Căn cứ truyền hình điện ảnh thành phố A nằm cách xa nội thành, Tạ Chiêu xuất phát từ sáng sớm nhưng đến hơn 10 giờ cô mới đến nơi. Cô đã nhắn tin trước cho Đường Hàm từ sớm, hiếm khi Đường Hàm rời khỏi khách sạn đón... Đồ ăn cô đưa tới.
Đường Hàm mặc áo phông và quần short jean, búi đầu củ tỏi hơi xù, cầm điện thoại và thẻ phòng xuống dưới chờ Tạ Chiêu. Vì đón Tạ Chiêu, hôm nay hiếm khi cô còn đánh phấn lót.
Xa xa, Đường Hàm trông thấy một chiếc xe Benz đi tới. Trước đó cô đã từng thấy xe của Tạ Chiêu, không phải chiếc này, cho nên cô hơi nghi ngờ dò xét chiếc xe này. Đợi đến khi Tạ Chiêu mở cửa xe bước xuống, cô mới hơi kinh ngạc tiếp đón: "Tạ Chiêu, cậu lại đổi xe à?"
Chỉ có điều chiếc xe này không giống phong cách mà cô Tạ thích lắm.
Hôm nay Tạ Chiêu đặc biệt tìm một chiếc váy dài, còn đội cái mũ lần trước mua cùng với Cố Chi Chi, phảng phất như đến căn cứ truyền hình điện ảnh nghỉ phép. Mà đối với nghi vấn của Đường Hàm, Tạ Chiêu nói úp úp mở mở: "A, xa quá không muốn tự lái xe, cái này không quan trọng."
Cô đi đến đuôi xe mở cốp xe ra, cùng tài xế Tiêu ôm đồ ăn trong đó ra, Đường Hàm vội vàng đi góp sức: "Cô Tạ không hổ là cậu! Cậu lại mang theo nhiều đồ ăn như vậy đến thăm mình! Hu hu hu!"
Cô cảm nhận được niềm vui cuộc sống khi ôm được đùi phú bà rồi!
Tạ Chiêu đi thẳng đến bên ngoài khách sạn Đường Hàm ở chứ không đi thẳng đến phim trường. Cô nhờ người giữa cửa khách sạn đẩy một chiếc xe chở hành lý tới, bỏ đồ ăn lên: "Trước đẩy tới phòng cậu đã, phòng cậu có tủ lạnh không?"
"Có một cái tủ lạnh nhỏ, nhiều đồ như vậy đoán chừng không hết được." Đường Hàm chỉ là một biên kịch theo đoàn bình thường, còn ở chung phòng với người khác. Ngành giải trí chính là nơi nâng cao giẫm thấp, trong đoàn làm phim cũng giống như vậy, biên kịch cấp bậc như cô, đoàn làm phim sẽ không cho cô ở căn phòng quá tốt.
Tạ Chiêu nói: "Vậy cậu bỏ những thứ dễ hỏng vào tủ lạnh là được, mấy đồ ăn vặt có thể để bên ngoài từ từ ăn. Thực sự không ăn hết cũng có thể đưa chút cho những người khác trong đoàn làm phim."
"Ừ ừ ừ." Đường Hàm gật đầu như giã tỏi, "Trong khoảng thời gian mình sống ở đoàn làm phim vất vưởng, tạm bợ, cô Tạ, cậu chính là ánh sáng đời mình!"
"...Đươc rồi, mọi người quen thuộc như vậy, nói lời này buồn nôn cỡ nào."
"...Ồ." Đường Hàm quẹt thẻ phòng trong thang máy, ấn số tầng, "Phòng mình hơi bừa bộn, đợi lát nữa cậu bỏ qua cho nhé."
Tạ Chiêu nghĩ ngợi, nói với cô ấy: "Bằng không chúng ta cất đồ rồi đến phim trường đi dạo đi."
Đường Hàm: "..."
Không cần viết rõ ghét bỏ lên mặt như thế chứ.
Sau khi đến phòng Đường Hàm, Tạ Chiêu mới phát hiện Đường Hàm nói "hơi bừa bộn" thật sự là khiêm tốn.
Cô muốn tìm chỗ sạch sẽ trong căn phòng đó ngồi một chút cũng khó khăn.
Chính Đường Hàm cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô phát hiện Tạ Chiêu nói đi phim trường dạo cũng không tệ: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đến phim trường dạo một vòng."
Cô lấy hai chai soda trong số đồ ăn Tạ Chiêu mang tới ra, nhét một chai vào tay Tạ Chiêu: "Cầm uống đi đừng ngại."
