Vừa rồi Triệu Khoan dẫn người tìm Phó Lãng, phát hiện cửa phòng Phó Lãng khoá trái. Anh ta ở bên ngoài gõ cửa một hồi lâu, bên trong không có phản ứng. Quản gia cầm chìa khóa chạy tới, muốn dùng chìa khoá mở cửa ra, ai ngờ lúc này Phó Lãng bất ngờ mở cửa.
Anh ta mặc áo ngủ, tóc rối bời, bộ dạng mới bị người đánh thức: "Đêm hôm khuya khoắt mấy người chơi cái gì thế? Gọi hồn à?"
Triệu Khoan quan sát anh ta từ trên xuống dưới, hỏi: "Vừa rồi cậu làm gì ở bên trong? Vì sao lâu như vậy mới mở cửa?"
"Tôi đang ngủ đó anh à, anh cho rằng ai cũng giống như anh, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được?" Phó Lãng nhìn Triệu Khoan như nhìn kẻ điên. Triệu Khoan nhìn thoáng qua căn phòng phía sau anh ta, lại nói: "Tôi gọi to như vậy, cậu cũng không nghe thấy?"
Phó Lãng không nói cười một tiếng: "Anh này, tự anh nghe tiếng sấm bên ngoài đi, cái này không to hơn tiếng anh à? Lại nói chất lượng giấc ngủ của tôi tốt, ngủ rồi sẽ không dễ dàng bị đánh thức, cái này cũng phạm pháp sao thưa sếp?"
Triệu Khoan không tiếp tục lý luận với anh ta, dẫn người muốn vào phòng anh ta điều tra, cả người Phó Lãng chắn ở cửa ra vào, kêu to: "Các người chơi cái gì hả? Mặc dù đây là nhà các người, nhưng bây giờ tôi ở bên trong, các người không có tư cách tự tiện xông vào như thế!"
Triệu Khoan nhìn anh ta một cái, mở miệng nói: "Vừa rồi có người xông vào phòng cậu chủ, chúng tôi muốn vào lục soát kiểm tra một chút."
Anh ta dẫn người cưỡng ép muốn vào phòng, Phó Lãng lại liều chết không cho, cảm xúc kích động hơn vừa rồi: "Còn luật pháp không vậy? Các người đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đấy biết không hả? Các người có quyền gì lục soát tôi? Muốn lục soát cũng là cảnh sát đến lục soát!"
Động tĩnh bên này cực kỳ ầm ĩ, cơ bản đánh thức hết người trong biệt thự, vệ sĩ sợ xảy ra hỗn loạn, đều tập trung sang bên này. Lý Tuyền từ bên Lục Thừa Tư tới, hỏi một tiếng: "Triệu Khoan, xảy ra chuyện gì?"
Thái độ của Triệu Khoan với Lý Tuyền đỡ hơn trả lời Phó Lãng nhiều: "Bà chủ, vừa rồi có người lẻn vào phòng cậu chủ nhảy cửa sổ chạy trốn, chúng tôi lo lắng an toàn của cậu Phó Lãng, muốn đi vào kiểm tra."
Lời này chọc Phó Lãng bật cười, anh ta xuỳ to một tiếng, nhìn Triệu Khoan nói: "Anh chớ vờ vịt với tôi, rõ ràng các người hoài nghi người vừa rồi là tôi, muốn vào lục soát chứng cứ đúng không?"
Triệu Khoan không nói chuyện, Phó Lãng nhìn Lý Tuyền, cũng đổi vẻ mặt khác: "Cô Lý, cháu biết Lục Thừa Tư không thích cháu, nhưng cũng không thể oan uổng cháu thế này được! Người vừa rồi không phải cháu, nếu các cô không tin, có thể báo cảnh sát, cảnh sát tới mặc họ tra thế nào cũng được, cháu đều tuyệt đối phối hợp."
Triệu Khoan không nhịn được, nói một câu: "Chờ cảnh sát đến, cho cậu thời gian tiêu hủy chứng cứ à?"
