Lục Thừa Tư sửng sốt một chút, mới mở miệng nói: "Thế nào, lửa là cô phóng?"

Tạ Chiêu nói với anh: "Lúc trước tôi từng viết tình tiết này, tôi không ngờ những thứ này cũng biến thành sự thật."

Cô nói như thế, Lục Thừa Tư dường như cũng có chút ấn tượng, trước đó anh lên trên mạng đọc tác phẩm của Tạ Chiêu, hình như xác thật từng thấy chi tiết này.

Anh nhìn Tạ Chiêu bên cạnh, nhẹ nhàng cong môi: "Cô Tạ nhập kịch sâu như vậy? Đây là lừa được cả bản thân cũng tin rồi?"

Tạ Chiêu: "..."

"Anh biết rất rõ..." Tạ Chiêu cất cao âm lượng nói đến đây, lại thả thấp giọng như kẻ trộm, "Anh biết rất rõ tài liệu của tôi thành tinh, vậy mà anh còn không tin?"

Lục Thừa Tư nghĩ ngợi, mở miệng hỏi cô: "Tôi nghe nói hôm nay phim trường rất trùng hợp đổ một trận mưa, còn chỉ rơi ở chỗ đó, không phải cũng là cô làm chứ?"

Tạ Chiêu gật đầu: "May mắn mưa to kịp thời dập tắt lửa, diễn viên quần chúng bị vây ở trong lửa mới không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không tôi khó trốn tránh tội lỗi."

Lục Thừa Tư nhìn cô một hồi, nói với cô: "Cho dù thật sự là bởi vì nội dung cô viết, nhưng lúc cô viết cũng không biết nó sẽ biến thành thật, không thể trách cô được. Cô không cần cái gì cũng ôm vào người."

Tạ Chiêu biết Lục Thừa Tư đang an ủi mình, nhưng được an ủi dễ chịu hơn thật.

"Hơn nữa tôi thấy trong tiểu thuyết cô chỉ nhắc đến, cũng có thể chỉ là trùng hợp mà thôi."

Tạ Chiêu lại gật đầu, bỗng nhiên ngước mắt nhìn anh: "Anh từng xem tiểu thuyết của tôi? Anh còn không thừa nhận anh copy tiểu thuyết của tôi."

Lục Thừa Tư ngụy biện nói: "Không phải cô đăng tiểu thuyết lên mạng sao? Tôi xem ở trên mạng."

"Trên mạng?" Tạ Chiêu cau mày nghĩ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "A--! Cái người xoi mói dưới truyện của tôi chính là anh đúng không?"

"...Cô nói cái gì?" Lục Thừa Tư lại bắt đầu giả vờ vô tội.

Tạ Chiêu cơ bản không bị anh lừa: "Thừa nhận đi, Cẩu Đản có chút danh tiếng ở đất này!"

Lục Thừa Tư: "..."

Ai?

"Tôi về phòng trước." Lục Thừa Tư đứng dậy rời đi. Tạ Chiêu đã hiểu rõ anh, mỗi lần nói đến chỗ anh chột dạ, anh sẽ kiếm cớ chuồn đi! Tên Cẩu Đản kia chắc chắn là anh không sai được!

Lục Thừa Tư trở về phòng, đặc biệt lại mở trang web Phổ Giang, nhấn vào tiểu thuyết Tạ Chiêu dùng tài khoản phụ đăng.

Lúc trước để lại bình luận, anh lựa chọn tạo tên tự động, cũng không nhìn kỹ. Hiện tại mới phát hiện, tên mà trang web tự động tạo ra cho anh là "Cẩu Đản có chút danh tiếng ở đất này".

"..." Lục Thừa Tư im lặng một lát, lại phát hiện Tạ Chiêu trả lời bình luận của anh.

Tác giả trả lời: Nốt ruồi lệ chỉ là vì đẹp mắt, tôi thích, không được sao? : )

Lục Thừa Tư mấp máy môi, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề-- Nốt ruồi lệ đẹp ư? Đẹp chỗ nào?

Tạ Chiêu vẫn ngồi trong vườn hoa không rời đi, quản gia đưa cho cô một quả dừa non ướp lạnh tươi ngon, trực tiếp cắm ống hút vào trong quả. Vốn Tạ Chiêu không quá thích uống dừa nước, nhưng hương vị nước dừa tươi ngon này không quá ngọt, hơn nữa còn được ướp lạnh, cô uống cũng hơi nghiện.

Có lẽ đây chính là cộng điểm của nhân dân tệ đi, đồ ở nhà Lục Thừa Tư đều tự có vòng sáng cao cấp, không ăn giống như bỏ qua một trăm triệu.