"...Vậy cảm ơn nhé." Tạ Chiêu cầm nước chuẩn bị đi, lại bị Đường Hàm gọi lại.
"Chờ một chút." Đường Hàm cầm một bình xịt đuổi muỗi, xịt lên người Tạ Chiêu như xịt kem chống nắng, "Bên kia nhiều muỗi lắm, lần trước mình đi một chuyến trực tiếp thu hoạch hơn mười nốt, ngứa đến nỗi tối mình không ngủ được."
Cô xịt cho Tạ Chiêu xong, lại xịt ồ ạt cho mình. Sau khi cả căn phòng đều là mùi thuốc đuổi muỗi, Đường Hàm rốt cuộc hài lòng: "Đi thôi, mình cũng không tin còn có muỗi đầu sắt!"
Tạ Chiêu đi đằng trước, mở cửa phòng khách sạn ra, Đường Hàm lại nhét quạt điện tự động mini cho cô.
"...Được lắm." Tạ Chiêu giơ ngón tay cái cho cô ấy từ tận đáy lòng, nhìn ra được trước đó đứa trẻ này ở phim trường đã bị thiệt thòi không ít.
Khách sạn cách phim trường một đoạn, phải ngồi xe đi qua. Trước đó Đường Hàm tới phim trường đều là tự bắt xe hoặc là đi ké xe của đoàn làm phim, nhưng hôm nay dính ánh sáng của cô Tạ, cô cũng được ngồi xe sang một lần.
"Chiếc xe này không phải của cậu thật à?"
"Không phải, không dưng gì mình mua nhiều xe như vậy làm gì? Là của một người bạn."
"Bạn nào thế? Không phải là bạn ở biệt thự lớn kia chứ?"
Tạ Chiêu đang uống nước, suýt thì bị nước trong miệng làm sặc: "Biệt thự lớn gì?"
"A, cậu còn muốn giấu tụi này?" Tư thế của Đường Hàm như thám tử Holmes lừng danh, đánh giá Tạ Chiêu, "Tụi này thấy hết mấy tấm ảnh cậu đăng lên vòng bạn bè rồi, vườn hoa Thịt Ba Chỉ chơi, khẳng định chỉ có ở biệt thự."
"...Mình cảm thấy điểm chú ý của các cậu quá sai lệch, mình đăng ảnh là để các cậu nhìn chó!"
"Chó rất đáng yêu, cho nên biệt thự là của ai?"
"..." Cô rốt cuộc hiểu vì sao tên nhóm chat của bọn họ là "Biệt thự lớn của chị em phất nhanh", bọn họ thật sự rất có chấp niệm với biệt thự lớn.
Sau khi đến phim trường, xe không vào được con đường phía trước, vì vậy Tạ Chiêu và Đường Hàm xuống xe đi bộ. Đường Hàm giơ chứng chỉ biên kịch lên, mang theo Tạ Chiêu vào phim trường. Bây giờ thời tiết nóng bức, quay phim trong thành phố điện ảnh cũng đều là phim cổ trang, các diễn viên đều nóng không chịu nổi.
"Thời tiết này quay cổ trang thật đúng là chịu tội." Tạ Chiêu mở quạt điện mini Đường Hàm chuẩn bị cho cô quạt cho mình. Đường Hàm cũng mở quạt điện mini, đi bên cạnh cô nói: "Nhưng mà diễn viên còn tốt chán, cát-sê cao còn có trợ lý hầu hạ, những diễn viên quần chúng ở chỗ này chờ từ sáng sớm đến tối muộn, còn không kiếm được mấy đồng."
"Cũng phải." Tạ Chiêu cũng từng ở đoàn làm phim, đã thấy nhiều người vót nhọn đầu cũng muốn vào cái nghề này.
Đường Hàm và Tạ Chiêu tại hiện trường nhìn một cảnh nam nữ chính đóng chung, hai diễn viên diễn xong, phát hiện Tạ Chiêu đến thăm ban, còn đặc biệt tới bắt chuyện với cô, nói hi vọng về sau có cơ hội hợp tác. Sau khi bọn họ rời đi, Đường Hàm ở bên cạnh Tạ Chiêu chậc chậc hai tiếng: "Không hổ là cô Tạ, ngay cả nam nữ chính của chúng mình còn muốn đặc biệt tới chào hỏi cậu."
"Haiz, khiêm tốn một chút." Tạ Chiêu xua tay, "Fan hâm mộ của nam nữ chính nhà cậu cũng không dễ chọc, hôm qua lên hot search mắng đoàn làm phim ghê lắm."
Đường Hàm nói: "Tối hôm qua đạo diễn mở họp, chủ yếu nói chuyện phòng cháy của đoàn làm phim, ngay cả biên kịch như mình cũng bị kéo đi tham gia."