"Anh nói cái gì!" Phó Lãng lập tức nổi cáu, anh ta siết nắm đấm, nói với Triệu Khoan, "Được thôi, các người sợ tôi tiêu hủy chứng cứ, các người giám thị tôi đến khi cảnh sát đến thì thôi!"
Phó Lãng nói xong thì ngồi xuống đất: "Tôi ngồi ở đây chờ cảnh sát đến, nhưng các người cũng không thể đi vào, ai biết các người có thể vu oan hãm hại tôi hay không? Chúng ta đều ngồi ở chỗ này bảo vệ căn phòng, nhìn xem đợi lát nữa cảnh sát tới có thể tìm được chứng cớ gì từ chỗ tôi không."
Lý Tuyền nhìn bọn họ tranh cãi gay gắt, cũng hơi khó xử, nhưng sự việc đêm nay rất nguy hiểm, bà đã bảo quản gia báo cảnh sát.
Tạ Chiêu cũng không nhịn được, lén chạy tới nhìn xem, sau đó trở về tường thuật hiện trường cho Lục Thừa Tư: "Triệu Khoan muốn lục soát phòng Phó Lãng, Phó Lãng không cho, nói muốn chờ cảnh sát đến, bây giờ bọn họ đều cắm mông ở đó, ngồi im thị uy với nhau."
Lục Thừa Tư: "..."
Anh mấp máy môi, hỏi cô: "Vừa rồi cô nhìn rõ người đó không?"
Tạ Chiêu nhớ lại một chút, lắc đầu nói: "Từ đầu đến chân anh ta bọc kín mít, sắc trời lại đen thui... Nhưng nhìn dáng người hơi giống Phó Lãng thật."
Lục Thừa Tư cũng nghĩ như vậy, lúc anh mở mắt ra cũng chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng, dáng người quả thực rất giống Phó Lãng.
Hơn nữa anh ở trang viên lâu như vậy, chưa hề có ai lẻn vào, hôm nay Phó Lãng vừa đến thì xảy ra chuyện này, nói không quan đến anh ta là không thể nào.
Bởi vì trang viên ở trên núi, hiện tại lại mưa, cho nên cảnh sát sẽ không đến nhanh được. Trước khi cảnh sát đến, vệ sĩ trong trang viên lục soát trang viên một lần, không lục soát được người lạ nào, nhưng tìm được quần áo liền thể và một đôi găng tay đều màu đen trong bụi cỏ.
Quần áo liền thể giống trang phục phòng hộ, sau khi mặc vào có thể bọc kín người từ đầu đến chân, bọn họ hoài nghi do người chui vào phòng Lục Thừa Tư vứt. Vệ sĩ tìm được quần áo, mang đến cho Lục Thừa Tư và Tạ Chiêu nhìn trước, hai người đều nói là bộ quần áo này.
Chỉ có điều quần áo và găng tay dưới trận mưa to lâu như vậy, cho dù có chứng cớ gì chỉ sợ đã trôi mất sạch.
"Giám sát có quay được gì không?" Lục Thừa Tư hỏi Triệu Khoan.
Triệu Khoan lắc đầu: "Gã nhảy cửa sổ ra ngoài, đi vào góc chết máy giám sát, nhưng tôi cho rằng người vẫn ở trong trang viên."
Mặc dù trong biệt thự chỉ có phòng tập thể thao, bể bơi,... được trang bị máy giám sát, nhưng các khu vực bên ngoài đều có camera, người này không thể tránh thoát tất cả máy giám sát lén đi ra ngoài được.
...Lúc trước sở dĩ quản gia có thể tìm được Tạ Chiêu đi lung tung trong trang viên một cách chính xác như vậy cũng là bởi vì trong trang viên có camera giám sát.
Cho nên có khả năng nhất, chính là người này vốn ở trong biệt thự, hiện tại cũng không rời khỏi biệt thự, cụ thể thêm một chút, anh ta cảm thấy chính là Phó Lãng.
"Hơn nữa quần áo và găng tay tìm được trong bụi cỏ gần phòng Phó Lãng."