"Ợ." Uống xong ợ một cái, Tạ Chiêu cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn nhiều. Cô lấy điện thoại di động, mở tài liệu ra đắm chìm vào suy nghĩ.

Có nên viết cảnh sát rất nhanh bắt được hung thủ phóng hỏa không nhỉ?

Thế nhưng, thật sự tồn tại hung thủ phóng hỏa sao?

Trải qua chuyện Phó Lãng lần trước, Tạ Chiêu không thể không trở nên cẩn thận. Lần trước Phó Lãng thuê Lâm Thành Dật ra tay, còn bản thân thì một mực ở trong phòng, còn tạo thêm chứng cứ không có mặt. Nhưng bởi vì cô nhận định là Phó Lãng làm, viết anh ta vào, thế là xuất hiện một video theo dõi vốn không tồn tại.

Nếu như bây giờ cô viết cảnh sát bắt được hung thủ, nhưng trên thực tế đây chỉ là việc ngoài ý muốn, vậy... Có phải lại có một người vô tội tự dưng biến thành hung thủ?

Tạ Chiêu cau mày nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ viết một câu "Cảnh sát rất nhanh điều tra rõ ràng nguyên nhân vụ cháy".

Mặc kệ vụ cháy có liên quan đến cô hay không, nhưng cô hi vọng chuyện này có thể mau chóng kết thúc, đừng thật sự biến thành sự kiện giết người liên hoàn gì đó.

Viết xong, Tạ Chiêu lưu tài liệu lại, từ trên ghế đứng lên: "Đi nào Thịt Ba Chỉ, lát nữa có thể ăn tối rồi."

"Gâu!" Nghe thấy sắp ăn cơm tối, Thịt Ba Chỉ hớn hở đứng dậy, đi theo Tạ Chiêu rời vườn hoa.

Tạ Chiêu về phòng sửa lại kịch bản một lát, thấy thời gian tương đối, gọi Thịt Ba Chỉ xuống lầu ăn cơm. Ngồi trong phòng ăn chưa được bao lâu, Lục Thừa Tư cũng xuống. Hôm nay phòng bếp làm cho Tạ Chiêu một nồi lẩu, mùi thơm nức mũi, lúc mang thức ăn lên, quản gia còn đặc biệt nói một câu: "Xế chiều hôm nay thấy tâm trạng cô Tạ không tốt lắm, cho nên đặc biệt bảo phòng bếp làm nổi lẩu, hi vọng có thể khiến cô Tạ giữ vững tinh thần."

Tạ Chiêu che miệng, cảm động đến rớt nước mắt: "Cảm ơn chú, quản gia, con người chú thật là siêu tốt."

Lục Thừa Tư ngồi đối diện cô không nhịn được giật giật khóe miệng: "Vừa vừa thôi, cùng một phần diễn cô đã diễn hai lần rồi."

Tạ Chiêu bĩu môi, trừng mắt nhìn anh nói: "Tôi không phải diễn, tôi đây là phát ra từ tận đáy lòng, anh không hiểu thì không nên nói lung tung."

Lục Thừa Tư cười nhạo một tiếng: "A."

Tạ Chiêu nhìn anh nói: "Tôi biết anh ghen tị, dù sao anh cũng không ăn được đồ ăn ngon như này. Không nên gấp, chờ anh khỏi tôi mời anh ăn nhé, Cẩu Đản nhỏ."

Lục Thừa Tư: "..."

Quản gia tò mò nhìn thoáng qua Lục Thừa Tư, đây lại là biệt danh cô Tạ lấy cho cậu chủ lúc nào?

Tạ Chiêu không để ý đến lời nói ghen tị của Lục Thừa Tư, ngâm nga câu hát vừa nhúng thịt vào nồi, Thịt Ba Chỉ bên cạnh thèm chảy nước miếng. Tạ Chiêu vừa nhúng thịt, vừa kiên nhẫn giải thích với Thịt Ba Chỉ: "Tao đang nhúng thịt ba chỉ, là đồng loại của mày! Mày không thể ăn đồng loại được!"

Lục Thừa Tư: "..."

Cũng không thể ỷ vào chó chưa từng đọc sách thì có thể lừa gạt chó như vậy chứ? Cái cô nhúng rõ ràng là thịt lợn ba chỉ, làm sao lại thành đồng loại của chó rồi?

"Thịt Ba Chỉ, cô ấy đang mắng mày là lợn." Lục Thừa Tư không nhanh không chậm nói một câu.

Tạ Chiêu: "..."