Tạ Chiêu gật đầu: "Coi trọng một chút là chuyện tốt, bây giờ thời tiết nóng bức, rất dễ bén lửa."
Hai người đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có người cầm loa hô to: "Cháy rồi cháy rồi, đoàn làm phim Cá Chép Đỏ sát vách cháy rồi!"
Tiếng hô này vừa ra, người ở hiện trường đều hoảng hốt, mặc dù không phải đoàn làm phim của mình bị cháy, nhưng thế lửa lan ra rất nhanh, nói không chừng sẽ cháy tới chỗ bọn họ.
Tạ Chiêu hơi trợn tròn mắt: "Lại cháy rồi?"
"Đúng." Đường Hàm trợn tròn mắt giống như cô, "Hôm qua chỗ chúng mình vừa bắt lửa, nhân viên ở thành phố điện ảnh còn cho gửi thông báo cho mỗi đoàn làm phim, bảo chú ý nguy cơ hoả hoạn. Lúc này Cá Chép Đỏ của bọn họ lại cháy một trận tiếp?"
Lông mày Tạ Chiêu không tự giác nhíu lại, cô chợt nhớ tới, lúc trước cô viết "Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua", hình như từng viết tình tiết đoàn làm phim liên tục xảy ra hoả hoạn.
Bởi vì nam chính Sở Anh Tuấn của tiểu thuyết này được xây dựng là một cảnh sát, mà Tạ Mỹ Lệ là một biên kịch, vì để hai người gặp nhau, cô tiện tay viết tình tiết một đoàn làm phim liên tục xảy ra hoả hoạn. Nhưng mà đây cũng không phải sự cố hỏa hoạn đơn thuần, mà gắn với sự kiện giết người liên hoàn.
Nghĩ tới đây, phía sau lưng Tạ Chiêu bỗng nhiên xông lên cơn lạnh lẽo.
Nếu Sở Anh Tuấn cũng biến thành thật, chẳng lẽ tình tiết này cũng thành sự thật?
Tay Tạ Chiêu không tự giác hơi run, cô túm lấy Đường Hàm bên cạnh, nói với cô ấy: "Chúng ta qua xem chút đi."
Đường Hàm nói: "Đừng, còn không biết tình huống thế nào, chắc chắn bên kia đang chữa cháy rồi."
Trong lòng Tạ Chiêu rất loạn, cô miễn cưỡng ổn định cảm xúc, nói với Đường Hàm: "Chúng ta đi qua xem xem có thể hỗ trợ gì không."
"Thế nhưng chúng ta cũng không chuyên nghiệp, nhỡ qua đó không giúp được việc gì, còn làm loạn thêm thì sao?"
Tạ Chiêu biết Đường Hàm nói có lý, bên kia khẳng định đã báo cháy, nhưng trong nội tâm cô không bình tĩnh được: "Mình đi qua nhìn một chút, cậu ở đây chờ mình."
Cô nói xong tự mình đi ra ngoài, Đường Hàm ở phía sau gọi cô một tiếng, cô cũng không phản ứng. Đường Hàm sợ cô xảy ra chuyện, vội vàng đi theo: "Mình đi chung với cậu, đi xem thì có thể, đến hiện trường đừng chạy lung tung."
Đoàn làm phim Cá Chép Đỏ quay bên cạnh bọn họ, lửa cháy chính là một cảnh bọn họ tự dàn dựng, mới quay hai cảnh thì bị cháy. Tạ Chiêu và Đường Hàm đi không đến hai mươi mấy bước đã nhìn thấy lửa lớn cháy cách đó không xa, còn có khói đặc nghi ngút.
"Má ơi dọa người quá." Đường Hàm vội vàng kéo Tạ Chiêu, "Chúng ta đừng qua đó thì hơn, lửa chỗ bọn họ lớn hơn lửa hôm qua ở chỗ mình."
Tạ Chiêu thấy thế lửa lớn như thế, trong lòng bóp càng chặt hơn. Nơi xa không ngừng truyền đến tiếng người, có thể thấy được hiện trường rất loạn, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy một hai tiếng thét lên. Ngay lúc này, bỗng nhiên có người hô lớn một câu: "Trong đám cháy còn có người! Có một diễn viên quần chúng ở đó!"
Lần này trái tim Đường Hàm cũng thắt chặt: "Trời ạ, lại còn có người ở trong lửa, lửa lớn như thế còn có khả năng trở ra sao?"
Lòng bàn tay Tạ Chiêu lạnh buốt, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Cô vô ý thức chạy về phía trước, đón gió nóng đằng trước phả vào mặt hơi đau.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Bao lâu nữa đội cứu hỏa mới đến? Người trong lửa có thể gắng gượng đến khi bọn họ đến không?