Tạ Chiêu nghe Triệu Khoan nói như vậy, cũng cảm thấy hiềm nghi của Phó Lãng thực sự quá lớn: "Chờ cảnh sát tới, nhất định có thể túm được sơ hở của anh ta."
Lục Thừa Tư nghe vậy, cau mày nhìn Tạ Chiêu bên cạnh, sắc mặt vô cùng không tốt: "Cô có thể đi ra ngoài ăn không?"
Tay Tạ Chiêu bưng bát bún ốc: "...A, không phải do mấy anh gọi tôi tới nhận quần áo sao?"
"Nhưng cô có thể không cần bưng bát tới."
Tạ Chiêu bĩu môi, lại bưng bát đi ra.
Lúc cảnh sát chạy tới trang viên đã là sau nửa đêm, Tạ Chiêu nghĩ đến cảnh sát tới chắc chắn sẽ hỏi lời khai của cô nên không dám về phòng ngủ, ngồi trên trên sofa chợp mắt một lát. Sau khi cảnh sát tới, trước tiên hỏi thăm mấy nhân chứng quan trọng, sắp xếp sơ qua lại tình huống đêm nay.
Đêm nay sấm sét đùng đùng, dưới thời tiết cực đoan như này, sức khỏe Lục Thừa Tư sẽ khá không ổn định, cho nên cả đêm y tá Hách Giai đều ở bên cạnh canh cho anh. Trong phòng Lục Thừa Tư có đủ loại dụng cụ tân tiến, có thể kiểm tra tình hình bệnh tật của anh bất cứ lúc nào, Hách Giai còn truyền nước cho anh, trợ giúp anh ổn định bệnh tình. Tới gần 12 giờ, cô ấy thấy túi nước của Lục Thừa Tư sắp hết, bèn đi lấy một túi khác để đổi, không ngờ nhìn thấy một con nhện rất to ở hành lang.
Hách Giai rất sợ nhện, lúc này kêu lớn, tiếng kêu hấp dẫn vệ sĩ của Lục Thừa Tư là Triệu Khoan, mà nghi phạm lợi dụng khoảng cách anh ta rời cửa phòng Lục Thừa Tư, lén chuồn vào, không ngờ trùng hợp bị Tạ Chiêu ra ngoài nấu bún ốc phát hiện.
Liên quan tới Tạ Chiêu, cảnh sát còn đặc biệt viết một câu ghi chú thân phận của cô... Đại sư Lý Tuyền mời đến chữa bệnh cho con trai.
Cũng may lúc này cảnh sát còn không rảnh rỗi để ý đến cô, đều đang toàn lực điều tra người tập kích Lục Thừa Tư: "Cho nên sau khi bị cô phát hiện, người kia lập tức ném ống kim tiêm, nhảy cửa sổ trốn thật sao?"
"Đúng thế." Tạ Chiêu cười rất chân thành, tỏ vẻ một công dân tốt tuân thủ luật pháp.
Cảnh sát đi tới trước cửa sổ kiểm tra một hồi, mặc dù căn phòng này ở tầng ba, nhưng bên dưới là bãi cỏ rộng lớn, chỉ cần tay chân nghi phạm nhanh nhẹn, nhảy xuống cũng sẽ không ngã bị thương. Chỉ có điều đêm nay trời đổ mưa suốt, đoán chừng trong bụi cỏ cũng không để lại dấu vết gì.
Cất giữ vật chứng là ống kim, quần áo và găng tay, sau đó dẫn đầu lục soát người hiềm nghi lớn nhất là Phó Lãng một lần. Chỗ Phó Lãng không tìm ra vật gì có giá trị, hơn nữa anh ta khăng khăng mình luôn ngủ trong phòng, không hề rời phòng một bước.
Lục soát phòng anh ta xong, cảnh sát tập hợp mọi người trong biệt thự, hỏi thăm từng người, không ai nhìn thấy Phó Lãng rời phòng, cũng không ai trong phòng ngoài phòng gặp anh ta.
