấy rất tồi tệ..." Tạ Chiêu kết nối điện thoại với sạc dự phòng, không ngừng ấn nút mở máy, "Làm sao còn chưa mở máy? Điện thoại rởm này!"

Đường Hàm đưa điện thoại di động của mình tới: "Nếu không cậu dùng của mình trước, điện thoại di động của cậu phải sạc một lúc mới mở được."

Tạ Chiêu nghĩ đến bản thảo mình lưu trên iCloud, ném điện thoại di động của mình qua một bên, dùng điện thoại của Đường Hàm vào APP ICloud. Vốn Đường Hàm cho rằng Tạ Chiêu vội vã dùng điện thoại như thế là muốn gọi cho ai, thế nhưng về sau cô ấy phát phát hiện mình sai rồi. Sau khi Tạ Chiêu lấy được điện thoại, không liên lạc với ai cả, mà lên iCloud mở một tài liệu của cô.

Cả người Đường Hàm đều ngơ ngác trong chớp mắt, trước mặt sinh tử tồn vong, chuyện đầu tiên cô Tạ nghĩ lại là viết bản thảo??

Tạ Chiêu không biết suy nghĩ đăm chiêu của cô ấy, bây giờ cô chỉ hi vọng Lục Thừa Tư có thể không sao. Cô mở tài liệu ra, cũng không cố gắng tổ chức ngôn ngữ gì cả, ngón tay còn không khống chế được hơi run run.

"...Lục Thừa Tư bất ngờ phát bệnh, được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, may mắn bác sĩ giỏi cứu chữa kịp thời, giúp anh bình an vượt qua một kiếp này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play