Cô nhất định phải nghĩ cách cứu người.
Tạ Chiêu lấy điện thoại di động của mình ra, mở tài liệu, ngón tay không khống chế nổi run rẩy.
"Chớ khẩn trương, bình tĩnh một chút." Tạ Chiêu không ngừng nhắc nhở mình bình tĩnh một chút, cô hít sâu một hơi, nhanh chóng nhập vào điện thoại di động.
"...Trận lửa ở đoàn làm phim Cá Chép Đỏ rất lớn, càng hỏng bét chính là còn có một diễn viên quần chúng bị vây ở bên trong. Lúc này trời bỗng nhiên đổ mưa to, dập tắt trận lửa lớn này."
Tạ Chiêu viết xong, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, bầu trời vừa rồi còn vạn dặm không mây, bỗng nhiên âm u, còn đánh tiếng sấm "ầm" một tiếng. Ngay sau đó mưa to từ trên trời trút xuống, "ào ào" tưới lên tất cả mọi người trở tay không kịp.
"Trời mưa trời mưa! Lửa nhỏ đi rồi!" Đoàn làm phim có người hớn hở hô lên, Tạ Chiêu đứng dưới trận mưa to, trong lòng rốt cuộc dễ chịu hơn vừa rồi.
"Sao tự dưng trời lại mưa nhỉ?" Đường Hàm từ sau đuổi tới, kéo Tạ Chiêu, "Cậu ở đây hứng mưa làm cái gì? Chúng ta tìm một nơi tránh mưa trước đi."
Cô kéo Tạ Chiêu đến dưới một cái lều, chỉ có điều cơn mưa này quá lớn, lều cũng không có tác dụng mấy.
Nhưng nhờ trận mưa to đột nhiên xuất hiện, thế lửa ở đoàn làm phim mắt trần có thể thấy nhỏ dần, cũng không lâu lắm, lửa lớn vừa rồi còn cháy hừng hực, đảo mắt bị ông trời trút nước dập tắt. Đội cứu hỏa rất nhanh đã tới hiện trường, lúc này mưa cũng nhỏ đi. Tạ Chiêu nhìn bọn họ khiêng một người từ hiện trường ra, muốn đi lên xem một chút thì bị Đường Hàm kéo lại: "Cậu chớ đi, chúng ta về khách sạn thay quần áo trước."
Cô cứng rắn lôi Tạ Chiêu trở lại khách sạn, sau khi đến phòng tìm một bộ quần áo sạch cho Tạ Chiêu: "Hôm nay cậu sao vậy? Bình thường cũng không thấy cậu thích tham gia náo nhiệt như thế?"
Tạ Chiêu đang dùng máy sấy sấy tóc, nghe cô ấy nói như vậy thì trả lời một câu: "Mình không phải đi tham gia náo nhiệt, mình muốn đi cứu người."
"Đó là ở trong lửa, cậu không có trang bị gì, cậu đi lên cứu ai?" Đường Hàm nói đến đây, lại không nhịn được cảm thán, "Nhưng mà hôm nay diễn viên quần chúng kia may mắn thật ấy, bỗng nhiên trời đổ mưa to. Hơn nữa vừa rồi mình đi hỏi một chút, chỉ có chỗ chúng ta đổ mưa thôi!"
Tạ Chiêu gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng không tình huống của cô ấy hiện giờ sao rồi?"
"Tạm thời còn không có tin tức, nhưng chắc không nguy hiểm đến tính mạng đâu." Đường Hàm lướt nhóm chat đoàn làm phim, nếu như có tin tức gì, khẳng định có người nói chuyện trong đó.
Tạ Chiêu hỏi: "Cậu biết cô ấy được đưa đến bệnh viện nào không?"
"Không biết." Đường Hàm ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Không phải cậu còn muốn đến bệnh viện thăm đấy chứ?"
"Ờ thì..."
"Bây giờ phim trường có rất nhiều cảnh sát đến!" Đường Hàm bỗng nhiên lướt đến ảnh chụp mới đăng trong nhóm, vội vàng đưa cho Tạ Chiêu nhìn, "Cậu xem, đỗ rất nhiều xe cảnh sát."
Tạ Chiêu tắt máy sấy, cúi đầu nhìn thoáng qua, hiện trường xác thực có không ít cảnh sát, bao vây nơi bị cháy. Sau đó Đường Hàm tìm kiếm hình ảnh, Tạ Chiêu thấy trên tấm ảnh xuất hiện một gương quen thuộc mặt.
Là Sở Dật.