Nhân chứng vật chứng đều không có, cảnh sát không có lý do bắt người.
Cái này làm Phó Lãng cực kỳ đắc ý, bắt Triệu Khoan xin lỗi mình, mặt Triệu Khoan lạnh lùng hất tay anh ta ra, trực tiếp rời đi. Tạ Chiêu cũng không rõ, chẳng lẽ việc này thật sự không phải Phó Lãng làm? Nếu như là Phó Lãng làm, không thể nào không tìm được chứng cứ gì.
Bởi vì cô và Lục Thừa Tư đều nói dáng người nghi phạm trông giống Phó Lãng, hơn nữa Phó Lãng lại là người ngoài duy nhất tới trang viên đêm nay, cảnh sát cũng coi anh ta là mục tiêu hiềm nghi lớn nhất. Mặc dù bây giờ tạm thời không tìm được chứng cứ, nhưng bọn họ lấy video giám sát của trang viên và bên bất động sản, hi vọng về sau có thể từ đó tìm được một chút dấu vết, mặt khác chờ ngày hôm sau mưa tạnh, bọn họ sẽ đến trang viên điều tra lần nữa.
Đêm nay ầm ĩ lớn, Tạ Chiêu còn chưa ngủ đủ giấc, trời đã hòm hòm sáng. Có lẽ Phó Hoằng Thâm nhận được điện thoại của Phó Lãng, trời vừa sáng đã lái xe tới trang viên. Cũng không biết Phó Lãng làm thế nào, sáng sớm đã cãi nhau với Triệu Khoan, còn suýt động tay động chân.
Triệu Khoan là người của Lục Thừa Tư, cũng chỉ nghe Lục Thừa Tư phân phó làm việc, lời nói của Lý Tuyền không có tác dụng với con trai. Anh ta và Phó Lãng cãi nhau túi bụi, Lý Tuyền và Phó Hoằng Thâm chỉ có thể mỗi người khuyên một người.
Cũng không biết có phải bị Lục Thừa Tư ảnh hưởng hay không, Tạ Chiêu xa xa nhìn Phó Hoằng Thâm, luôn cảm thấy ông ta càng nhìn càng không giống người tốt. Tối hôm qua Phó Lãng xuất hiện ở đây cũng rất kỳ quặc. Dáng người đêm qua cô nhìn thấy rất giống Phó Lãng, hơn nữa cô đến như vậy lâu, trang viên vẫn bình an vô sự, hôm qua Phó Lãng vừa đến thì xảy ra chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không phải trùng hợp.
Thế nhưng làm sao anh ta làm được hoàn hảo như thế? Không không không, cô không tin anh ta có thể làm hoàn hảo như thế thật, chỉ có thể nói tạm thời cảnh sát còn chưa tìm được chứng cứ thôi.
Động tĩnh bên ngoài hấp dẫn Lục Thừa Tư đến đây, sắc mặt anh ta rất không tốt nhìn bố con nhà họ Phó, rồi gọi Triệu Khoan đi. Sau khi bọn họ rời đi, Phó Hoằng Thâm nói Phó Lãng vài câu, rồi trấn an Lý Tuyền bên cạnh, còn nói xin lỗi bà. Một đêm này Lý Tuyền cũng không ngủ, khẳng định rất mệt mỏi, Phó Hoằng Thâm dìu bà ngồi xuống sofa, khuyên bà ăn gì đó trước.
Tạ Chiêu cảm thấy chắc chắn Lý Tuyền có cảm giác với Phó Hoằng Thâm, hơn nữa lúc này Phó Hoằng Thâm dịu dàng quan tâm như vậy càng dễ dàng lay động được bà.
Tạ Chiêu chợt nảy suy nghĩ, mặc dù tiểu thuyết của cô không thể chi phối ý chí của một người, không thể khiến Lý Tuyền không thích Phó Hoằng Thâm hoặc là khiến Lục Thừa Tư đồng ý làm phẫu thuật, nhưng cô có cách đường cong cứu quốc.
Hơn nữa còn là cách hay một hòn đá ném hai con chim!