"Con người anh làm sao còn châm ngòi ly gián vậy hả?" Tạ Chiêu bất mãn trừng mắt nhìn anh, "Không phải anh sắp phẫu thuật rồi sao? Giữ tâm thái bình lặng một chút đi."

"A."

Tạ Chiêu nhìn quanh bốn phía, thấy không có người nào, bèn nhỏ giọng khuyến khích Lục Thừa Tư: "Bằng không anh ăn một miếng? Tôi chắc chắn sẽ không tố giác anh đâu."

"Không cần, cảm ơn."

"Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo." Tạ Chiêu nhìn anh cười một tiếng, hừ, không ăn thì không ăn, dù sao người thèm cũng không phải cô, "Wow~ Ngon quá đi mất."

Lục Thừa Tư: "..."

Hai người ăn cơm tối được một nửa, Tạ Chiêu nhận được cuộc gọi Wechat từ Sở Dật. Nhìn thấy cái tên sáng lên trên màn hình, Tạ Chiêu vội nhận điện thoại: "Đội trưởng Sở, vụ án có tiến triển gì sao?"

Lục Thừa Tư vừa nghe ba chữ "đội trưởng Sở", lập tức đưa mắt nhìn sang.

Sở Dật ở đầu bên kia điện thoại cười một tiếng, nói với Tạ Chiêu: "Vụ án có tiến triển gì, tại sao tôi phải báo cáo với cô? Cô là cục trưởng của chúng tôi?"

"Ặc..." Nói rất có đạo lý, "Vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm cái gì?"

Sở Dật nói: "Buổi sáng thấy cô rất lo lắng cho cô gái bị thương, cho nên đặc biệt nói với cô một tiếng. Cô ấy phẫu thuật xong rồi, rất thuận lợi, nhưng phần lưng bị bỏng, muốn khôi phục hoàn toàn còn phải dựa vào phẫu thuật chỉnh hình. May mắn là vết sẹo ở nơi khá kín, mặc quần áo là che được."

"A..." Tạ Chiêu nghe xong gật đầu, "Nhưng cô ấy là diễn viên quần chúng, có lẽ sau này vẫn muốn làm diễn viên, có vết sẹo tóm lại vẫn có ảnh hưởng. Phẫu thuật chỉnh hình kia đắt không?"

"Cái này tôi không hỏi bác sĩ, có thể phải xem diện tích bỏng."

"Ồ..." Tạ Chiêu lại gật đầu một cái, "Vậy các anh hỏi được gì từ chỗ cô ấy không? Hỏa hoạn lần này có phải người làm?"

Sở Dật nói: "Mặc dù cô gái được cứu ra kịp thời, nhưng còn hít vào rất nhiều khói đặc ở hiện trường hoả hoạn, còn ngạt thở nửa. Hiện tại cô ấy còn chưa tỉnh lại, tạm thời không thể ghi khẩu cung."

"Thế à... Vậy tôi còn một câu hỏi nho nhỏ, không biết có nên hỏi hay không."

Sở Dật cười một tiếng, mở miệng nói: "Cô cứ hỏi, tôi xem tình huống có nên trả lời hay không."

"..." Tạ Chiêu nói, "Tại sao hôm nay anh lại xuất hiện ở căn cứ truyền hình điện ảnh nhanh như vậy? Là trước kia nhận được tình báo gì sao?"

"Không thể trả lời."

"...Được, quấy rầy rồi." Tạ Chiêu vô cùng thức thời mỉm cười, "Cảm ơn anh nói cho tôi chuyện cô gái kia, chúc các anh sớm ngày phá án, tạm biệt."

Cô nói xong cũng cúp máy.

Lục Thừa Tư đợi cô cúp máy, mới lần nữa cầm đũa ăn cơm: "Cô kết bạn với Sở Dật bao giờ thế?"

"A, chính là ở quán trà sữa lần trước." Tạ Chiêu nói, "Lúc ấy để cảm ơn anh ấy xông pha vì việc nghĩa, tôi mời anh ấy uống một cốc trà sữa, nhưng anh ấy nói công nhân viên nhà nước không thể nhận quà cáp, lại chuyển tiền cho tôi."

Lục Thừa Tư nói: "Chuyển tiền nhất định phải kết bạn mới có thể chuyển sao?"

"...Hình như cũng không cần." Tạ Chiêu nói, lại khoa trương kinh ngạc che miệng của mình, "Cho nên anh cũng cho rằng anh ấy mượn cớ kết bạn Wechat với tôi đúng không?"

Lục Thừa Tư: "..."

Anh vùi đầu yên lặng ăn cơm, không muốn nói tiếp.

"Gâu gâu." Mà Thịt Ba Chỉ dưới bàn vẫn kiên nhẫn đòi ăn với Tạ Chiêu. Tạ Chiêu không kiên nhẫn xoa đầu nó: "Thịt Ba Chỉ, mày còn đang thời kỳ khôi phục, không thể ăn những thứ này, chờ bệnh mày khỏi hẳn, tao cho mày ăn thêm nhé."

"Gâu Gâu!" Thịt Ba Chỉ không đồng ý, vẫn thèm thịt trong bát cô.

Tạ Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao mày giống anh Cẩu Đản thế nhỉ, sức khỏe không tốt còn háu ăn?"

"Tôi háu ăn như vậy sao?" Lục Thừa Tư không chút suy nghĩ phản bác.

Tạ Chiêu nhìn anh chớp mắt mấy cái: "A, anh thừa nhận anh là anh Cẩu Đản rồi?"

Lục Thừa Tư: "..."

Chắc chắn đầu óc anh không tỉnh táo, mới nhiều lần lật thuyền chỗ cô như thế.

Tạ Chiêu vui vẻ ăn hết lẩu, dẫn Thịt Ba Chỉ ra bên ngoài tản bộ tiêu cơm. Hôm nay tâm trạng cô xác thực sa sút, vô cùng tự trách, nhưng bây giờ cô đã an ủi bản thân. Cô tin tưởng năng lực của mấy người Sở Dật, còn có tài liệu tinh của mình, vụ cháy sẽ nhanh chóng được điều tra rõ ràng. Hiện giờ chỉ có một người bị hại, hơn nữa cũng không nguy hiểm đến tính mạng đã là kết cục tốt nhất rồi. Nếu như kế tiếp cô gái kia muốn làm phẫu thuật chỉnh hình, cô cũng có thể giúp cô ấy gánh chịu tiền phẫu thuật, hi vọng cô ấy có thể mau chóng khôi phục.

Cô cảm thấy mình vẫn phải tới bệnh viện thăm hỏi một chút, nhưng giờ cô ấy có thể là nhân chứng quan trọng, cũng không biết bên cảnh sát có cho phép thăm hay không?

Nghĩ như vậy, cô gửi tin nhắn cho Sở Dật: "Đội trưởng Sở, hôm nay có thể đi thăm cô gái bị thương không?"

Một lát sau Sở Dật mới trả lời cô: "Tạm thời chưa thể."

Tạ Chiêu nghĩ ngợi, hỏi anh ta: "Có phải các anh hoài nghi, nếu như có người cố ý phóng hỏa, hiện giờ người chưa chết, gã sẽ nghĩ cách hại cô ấy lần nữa?"

Sở Dật: Không hổ là biên kịch, suy nghĩ quả nhiên rất nhiều. [Tôi khẳng định.jpg]

Tạ Chiêu: Cảm ơn 🙂 Tôi còn cảm thấy nếu quả thật có người cố ý phóng hỏa, vậy khẳng định là giết người vì tình 🙂

Sở Dật: Đã điều tra mối quan hệ của cô ấy, đều nói cô ấy không có bạn trai

Tạ Chiêu: Bạn trai cũ!! Bằng không bạn trai cũ cũ!

Sở Dật:...

Tạ Chiêu: A, cho nên quả nhiên các anh vẫn hoài nghi có người cố ý phóng hỏa đúng không!

Sở Dật: ...🙂

Sở Dật: Hiện giờ ý kiến và thái độ của công chúng đối với việc này rất cao, cảnh sát vẫn luôn tăng ca điều tra việc này, sẽ mau chóng đưa ra thông báo chính thức. Nếu cô thật sự quan tâm tình tiết vụ án như vậy, về sau lưu ý thông báo chính thức đi.

Tạ Chiêu: A, được.

"Gâu gâu." Thịt Ba Chỉ đi bên cạnh Tạ Chiêu bỗng dưng kêu lên, Tạ Chiêu quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Lục Thừa Tư cũng ra lúc nào không hay. Anh cúi người chơi đùa với Thịt Ba Chỉ, hỏi Tạ Chiêu: "Đang nói chuyện phiếm với Sở Dật?"

"..." Không biết vì sao, anh hỏi như thế lại khiến Tạ Chiêu sinh ra cảm giác yêu đương lén lút với người khác. Cô cười ha ha hai tiếng, nói với Lục Thừa Tư: "Không, tôi chỉ ra... Ngắm sao."

Không khí trên núi tốt, buổi tối mùa hè như bây giờ còn có thể trông thấy không ít sao.

Lục Thừa Tư nhìn cô một cái, nói: "Ngắm sao, tôi có một nơi tốt hơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play